Chương 42: Đưa về

Bên bờ hồ có một nhóm người đi xuống, có cặp đôi, có những người độc thân đi cùng nhau, cũng có bạn bè. Họ cầm trên tay những chiếc đèn hoa sen, vừa đi vừa đùa giỡn. Đúng lúc đó, nơi Ôn Dạng và Phó Hành Chu đứng có mấy người đi tới, gió mát thổi qua. Phó Hành Chu liếc nhìn họ một cái, sau đó quay lại nhìn cô gái trước mặt mình. Ôn Dạng nghiêng đầu nhìn họ rồi thu hồi ánh mắt, cô nói: "Em muốn xem những tấm ảnh trước đây anh chụp."

Thực ra Ôn Dạng đã muốn xem từ lâu.

Nhưng cô luôn kiềm chế, vì ảnh chụp đôi khi là điều rất riêng tư, chúng đại diện cho những nơi mà nhϊếp ảnh gia đã từng đến, những cảm xúc và trải nghiệm mà họ đã trải qua.

Phó Hành Chu hầu như không đăng lên mạng xã hội, nên trình độ nhϊếp ảnh của anh thế nào, Ôn Dạng hoàn toàn không rõ. Nhưng giờ đã chọn thử với anh, cô cũng muốn hiểu thêm về anh ở nhiều khía cạnh khác nhau.

"Có thể xem không?"

Cô lại hỏi.

Phó Hành Chu nhìn cô: "Tất nhiên rồi."

Anh nắm tay cô, dẫn cô đi lên dốc bậc thang, Ôn Dạng vén váy đi theo, hỏi: "Anh lưu ảnh ở đâu? Trên đám mây hay USB?"

Phó Hành Chu dẫn cô về phía xe: "Có một phần ở trên đám mây."

Đến bên cạnh xe, anh mở cửa ghế sau: "Lên xe rồi xem."

Ôn Dạng ồ một tiếng, cúi người ngồi vào trong xe. Vì đây là dòng xe coupe nên hàng ghế sau không rộng rãi như xe khác, nhưng ghế ngồi bên trong vẫn rất thoải mái. Phó Hành Chu mở cửa bên kia, ngồi vào trong, lấy máy tính bảng từ khe cắm, vuốt nhẹ mở trang màn hình.

Ôn Dạng chống tay nhẹ nhàng, rướn người nhìn qua, hỏi: "Anh học nhϊếp ảnh từ khi nào vậy?"

Giọng của Phó Hành Chu trong lành, anh mở một album được đánh dấu là Hong Kong: "Lúc mười bốn tuổi."

Ôn Dạng nhớ lần trước anh đã nói tại triển lãm, cũng vì thời kỳ nổi loạn nên anh mới chụp ảnh. Khi những bức ảnh hiện ra, trước mắt cô là phong cảnh của Hồng Kông. Những bức ảnh mà anh chụp giống con người anh, tông màu đều thiêng về tối và lạnh, rất chú trọng bắt lấy những khoảnh khắc sắc nét, không hoàn toàn là kiến trúc mà còn có bóng mờ của những chiếc xe hơi được ghi lại qua ống kính.

Nhưng cũng không hoàn toàn sắc bén mà còn có cả sự dịu dàng .Chẳng hạn như cảnh hoàng hôn, góc chụp tại thị trấn Kennedy, phối với ánh chiều tà rất đẹp.

Từ khi mới bắt đầu chụp ảnh, anh đã mang phong cách cá nhân riêng. Dù đó là những bức ảnh từ thời mới bắt đầu.

Ôn Dạng chăm chú nhìn, nói: "Vậy là từ nhỏ anh đã ở Hồng Kông."

Phó Hành Chu ừ một tiếng.

"Ba anh thành lập công ty Khinh Chu ở Hồng Kông, mẹ anh là người Hồng Kông."

Ôn Dạng gật đầu: "Ra là vậy."

