Lê Mạn gần như không tin vào mắt mình. Đó là Phó Hành Chu sao? Ba năm trước, lần đầu tiên hai người gặp nhau để bàn về chuyện kết hôn, cô ta ngồi đối diện anh trên ghế sofa. Anh cầm tập tài liệu mà Tưởng Dược đưa đến đặt lên bàn, lông mày lạnh lùng, từ đầu ngón tay đến cánh tay đều toát lên vẻ xa cách. Dù ngồi đối diện, anh dường như đang ở cách cô ta cả vạn dặm.
Trong vô số lần gặp gỡ sau đó, trừ những dịp thật sự cần thiết, thái độ của anh vẫn luôn cao ngạo như vậy. Sự thờ ơ là cái mác duy nhất gắn với anh, ngay cả khi cô ta nói với anh về những chuyện vụn vặt, anh chỉ gật đầu, có nghe hoặc không, gần như không bao giờ đưa ra ý kiến khác, ngôn ngữ cực kỳ ngắn gọn.
Khi cô ta muốn anh giới thiệu cô với ai đó, anh chỉ nâng mắt lên, bảo Tưởng Dược đi sắp xếp.
Chỉ vào những lúc như vậy, cô ta mới có cảm giác mình là vợ của anh.
Biết được rằng cô vợ nhỏ bé trước đây của Trình Ngôn Vũ, Ôn Dạng, đang ở bên cạnh anh, cô ta cũng từng âm thầm nghĩ, có lẽ anh cũng mang một chút tâm lý trả thù. Mối quan hệ giữa họ chắc chắn cũng giống như những năm tháng cô ta kết hôn với anh, thậm chí có thể còn tệ hơn một chút, hoặc là ở tư thế kẻ trên người dưới. Dù sao thì vợ cũ của Trình Ngôn Vũ nhìn qua cũng không có tính cách gì mạnh mẽ, chắc chắn sẽ là người chịu thiệt trong một mối quan hệ.
Lê Mạn hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Trình Ngôn Vũ cảm nhận được người bên cạnh mình dừng bước nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Dạng phía trước. Cô đang mặc một chiếc váy liền thân mùa xuân, váy dài đến đầu gối, vì đang ngồi nên gần như chạm đến mắt cá chân. Người đàn ông cao lớn đang quỳ trước mặt cô, nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô.
Hai người đang nói chuyện, trên khuôn mặt của cô lộ rõ vẻ nũng nịu tự nhiên, vừa ngọt ngào lại không mất đi nét quyến rũ của người phụ nữ.
Cô đang tin tưởng và ỷ lại người đàn ông trước mặt.
Đó là nỗi đau đớn tê dại ập đến với Trình Ngôn Vũ, bởi vì trước đây, những sự nũng nịu, ngọt ngào ấy đều dành cho anh ta.
Lúc này.
Ôn Dạng khẽ ho.
Phó Hành Chu giúp cô xỏ giày xong, giọng điệu bình thản nói: "Bị cảm rồi?"
Ôn Dạng vội che miệng lại.
Phó Hành Chu ngước mắt nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, Ôn Dạng mím môi, thì thầm: "Được rồi, là bị cảm thật."
Phó Hành Chu liếc nhìn cô, lấy đôi giày còn lại xỏ vào chân cô. Ôn Dạng giơ chân lên, nhẹ nhàng nói: "Màu này đẹp hơn đôi kia nhiều, em thích hơn."
Phó Hành Chu khẽ siết chặt mắt cá chân cô: "Anh cũng thấy vậy."
"Vậy chúng ta lấy đôi này nhé."
Phó Hành Chu gật đầu, anh đứng dậy, nắm tay Ôn Dạng kéo cô đứng lên. Ôn Dạng tiện tay lấy áo khoác của anh ôm vào lòng. Phó Hành Chu quay đầu nói với nhân viên bán hàng.
Ôn Dạng cũng quay đầu theo, lúc này, cả hai đều nhìn thấy Lê Mạn và Trình Ngôn Vũ đang đứng bên quầy. Ôn Dạng nhìn thấy Lê Mạn đang khoác tay Trình Ngôn Vũ, cô khựng lại.
Tính ra, đây là lần đầu tiên cô gặp lại họ sau khi ly hôn.
Phó Hành Chu nhìn thấy họ nhưng không có biểu cảm gì đặc biệt, anh chỉ liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình một cái, rồi ôm eo cô. Ôn Dạng bị anh ôm chặt, cô ngẩng đầu nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu không nhìn cô, chỉ nói với nhân viên bán hàng: "Những đôi cô ấy vừa thử, gói hết lại."
