Chương 7

Mỗi tuần một lần vào chiều thứ tư sẽ diễn ra buổi hoạt động giao lưu của học sinh lớp mười trường Nghi Hoà.

Nhằm cổ vũ mọi người chăm chỉ vận động rèn luyện, cuộc thi bóng rổ đã được tổ chức trong phạm vi khối.

Tiết vận động lần này, vừa hay lại là vòng bán kết của cuộc thi bóng rổ.

Lớp 9 đấu với lớp 16, lớp 1 thi với lớp 20.

Lúc Kiều Trĩ Ninh và Hà Thiến tới sân bóng thì nơi đó đã đứng đầy các bạn học sinh đến xem thi đấu bóng, từ xa đã có thể cảm thấy không khí háo hức của buổi vận động.

Đi được nửa đường, Kiều Trĩ Ninh vô tình nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Bạn học hồi cấp 2 - Tần Tiểu.

Hôm nay Tần Tiểu khoác một chiếc áo lông vũ màu vàng sáng, giữa một đám người trông vô cùng bắt mắt.

Kiều Trĩ Ninh kéo tay Hà Thiến, ý bảo cô nàng đi trước, cô sẽ theo sau, lát nữa lại gặp.

Khi hai người đang nói chuyện, cô gái đứng giữa một nhóm hoạt náo quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Kiều Trĩ Ninh.

Tần Tiểu cười lên, vẫy tay với Kiều Trĩ Ninh.

Kiều Trĩ Ninh cũng cười đáp lại, chạy nhanh qua đó.

Quan hệ của Tần Tiểu và Kiều Trĩ Ninh vẫn luôn rất tốt. Nhưng mà bây giờ Tần Tiểu bị chuyển đến lớp 1, cách lớp 9 khá xa, nên hai người không còn thân thiết như hồi cấp 2 nữa.

Mặc dù học chung một trường, nhưng bình thường hai người cũng ít khi hẹn gặp, cơ hội để gặp nhau vốn không nhiều.

Một khoảng thời gian không gặp, hai người đứng cùng một chỗ nói chuyện rất vui vẻ.

“Trình Việt Chi cũng tham gia thi phải không?” Tần Tiểu hỏi.

“Đúng vậy.” Kiều Trĩ Ninh gật đầu, vô thức nhìn về phía sân bóng, đột nhiên ngẩn người.

Thứ sáu tuần trước bản thân xuất chút nữa bị bóng đập trúng, nam sinh đến nhặt bóng bây giờ cũng đang ở trên sân.

“Cái người mặc số 8 màu đỏ là ai thế?” Kiều Trĩ Ninh hỏi Tần Tiểu.

Tần Tiểu: “À, đó là Lê Tụng của lớp tớ.”

Lê Tụng.

Hoá ra anh ấy tên là Lê Tụng.

Kiều Trĩ Ninh đọc thầm tên của nam sinh nọ, ánh mắt dừng lại trên người của anh.

Ánh nắng hôm nay ấm áp, chiếu lên cả người thoải mái.

Nam sinh tay đập bóng cùng nói chuyện với người bên cạnh, biểu tình phóng khoáng tuỳ ý.

“Hình như cậu ấy khá nổi tiếng đó, cậu nhìn xem, rất nhiều nữ sinh đến xem cậu ấy thi đấu.” Tần Tiểu nói nhỏ.

Kiều Trĩ Ninh nhìn xung quanh, như có điều nghĩ ngợi mà gật đầu.

Chính vào lúc này Lê Tụng như có linh cảm mà nhìn về phía bên này---cười nhẹ.

Lê Tụng có một khuôn mặt góc cạnh, bình thường ánh mắt của anh đều khiến cho người ta có cảm giác anh không thèm để gì vào mắt. Nhưng một khi cười lên lại vô cùng sáng lạn hoà nhã, đặc biệt là khi nhìn vào ai đó, sẽ đem đến cho người ta một loại ảo giác “ôn nhu chỉ dành cho người” vậy.

Không kịp đề phòng mà đυ.ng phải ánh mắt của anh khiến hô hấp của Kiều Trĩ Ninh trở nên gấp gáp.

Nhưng chưa đến hai giây, tầm mắt anh đã dời đi, cùng với đồng đội đóng vai kẻ đẹp đẽ mê người.

“waaa~~”

Cô nghe thấy tiếng gào thét hưng phấn của nữ sinh xung quanh.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Quỷ thần sai khiến thế nào mà Kiều Trĩ Ninh không có rời đi, ở lại đứng cùng với Tần Tiểu.

Hai người vừa xem thi đấu vừa nói chuyện, đề tài từ bộ phim thần tượng đang hot dạo gần đây chuyển đến những câu chuyện thầm kín của thiếu nữ.

*

Ở bên kia sân bóng, Trình Việt Chi hơi hơi cau mày.

Cái con người nói chắc như đinh đóng cột rằng phải tới cổ vũ cậu, giờ phút này lại chẳng thấy người đâu.

“Anh zai nhanh lên dùm.” Phùng Siêu cách vài đồng đội mà hét vào mặt anh.

“Đến đây.”

Trình Việt Chi đáp một tiếng, cởϊ áσ khoác ném xuống chân cột bóng cùng với áo của những người khác rồi chạy nhanh đến bên cạnh Phùng Siêu.

Tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Tiếng người trên sân vận động huyên náo, tiếng cổ vũ cho lớp 9 và lớp 16 vang lên không ngừng.

Trận đấu vừa bắt đầu, lớp 9 đã dựa vào sự hợp tác ăn ý dẫn trước 8-4.

Đối phương nôn nóng dẫn đến phạm quy, lớp 9 vì thế được ném một quả phạt.

“Bụp” một tiếng, Trình Việt Chi ném vào giữa rổ một quả siêu đẹp.

9-5!

Xung quanh truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trình Việt Chi nhìn về phía ngoài sân, vẫn như cũ không thấy Kiều Trĩ Ninh.

Anh thở hắt ra một hơi, bờ vai hơi rũ xuống.

Mãi đến tận khi nghỉ giữa hiệp, trên sân vận động từ đầu đến cuối đều không thấy bóng dáng của Kiều Trĩ Ninh.