Anh cũng không thích chụp người, có lẽ bức ảnh duy nhất có bóng người là ảnh chụp góc nghiêng của một người. Người đó dường như là anh, mặc đồng phục học sinh đứng dưới gốc cây vặn nắp chai nước, không nhìn vào ống kính. Nhìn từ xa, góc nghiêng của anh rất đẹp nhưng lại rất lạnh lùng.

Ôn Dạng chỉ vào bức ảnh đó: "Là anh à?"

"Ừ."

"Ai chụp vậy?"

"Phó Bân, trốn học về nước."

Ôn Dạng nhớ lại số 666, khóe mắt cong lên: "Cậu ấy chụp cũng đẹp mà."

Phó Hành Chu nghe xong: "Phải không, anh thấy cũng thường thôi."

Ôn Dạng cảm thấy bức ảnh đó thật đẹp, có lẽ vì anh không thích phong cách tươi sáng của tuổi trẻ. Sau đó, Phó Hành Chu lại lướt qua nhiều bức ảnh khác, từng tấm một, Ôn Dạng nghiêng đầu chăm chú nhìn.

Mái tóc dài hơi xoăn của cô xõa trên vai, trượt xuống.

Phó Hành Chu một tay cầm máy tính bảng, tay kia nhẹ nhàng gom tóc cô lại.

Trong xe mở đèn sáng màu ấm, Ôn Dạng cảm nhận được bàn tay to của anh đang giúp cô túm gọn mái tóc, rất ấm áp. Cô cũng không để tâm, hành động ân cần đầy tinh tế của anh khiến cô cảm thấy an tâm.

Sau khi xem xong những bức ảnh, Ôn Dạng ngáp một cái, Phó Hành Chu nhìn vào giọt nước nơi khóe mắt cô: "Buồn ngủ rồi à?"

Ôn Dạng gật đầu.

"Vậy thì về thôi." Anh đặt lại máy tính bảng vào khe cắm, suy nghĩ một chút rồi lại lấy ra, chỉnh sửa một chút rồi đưa cho cô: "Đổi thành mật khẩu mà em nhớ đi, lần sau có thể dùng trực tiếp."

Ôn Dạng nhận lấy máy tính bảng, ngẩn người một chút, vài giây sau, cô ồ lên một tiếng rồi nhập ngày sinh của mình, dễ nhớ đó.

Cô ngước mắt nhìn anh: "Có thể chứ?"

Phó Hành Chu nhìn qua máy tính bảng trong tay cô, khóe môi khẽ cong: "Được, ngày sinh của em à?"

Ôn Dạng gật đầu.

Phó Hành Chu nói: "Anh nhớ rồi."

Ôn Dạng cầm máy tính bảng, hỏi: "Anh vốn đã biết rồi, anh nhớ từ khi nào vậy?"

Phó Hành Chu nhìn cô, nói: "Ngày sinh của em dễ nhớ, lúc ký hợp đồng anh đã nhớ rồi."

Ôn Dạng chợt nhớ ra.

Trong hợp đồng thiết kế, trên đó kèm căn cước của cô, lúc anh ký tên đã tiện thể nhìn thấy ngày sinh của cô, nhưng cô lại không nhớ ngày sinh của anh. Cô thầm nghĩ, lát nữa về sẽ ghi nhớ lại.

Cô có vẻ hơi ngẩn ngơ, nhưng trông vẫn rất xinh đẹp. Phó Hành Chu nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt cô, nói: "Em ngồi ghế sau đi, nếu buồn ngủ thì ngủ ở đây một lát, không cần ngồi ghế phụ nữa."

Anh mở cửa xe, bước xuống, bước từ ghế sau chuyển sang ghế lái.

Ôn Dạng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay anh còn lưu lại, cô ngồi vững trên ghế sau, không vội đặt máy tính bảng xuống mà vẫn cầm trên tay, cũng nhìn thấy ảnh nền của máy tính bảng.

Một chiếc máy tính bảng màu đen tuyền.

