"Nhưng mà..." Chu Thanh Chỉ nói về đường ca, nhưng cũng rất quan tâm đến tình hình của Lương Anh: "Đường tẩu, bệnh ở chân của tỷ tái phát à?"
"Hai ngày nay đã khá hơn rất nhiều." Lương Anh trả lời nàng ấy.
Chu Thanh Chỉ đỡ nàng cười: "Tỷ yên tâm, hôm qua ta đã đi dạo phố trước, thấy vài món trang sức, tỷ chỉ cần chọn thôi."
Nàng ấy cũng không dám để cho Lương Anh đi quá lâu.
Lương Anh không phản đối, nàng không quen thuộc kinh thành, nên để Thanh Chỉ dẫn đường, vào một tiệm trang sức.
"Lâm phu nhân đến rồi!" Các nàng vừa đi vào, chưởng quầy liền nhiệt tình chào hỏi.
Có thể mở một tiệm trang sức lớn như vậy ở kinh thành đương nhiên là người tinh ranh, rất quen thuộc với các phu nhân tiểu thư, huống hồ Thanh Chỉ còn là khách quen của nhà bọn họ.
Thanh Chỉ cũng quen đường cũ: "Chưởng quầy, ta đã đặt trước Tử Yên Các, các ngươi có giữ lại cho ta không?"
"Giữ lại! Giữ lại! Hai vị bên này mời." Hắn ta vừa dẫn đường, vừa lén nhìn Lương Anh hai lần rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Nhìn gương mặt lạ, trong lòng hắn ta đang phỏng đoán đây là ai.
"Ở Linh Lung lâu này, chỉ cần ngồi trong nhã gian, bọn họ sẽ mang những món trang sức mới nhất đến cho tỷ chọn." Nói xong lại hạ giọng: "Đây chính là đãi ngộ của khách quý."
Lương Anh cười: "Vậy thật đúng là dính hào quang của muội rồi."
Động tác dùng ngôn ngữ ký hiệu của nàng, khiến chưởng quầy dẫn đường không tự giác nhìn thêm vài lần.
Đúng như lời Thanh Chỉ nói, sau khi các nàng ngồi xuống, liền có hạ nhân bưng trà thượng hạng tới, chưởng quầy cũng đã phân phó người đem trang sức mà Chu Thanh Chỉ hôm qua coi trọng bưng tới.
"Đường tẩu mau chọn đi."
Thực ra Lương Anh không quá hứng thú với những thứ này, chỉ vì nể mặt Thanh Chỉ nên cũng chọn vài món. Nàng mỗi lần cầm lên một món, chưởng quầy lại ở bên cạnh bắt đầu thao thao bất tuyệt để giới thiệu.
Vì thế Lương Anh tùy ý cầm hai món rồi sau đó lại thả xuống, kéo kéo ống tay áo của Thanh Chỉ, đợi đối phương nhìn qua thì ý bảo: "Ta muốn xem ngọc bội."
Lần này Lương Anh chọn cẩn thận hơn một chút, cho đến khi một miếng ngọc bội trắng thu hút sự chú ý của nàng, khi cầm lên, không biết chạm vào đâu, miếng ngọc bội vốn nguyên vẹn bỗng tách ra, khiến nàng giật mình.
"Phu nhân thật có mắt nhìn." Chưởng quầy lại tươi cười nói thêm: "Miếng ngọc bội này có thể hợp lại, nhưng cũng có thể tách ra làm hai." Nói rồi liền đưa tay tách miếng ngọc bội đã có khe nứt ra hoàn toàn, quả thật thành hai miếng ngọc bội hình dạng khác nhau.