Cách năm năm sau, Lương Anh lần nữa về lại hoàng cung Đại Ngụy vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Tới gần cuối năm, toàn bộ kinh thành đều náo nhiệt vui vẻ, chỉ có hoàng cung vẫn trang nghiêm như cũ.
Cho dù là trên cột hai bên đường cũng treo đèn l*иg, nhưng ngay cả sắc đỏ tươi thắm giữa trời tuyết bay lại có vẻ tịch mịch vô cùng.
Cả tòa hoàng cung tường đỏ ngói xanh, giống như... Lương Anh thoáng dừng chân quan sát, suy tư một lát, mới nghĩ ra được cách ví von chính xác, tựa như một chiếc quan tài khổng lồ.
Chỉ là ngày trước ở đây, tại sao mình chưa từng có ý nghĩ này.
Lương Anh rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn đi rất chậm, mùa đông ở kinh thành lạnh vô cùng, bệnh cũ ở chân nàng đã tái phát mấy ngày, không chỉ đi không nhanh, cẩn thận nhìn còn có thể thấy nàng hơi khập khiễng.
Cung nữ dẫn đường phía trước là người bên cạnh hoàng hậu, rõ ràng được huấn luyện nghiêm chỉnh kỹ càng, cho dù này một đoạn đường ngắn ngủi này Lương Anh đã đi hồi lâu nhưng cũng không thấy các nàng thúc giục, ngược lại còn kiên nhẫn phối hợp với tốc độ của nàng.
Đôi lúc có cung nữ trẻ tuổi đi ngang qua, Lương Anh nghe được các nàng nghị luận bàn tán.
"Đó là ai vậy? Nhìn lạ mặt quá."
"Không biết, người dẫn đường là Ánh Tuyết cô cô, là khách của Hoàng hậu nương nương sao?"
Động tác của Lương Anh lại chậm vài phần, thì ra năm năm thời gian, đủ để xóa nhòa dấu vết của nàng ở trong cung này.
Cứ như thế đi xuyên qua cung môn này đến cung môn khác, bước chân của mọi người cuối cùng dừng lại dưới một toà cung điện, cung nữ hơi lớn tuổi phía trước quay đầu lại mỉm cười với nàng: "Phu nhân xin chờ một chút, nô tỳ đi thông báo một tiếng Hoàng hậu nương nương."
Lương Anh không thể nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.Trong khoảng thời gian chờ đợi, tầm mắt của nàng hướng lên trên, đang nhìn thấy bảng hiệu "Phượng Nghi cung" trước cửa cung điện. Lương Anh sau khi nhìn lướt qua thì lập tức dời ánh mắt, mặc dù như thế nhưng những ký ức xưa cũ vẫn là không thể tránh khỏi mà bắt lấy khe hở chui vào.
"Sau này, ta sẽ để nàng trở thành chủ nhân ở đây."
"Người đứng bên cạnh ta, cũng chỉ có thể là nàng."
Lúc đó khi nàng còn là yêu phi được sủng ái khắp hậu cung, nam nhân ấy đã từng nói như vậy.
Nhưng kỳ lạ thay, những ký ức nàng từng mong không bao giờ nhớ lại, giờ nghĩ đến, tâm tư cũng chỉ lướt qua, không gợn sóng trong lòng.
Lương Anh nhẹ nhàng thở ra.