Phó Hành Chu khởi động xe.

Ôn Dạng dựa vào lưng ghế, tùy ý vọc trên máy tính bảng, nhập ngày sinh của cô làm mật khẩu, ngay lập tức mở được. Sau đó, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, dựa vào lưng ghế ngáp hai cái.

(bản dịch được thực hiện bởi Grey)

Đến khu dân cư Nhã Các, chiếc xe dừng lại.

Phó Hành Chu ngước mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô nghiêng đầu ngủ.

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung chuông, có vẻ là bạn thân cô gọi tới. Phó Hành Chu xuống xe, mở cửa ghế sau, cúi người định bế cô, nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của cô. Vẫn mềm mại như hôm đó.

Chiếc điện thoại vẫn reo lên không ngừng nghỉ. Phó Hành Chu đưa tay lấy điện thoại, nghe máy.

Dư Tình ở đầu dây bên kia hỏi: "Dạng Dạng, cậu chưa về à?"

"Cô ấy về rồi, tôi đưa cô ấy lên, cô mở cửa đi."

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên qua điện thoại, Dư Tình sững người, nhận ra đó là Phó Hành Chu thì lập tức đáp lại: "Được, được, tổng giám đốc Phó."

Sau khi cúp máy, Phó Hành Chu lại cúi người, bế cô ra khỏi xe, sải bước dài đi vào chung cư, thời điểm cũng gần giống như lần trước.

Dư Tình đã mở cửa đứng đợi sẵn.

Thang máy vừa mở, Dư Tình liền thấy người đàn ông cao lớn bế Ôn Dạng bước ra. Dư Tình tiến lên một bước, hỏi: "Lại uống say à?"

"Không uống rượu, chỉ buồn ngủ thôi."

Phó Hành Chu nói rồi bế cô vào nhà, lần này cũng đặt cô xuống sofa. Vừa đặt xuống, Ôn Dạng có dấu hiệu tỉnh dậy, vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt anh.

Phó Hành Chu vén tóc cô sang một bên, nói: "Tỉnh rồi à?"

Ôn Dạng ở khoảng cách gần như vậy, vẫn còn chút buồn ngủ nhìn vào mắt anh, mặt cô nóng lên, cô thì thầm: "Em ngủ quên trên xe à?"

Phó Hành Chu ừ một tiếng.

Anh dùng đầu ngón tay vén mái tóc của cô, cúi người hôn nhẹ lên trán cô, rồi nói: "Rửa mặt rồi đi ngủ, chúc ngủ ngon."

Ôn Dạng nhìn anh, gật đầu.

Dư Tình đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vô cùng kinh ngạc.

Tiễn Phó Hành Chu ra về, Dư Tình chạy lại sofa, nhìn chằm chằm vào Ôn Dạng. Ôn Dạng đã tỉnh táo hơn, ôm gối trong lòng nhìn lại Dư Tình.

Dư Tình nhìn cô vài giây, liền ngồi phịch xuống sofa, tiến sát lại gần mà nhìn nhìn cô: "Cậu đồng ý với anh ta rồi à?"

Ôn Dạng gật đầu.

Dư Tình chớp mắt: "Không định thử thách thêm một chút à?"

Ôn Dạng lắc đầu: "Thử thách cái gì chứ?"

Dư Tình sững sờ.

Đúng vậy, thử thách cái gì chứ.

Hoàn toàn là hai người đàn ông khác nhau, nghĩ kỹ thì Ôn Dạng bây giờ đang ở độ tuổi trưởng thành và gặp gỡ Phó Hành Chu. Hiển nhiên, Phó Hành Chu cũng chín chắn hơn nhiều.

Anh không phải những cậu chàng trong trường học, cũng không phải người mới vào đời đang phấn đấu để trưởng thành, anh là người thuộc một đẳng cấp khác.

Dư Tình nhìn Ôn Dạng, hỏi: "Tớ tò mò cậu rung động ở điểm nào?"

---

- Grey -