Từ khi người đàn ông này bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng đã rất chú ý, giờ nghe anh nói vậy, sau khi được anh xác nhận, người nhân viên liền cười tươi rói: "Vâng, vâng, đôi giày mẫu cũ kia cũng gói lại luôn ạ?"
Phó Hành Chu quay sang hỏi Ôn Dạng: "Có cần không?"
Giọng anh rất dịu dàng khi hỏi cô.
Ôn Dạng gật đầu: "Cần chứ, đôi đó em mới mang, chỉ là không thích lắm, để đó phòng khi cần."
Phó Hành Chu ừm một tiếng.
Nhân viên bán hàng lập tức quay đi gói hàng, Phó Hành Chu nắm tay cô đi đến quầy thu ngân. Ôn Dạng do dự một chút rồi nhón chân lên nói nhỏ với anh: "Vừa rồi em thử nhiều đôi vậy mà, phải mua hết sao?"
Phó Hành Chu vừa thanh toán vừa nói: "Em cũng không nói là không thích mà."
Ôn Dạng chớp mắt, nghĩ thầm: Thôi được rồi.
Giày nhiều cũng không sao.
Quầy thu ngân cách cửa ra vào không xa, và cũng khá rộng. Phía cửa ra vào, Lê Mạn và Trình Ngôn Vũ đang đứng đó, nhân viên bán hàng đang giới thiệu giày cho Lê Mạn.
Một quầy thu ngân, phân chia hai phía đối diện nhau.
Bốn người khách, hai cặp đôi, và giữa họ đều có những mối quan hệ phức tạp.
Phó Hành Chu thanh toán xong, nắm tay Ôn Dạng rời đi. Ra đến cửa, Ôn Dạng khoác tay anh, Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, chạm nhẹ vào mũi cô: "Em bị cảm bao lâu rồi, nói thật đi."
Ôn Dạng "à" một tiếng, nói khẽ: "Khoảng một tuần rồi."
Phó Hành Chu: "Vậy là từ hôm có sét tới nay?"
Ôn Dạng gật đầu.
Cô siết chặt tay anh hơn, có chút nũng nịu.
Phó Hành Chu nhìn cô, rồi cùng cô đi về phía thang máy.
Thực ra anh đã đoán được rồi, nhưng mỗi lần hỏi cô, cô đều nói không và cố gắng che giấu, chỉ sợ anh lo lắng. Phó Hành Chu hiểu ý cô.
Nhưng điều đó khiến trái tim anh càng mềm lòng hơn.
Cảnh tượng Phó Hành Chu cúi đầu véo mũi Ôn Dạng một cách trìu mến cũng lọt vào mắt hai người đang đứng trong cửa hàng. Lê Mạn chọn một chiếc ghế ngồi xuống, nhân viên bán hàng khụy gối xuống trước mặt cô ta để cô thử giày.
Lê Mạn thất thần nhìn nhân viên bán hàng.
Trình Ngôn Vũ ngồi trên ghế, trả lời tin nhắn, anh ta lướt qua lướt lại vài lần rồi lại quay lên đầu, có vẻ hơi mất tập trung. Lê Mạn nhìn thấy một nhân viên khác đang cầm một hộp giày.
Cô ta ngẩng đầu nói: "Đôi giày màu bạc mà cô gái kia vừa thử còn không?"
Nhân viên bán hàng ngạc nhiên: "Xin lỗi cô, hết hàng rồi, đó là mẫu giới hạn."
Lê Mạn mím môi.
Trình Ngôn Vũ nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn Lê Mạn: "Chị muốn làm gì?"
Lê Mạn quay lại nhìn anh ta, trong mắt ánh lên vẻ quyến rũ: "Chị cũng thích đôi đó, không được à?"
Trình Ngôn Vũ nhìn chằm chằm cô ta.
Khi hai người mới quen nhau, Lê Mạn cũng nhìn anh ta như vậy, đôi mắt lấp lánh, quyến rũ. Trình Ngôn Vũ im lặng vài giây rồi nói: "Đổi đôi khác đi, đó là mẫu giới hạn."
Trình Ngôn Vũ nhìn về phía nhân viên bán hàng: "Còn mẫu giới hạn nào khác không?"
Nhân viên bán hàng lắc đầu.
Lê Mạn ngẩng đầu nhìn nhân viên bán hàng: "Vậy còn đôi nào đắt tiền nhất thì mang ra đây."
Nhân viên bán hàng nghĩ ngợi rồi nói: "Có một đôi, phiền cô chờ một lát."
Nhân viên đi lấy hàng.
Một nhân viên khác đi theo, họ nói với nhau: "Những đôi tốt hơn đều đã được khách hàng trước đó thử và mua hết rồi."
Nhân viên bán hàng kia nói: "Tôi nhớ còn một đôi nữa, là mẫu mới nhất, bà chủ nói định giữ lại cho mình, nhưng nếu khách muốn mua thì cũng có thể bán."
Nói xong, cô nhân viên lấy nó mang ra.
Trở lại trước mặt Lê Mạn, nhân viên lấy đối giày kia ra, là một đôi cao gót màu nâu nhạt gót mảnh. Lê Mạn để cho nhân viên mang thử vào giúp mình, ánh mình nhìn sang Trình Ngôn Vũ.
Trình Ngôn Vũ đang trả lời tin nhắn công việc. Lê Mạn nhìn anh ta, mím môi, cuối cùng cũng không gọi anh ta đến để giúp mình xỏ giày. Cô ta như đang trôi vào một trạng thái vô thức, thử qua loa đôi giày rồi bảo nhân viên bán hàng gói lại và thanh toán.
Lê Mạn cũng tiện tay chọn thêm hai đôi nữa, tính tổng cộng thì cũng bằng số lượng giày mà Phó Hành Chu đã mua.
Trình Ngôn Vũ thanh toán.
Tuy nhiên, tổng số tiền lại không bằng số tiền mà Phó Hành Chu đã trả.
Từ khi Phó Hành Chu bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng đã rất tinh mắt, họ đã mang ra những đôi giày đẹp nhất để giới thiệu.
Ra khỏi cửa hàng, Lê Mạn muốn tiếp tục đi dạo, nhưng lúc này điện thoại của Trình Ngôn Vũ reo lên. Người gọi đến là Trình Sơn. Ông nói trong điện thoại: "Gần đây là mùa hoa ở Nam Thành, mẹ con ở nhà buồn lắm rồi. Ba tính đưa mẹ con đi Nam Thành ngắm hoa, tiện thể cũng qua thăm con luôn. Con đã có người yêu mới rồi, cũng nên cho mẹ con biết để bà yên tâm, chuyện cũ đã qua rồi, quan trọng là tương lai."
Trình Ngôn Vũ sững sờ.
Thời gian qua, mỗi lần gọi điện về nhà, mẹ anh ta đều tỏ ra thờ ơ. Để mẹ không buồn hơn, anh ta cũng ít gọi điện về.
Ba anh ta vẫn đang cố gắng thuyết phục mẹ anh ta.
Bây giờ mẹ anh ta đã đồng ý đến Nam Thành, đó là một tin tốt.
Trình Ngôn Vũ lập tức nói: "Được rồi, ba mẹ đến lúc nào?"
Trình Sơn nói: "Ba đang cố thuyết phục mẹ con, khi nào đi sẽ báo cho con biết. Chúng ta sẽ đi dạo chơi trước, con không cần phải lo lắng, đi chơi xong chúng ta sẽ đến tìm con."
Trình Ngôn Vũ đáp: "Vâng, ba."
Cúp máy, anh ta thở phào nhẹ nhõm. Lê Mạn đang xem khăn choàng, hờ hững hỏi: "Ai gọi vậy?"
Trình Ngôn Vũ đi tới, nói: "Ba mẹ em."
Lê Mạn ừ một tiếng, lấy một chiếc khăn choàng đưa cho nhân viên bán hàng: "Lấy cái này."
Trình Ngôn Vũ nhìn Lê Mạn.
Lê Mạn đưa chiếc khăn choàng cho anh ta xem: "Em thấy thế nào?"
Trình Ngôn Vũ nhìn cô ta một lúc rồi lại nhìn chiếc khăn, mỉm cười: "Rất đẹp, màu sắc rất hợp với chị."
Lê Mạn cười: "Vậy lấy thêm một màu khác nữa nhé." Lê Mạn lại tiếp tục chọn lựa.
Mua giày xong, họ đi thang máy.
Ôn Dạng cảm thấy ngứa mũi, không muốn đi dạo nữa. Trung tâm thương mại này rất lớn, có nhiều tầng, mỗi tầng bán một loại hàng khác nhau, tầng trên cùng là các thương hiệu cao cấp.
Phó Hành Chu thấy cô dụi mũi, hỏi: "Muốn đi dạo tiếp không?"
Ôn Dạng lắc đầu: "Không dạo nữa, em muốn về nhà."
Cô ngẩng lên nhìn anh: "Hành lý của anh đâu?"
Phó Hành Chu nói: "Tưởng Dược mang về câu lạc bộ rồi."
"Vậy chúng ta về nhà đi?" Ôn Dạng lại muốn hắt hơi, cô dụi mũi, Phó Hành Chu đưa tay xoa nhẹ mũi cô: "Được, về nhà."
Đi xuống dưới, Tưởng Dược đã lái xe đến đón. Ôn Dạng và Phó Hành Chu lên xe ngồi ở hàng ghế sau, Tưởng Dược chào hỏi Ôn Dạng: "Chào buổi chiều, cô Ôn."
Ôn Dạng cười đáp: "Chào buổi chiều, thư ký Tưởng..." Nói chưa xong, cô đã hắt hơi một cái thật lớn.
Phó Hành Chu bảo Tưởng Dược tăng nhiệt độ điều hòa, Tưởng Dược lập tức làm theo. Phó Hành Chu rút một vài tờ khăn giấy đưa cho Ôn Dạng, Ôn Dạng lấy khăn giấy ấn vào mũi, nhìn anh: "Em tưởng mình đã khỏi rồi mà, anh nhắc tới làm chi làm em ngứa mũi."
Phó Hành Chu nhẹ nhàng hỏi lại: "Vậy hóa ra thành lỗi của anh à?"
Ôn Dạng mắt tròn mắt dẹt: "Có lẽ là vậy đấy."
Câu trả lời này nghe có vẻ hơi ngang ngược.
Phó Hành Chu nhìn cô, lại véo nhẹ mũi cô.
Tưởng Dược lái xe, nghe thấy câu trả lời của Ôn Dạng, trong lòng nghĩ: Cô Ôn gan thật, nhưng mà cũng chỉ có mỗi cô Ôn dám trả lời với sếp Phó thế thôi, đúng là được yêu thích mà ỷ lại.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)Đến câu lạc bộ, Ôn Dạng và Phó Hành Chu vào nhà. Đôi giày mới được đặt vào tủ giày, dì giúp việc đã nấu sẵn bữa tối, nghe thấy tiếng động liền bưng thức ăn ra. Ôn Dạng cười tươi: "Chào dì."
Dì giúp việc cũng cười: "Cô Ôn mau vào thử món mới hôm nay."
"Vâng ạ."
Cô đi tới giúp bà bê đồ ăn.
Phó Hành Chu cởϊ áσ khoác, xắn tay áo lên, kéo ghế ra cho cô.
Dì giúp việc dọn xong món ăn cuối cùng rồi ra ngoài, không muốn làm phiền cặp đôi trẻ. Ôn Dạng đang ăn súp, Phó Hành Chu gắp thức ăn cho cô: "Bác gái xuất viện rồi sẽ nghỉ ngơi một thời gian chứ?"
Phó Hành Chu gắp thức ăn cho cô, nói: "Sẽ nghỉ ngơi một thời gian."
Ôn Dạng gật đầu: "Vậy là tốt rồi, làm việc quá nhiều không tốt cho sức khỏe."
Phó Hành Chu nói: "Chú Trần và chú Lý sẽ chia sẻ công việc của với bà ấy, bà cũng sắp nghỉ hưu rồi."
Ôn Dạng vừa uống súp vừa nghe, nói: "Nghỉ hưu cũng tốt."
Phó Hành Chu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cô nói tiếp: "Ba em luôn mong muốn được nghỉ hưu."
Ánh mắt của Phó Hành Chu chứa đầy ý cười, anh ừm một tiếng. Ôn Dạng suy nghĩ một lúc, rồi nhìn anh: "Còn anh thì sao?"
Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô: "Anh còn lâu mới nghỉ hưu được."
Ôn Dạng hỏi: "Nguyện vọng, vậy nguyện vọng của anh là gì?"
Phó Hành Chu uống một ngụm súp: "Khinh Chu chính là nguyện vọng của anh."
Ôn Dạng hiểu ngay. Mỗi doanh nhân đều muốn doanh nghiệp của mình ngày càng lớn mạnh.
Phó Hành Chu nhìn cô: "Còn em?"
Ôn Dạng đối diện với ánh mắt của anh, cười nói: "Ăn ngon, ngủ kỹ, làm việc thật tốt và hy vọng khách hàng đừng quá khó tính."
Phó Hành Chu nhướn mày, cười khẽ.
Sau bữa ăn, Ôn Dạng thu dọn bát đũa vào máy rửa bát, rửa tay xong đi ra. Phó Hành Chu đang pha một gói thuốc cảm cúm cho cô, không phải loại thuốc thông thường mà là loại anh mang từ Hồng Kông về. Ôn Dạng nhận lấy cốc thuốc, nhăn mũi: "Trông đắng quá."
Phó Hành Chu đặt vài viên kẹo vào lòng bàn tay: "Uống xong rồi ăn kẹo."
Ôn Dạng nói: "Được rồi."
Cô uống một hơi hết cốc thuốc, quả thật rất đắng, cô liền ăn ngay một viên kẹo, vị ngọt lan tỏa trong miệng khiến cô dễ chịu hơn. Nhưng uống thuốc thường khiến người ta buồn ngủ, Phó Hành Chu đang xem tài liệu trên sofa, Ôn Dạng muốn vẽ nhưng lại cảm thấy buồn ngủ. Cô dựa vào lòng anh, Phó Hành Chu vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu hỏi: "Buồn ngủ à?"
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh rồi gật đầu: "Vừa đắng vừa buồn ngủ."
"Vẫn còn đắng à?"
Ôn Dạng lại ăn thêm vài viên kẹo.
Ôn Dạng ừm một tiếng: "Thuốc gì mà đắng thế."
Phó Hành Chu nhìn cô một lúc, rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi của Ôn Dạng bị vị thuốc đắng làm tê liệt, khi chạm vào lưỡi anh, cô giật mình tránh ra, nhưng Phó Hành Chu giữ chặt lấy lưỡi cô, mυ"ŧ lấy, anh nếm được vị đắng của thuốc và vị ngọt của kẹo.
Vị ngọt rõ ràng chiếm ưu thế hơn.
Vì vậy, nụ hôn kéo dài hơn, đến cuối cùng, Ôn Dạng thở hổn hển, mắt nhòe đi, cô nép vào lòng anh, lười biếng không muốn động đậy.
Vì buồn ngủ, dần dần cô đã thϊếp đi.
Phó Hành Chu kéo chiếc chăn mỏng đang vắt trên lưng ghế đệm đắp lên người cô, rồi đeo tai nghe để nói chuyện công việc. Thực tế là một công ty mà Khâu Phái đang nắm giữ sẽ được chuyển giao cho Phó Hành Chu.
Công ty đó mới được mua lại, là một đối tượng khá khó nhằn. Người sáng lập là một ông lão rất khó tính, Khâu Phái hiện tại không thích hợp để đối phó với người như vậy, vì vậy công việc này sẽ được chuyển giao cho Phó Hành Chu, để anh ra tay.
Ôn Dạng ngủ rất say.
Giọng nói của Phó Hành Chu khi nói chuyện rất nhỏ, các cấp cao trong công ty nghe thấy giọng nói của ông chủ thì nghĩ rằng anh vẫn đang ở Paris, có sếp Khâu ở đó nên không dám nói lớn tiếng, vì vậy tất cả mọi người đều tự động hạ tông giọng.
Mái tóc dài của Ôn Dạng buông xuống đùi anh, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cho cô. Gương mặt nghiêng của người phụ nữ khi ngủ rất đẹp, lông mi dài, dịu dàng và thu hút.
Đêm đã khuya.
Lê Mạn ngồi trong phòng khách, mở máy tính và lướt xem các show diễn thời trang. Một bài đăng trên blog đã thu hút sự chú ý của cô ta, cô ta dừng lại một lúc.
Vài giây sau, Lê Mạn buông tay ra, cầm điện thoại lên, thử ba lần mới đăng nhập được vào một ứng dụng blog bằng mã xác thực. Cô ta nhấp vào mục theo dõi và tìm kiếm.
Tiến vào tài khoản của FXZ.
Tài khoản vẫn như cũ, nhưng ở đầu trang có một bài đăng mới nhất.
Đó là một bức ảnh.
Người trong ảnh là Ôn Dạng.
---
* FXZ là viết tắt pinyin tên của Phó Hành Chu: 傅行舟 - Fù Xíng ZhōuLê Mạn + Trình Ngôn Vũ: Có không giữ, mất tiếc ghê ~~~Grey: Định đổi xưng hô cho cặp trà này, nhưng thôi vẫn giữ chị em. Kệ đi, tại không được quan trọng...