Chương 10

"Không có gì." Hắn trả lời một câu như vậy, giọng nói mang theo chút u ám khó phát hiện.

***

Năm đó sau khi nàng xuất cung, là ở lại trong kinh thành.

Nàng không có người thân, không một xu dính túi, nàng cũng không có nơi nào để đi.

Nàng nhìn có vẻ ung dung tiêu sái khi đề nghị Nguỵ Diễm cho nàng xuất cung, giữ lại chút tôn nghiêm và thể diện cuối cùng. Nhưng trên thực tế, nàng không nơi nương tựa, cho dù là khi xuất cung, tòa nhà nàng ở cũng là của Nguỵ Diễm, người hầu hạ nàng cũng là do Nguỵ Diễm tìm tới.

Có đôi khi nàng sẽ nghĩ, xuất cung như vậy thì có ý nghĩa gì đâu? Nhưng lại không thể không nhận bố thí của nam nhân kia.

Không như vẻ ngoài bình thản, thực ra lúc đó Lương Anh thức trắng đêm vì phẫn nộ, sẽ thấy đồ ăn liền muốn nôn mửa, sẽ liên tục nguyền rủa đôi nam nữ đó cả đời không hạnh phúc.

Hận thù, tự thương hại, linh hồn nàng dường như lúc nào cũng lang thang nơi địa ngục sâu thẳm nhất.

Nhưng vì chút tự tôn đáng thương kia, cho dù vào ban đêm có bị giày vò trằn trọc thế nào, nàng vẫn sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra khi mặt trời mọc.

Mãi cho đến ngày đại điển phong hậu của Tiết Ngưng.

Thật là huy hoàng, huy hoàng đến mức không chỉ lúc đó, dù đã nhiều năm trôi qua, khi nhắc lại, mọi người vẫn cảm thán cảnh tượng trang trọng ấy.

Từ đó, vị hoàng đế Đại Ngụy này thích tân Hoàng hậu bao nhiêu, mọi người đều biết.

Về phần vị yêu phi từng bị bá quan buộc tội kia? Người dễ quên làm sao nhớ được?

Lương Anh khi đó thật sự cảm thấy mình sẽ điên mất, một bên cảm thấy không có ý nghĩa, một bên lại không cam lòng, nàng gần như không thể giả vờ bình tĩnh nữa, vô số lần nàng đã nghĩ, dứt khoát đồng quy vu tận là tốt rồi.

Cũng may Chu Hoài Lâm xuất hiện, hắn mang theo sính lễ tới cửa cầu hôn.

Lương Anh không có tinh lực suy nghĩ, nam nhân mình chưa quen biết này vì sao lại muốn cưới nàng, cũng không có tinh lực đi để ý, hắn thoạt nhìn đáng sợ như vậy, khó có thể tiếp cận cũng không phải là người tốt.

Câu đầu tiên nàng hỏi là: "Ngươi là người kinh thành sao?" Câu này được nàng viết trên giấy, đưa cho Chu Hoài Lâm xem.

"Không phải."

"Đó là nơi nào?"

"Tuấn Châu."

Nam nhân có một câu liền đáp một câu, tuyệt không nhiều lời, tuy rằng sau đó hắn nói cho Lương Anh, mình lúc ấy là quá khẩn trương, nhưng thật ra Lương Anh căn bản sẽ không để ý đến chuyện nam nhân này ít nói, thậm chí cũng không nhớ rõ chi tiết ngày đó.