Thanh Chỉ không ngừng khen ngợi, hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài.
"Chẳng phải đã nói rồi là vẫn chưa bán ra sao? Sao ta lại không được xem chứ? Chẳng lẽ để bổn tiểu thư ta chọn đồ thừa của người khác sao? Là gian phòng này à?"
Một giọng nữ thanh tú, rất êm tai nhưng không giấu được vẻ kiêu ngạo, thậm chí cũng không định giấu diếm, nói câu cuối cùng thì người đã đến trước cửa gian phòng của họ.
Lương Anh và Thanh Chỉ nhìn nhau, trong khoảnh khắc, không kịp gõ cửa, cửa phòng đã bị người đẩy ra.
Người đẩy cửa chỉ là một gã sai vặt, Lương Anh nhìn về nữ tử mang áo xanh phía sau hắn, chừng mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo đẹp đẽ, khi Lương Anh nhìn nàng, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
Chưa kịp suy nghĩ sâu, đã nghe chưởng quầy đứng bên cạnh xin lỗi: "Thật xin lỗi, làm phiền nhã hứng của các vị."
Làm lão bản, sợ nhất gặp phải loại tình huống này, Lương Anh thấy hắn dù xin lỗi nhưng không có ý đuổi nữ tử xông vào, đoán rằng gia thế của đối phương hẳn không thấp.
"Thì ra là Lâm phu nhân." Tiểu cô nương mở miệng, rõ ràng đối mặt với người lớn hơn mình vài tuổi, cũng nghe không ra vài phần tôn kính khách khí nào.
Chắc chắn là người trong nhà được cưng chiều.
Nhưng người đứng bên cạnh Lương Anh lúc này, không may cũng là người được cưng chiều từ nhỏ, làm sao có thể chịu đựng được sự kiêu căng này.
"Ta vừa mới nghe tiếng còn đang suy nghĩ." Quả nhiên, Thanh Chỉ cũng mở miệng: "Trong Linh Lung lâu này thật sự không có ngưỡng cửa sao, người thô tục như thôn phụ cũng có thể vào hay sao, ồ, hoá ra là Tiết cô nương đấy à!" Nàng ấy nói xong còn che miệng lại: "Thật sự là thất lễ."
Nói là thất lễ, nhưng biểu cảm không có chút thất lễ nào.
Lương Anh nghe thấy nữ tử này họ Tiết, mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách nàng vừa nãy còn cảm thấy có vài phần quen mắt, hóa ra là có vài phần giống Hoàng hậu.
"Ngươi... một Hàn Lâm phu nhân nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy sao?" Nữ tử rõ ràng rất ít khi bị chống đối như vậy, giọng nói có chút giận dữ.
Khi Lương Anh nghe đối phương là Tiết gia, liền giữ chặt tay Chu Thanh Chỉ.
Tiết gia hiện giờ ở trong triều như mặt trời ban trưa, lại có quan hệ với Hoàng hậu, lúc này đắc tội đối phương, thật sự không phải hành động sáng suốt.
Thanh Chỉ ở Chu gia từ trên xuống dưới đều sủng ái cưng chiều, vả lại Chu gia ở địa phương là nhà giàu có, không ai dám đắc tội, cho nên nàng ấy từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió.