Mà bảy năm sau, Ma Vương Hôn Diệu dẫn theo mấy ngàn tộc nhân bộ lạc Ngõa Thiết tiến về phía Nam, hắn ngồi trên ngựa chiến nhìn vào thế giới xám xịt rộng lớn trước mặt.
Hắn hoảng hốt nghĩ thầm: Hình như mình chưa bao giờ mở miệng nói một câu "xin lỗi" với Langmuir.
Ban đầu là vì không có khái niệm xin lỗi. Hơn nữa, đâu có lý do nào để một vị quân vương phải xin lỗi một tù binh, chủ nhân phải xin lỗi một nô ɭệ?
Mãi đến sau này, khi mối quan hệ giữa hắn và Langmuir ngày càng thắm thiết, thì hắn cũng ngày càng đấu tranh tư tưởng.
Hắn nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ nô ɭệ có dã tâm, cũng tin chắc rằng một khi hắn tỏ ra yếu thế với Langmuir, thì chẳng khác nào rơi vào cạm bẫy của đối phương. Vì vậy, hắn chưa bao giờ xin lỗi hay cảm ơn Langmuir.
Nhưng... bây giờ đã có nhiều thứ không còn quan trọng nữa, nhất là sau khi tận mắt thấy hoa nở trong vực sâu.
Đó chỉ là một vài bông hoa dại rất yếu ớt mong manh, Hôn Diệu cảm thấy chúng không đại biểu ý nghĩa gì, nhưng tâm trạng của hắn vì chúng mà trở nên tốt hơn. Chẳng trách Langmuir thích hoa, hắn nghĩ thế.
Vậy thì, sau khi trở lại hoàng cung thì hắn có thể thử mở lời, dù là xin lỗi hay cảm ơn. Có lẽ, cũng không cần chờ đến khi trở lại hoàng cung, tối nay...
Đột nhiên, suy nghĩ mơ màng bay xa bị ép quay trở lại cơ thể:
Hắn nghe thấy tiếng ồn chẳng lành đột nhiên vang lên từ xung quanh mình.
—— vèo!
Thứ đầu tiên tiếp cận chính là âm thanh xé toạc không khí, con ngươi của Hôn Diệu đột nhiên co lại. Lúc này bản năng cơ thể của hắn nhanh hơn suy nghĩ của hắn rất nhiều, hắn chỉ kịp vặn người, giơ tay lên, một mũi tên có nguyền rủa liền dừng lại trong lòng bàn tay hắn, bị hắn dùng sức giữ chặt!
"Vương!" Modo hét lên từ phía sau.
Ngay sau đó, mưa tên bay tới từ phía trước!
Hôn Diệu gầm nhẹ hất mũi tên trong tay ra, tay kia siết chặt dây cương khiến ngựa chiến giật mình liền giơ vó trước lên rồi hý vang.
Kẻ thù xuất hiện ở hai bên sườn núi hiểm trở như những làn sóng đen ập đến ma tộc cưỡi thằn lằn, trong tay cầm giáo và cung, khuôn mặt sơn màu đỏ và màu đen, vô thức giơ vũ khí lên.
Tất cả binh sĩ Ma Vương đều ý thức được chuyện gì đã xảy ra, đây là một cuộc phục kích!
Thằn lằn còn nhanh nhẹn hơn ngựa chiến ở vùng núi, lại có một đám kẻ thù đang mai phục ở đây, chờ đội quân chiến thắng đi qua.
"Đón địch! Kỵ binh ổn định ngựa chiếm không được lùi lại!" Asain rút đao bản rộng bên hông ra, chỉ về phía trước. Hắn vội nhìn xung quanh: "Vương!"
Tiếng kêu thảm thiết của kẻ thù thay lời đáp lại của Ma Vương. Sự tàn nhẫn trong đôi mắt Hôn Diệu tóe ra, hắn nhặt ngọn giáo trên yên ngựa, quơ ra một ngọn lửa hình bán nguyệt, ngay sau đó ngựa chiến liền vọt ra ngoài.
Một con thằn lằn lao về phía hắn bị Hôn Diệu đâm xuyên não bằng giáo rồi vung lên đập vào vách đá. Kẻ ngồi trên đó bị văng ra xa, ngã đến nỗi đầu đầy máu.
Giây tiếp theo, ngựa chiến đạp lên ngực ma tộc đó, tiếng kêu thảm thiết và xương cốt gãy vụn vang lên.
"Tạp binh từ đâu tới, có mấy bao cỏ cũng dám rêu rao..."
Ma Vương ngang ngược gạt đi vết máu trên mũi giáo, trầm thấp hừ cười: "Bản lĩnh không lớn, nhưng lá gan không nhỏ. Gϊếŧ cho ta!"
Modo hưng phấn gào to một tiếng, rút chiếc roi dài từ thắt lưng, các dũng sĩ đi theo tướng quân phía sau xông tới, bọn họ giống như con sói đói khát máu, chưa bao giờ biết viết hai chữ sợ hãi.
"..." Trong giây lát vẻ mặt Asain trở nên rất phức tạp, sau đó mới thúc ngựa về phía trước một cách muộn màng.
—— "gió táp" Asain, vị tướng tóc bạc mắt xanh này khác với Modo đi theo Hôn Diệu từ nhỏ, hắn là một bại tướng.
Trước khi đầu hàng Ma Vương, hắn từng là cận vệ mạnh mẽ nhất của thủ lĩnh bộ lạc Black Thor. Đáng tiếc từ khi theo Hôn Diệu, rốt cuộc Asain vẫn chưa bao giờ có thể làm tròn trách nhiệm bảo vệ chủ quân của mình một lần nào nữa.
Ngựa của tân chủ quân nhanh hơn hắn, giáo sắt sắc bén hơn hắn, còn thích chiến trường hơn hắn, gϊếŧ được rồi còn phải nhờ hắn khuyên trở về... Hắn có thể làm sao đây?
"Bắn tên!"
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên giữa đám phục kích: "Ma Vương gãy sừng hôm nay phải chết!"
Nương theo núi đá nhấp nhô yểm hộ, có thể nghe thấy tiếng kéo dây cung. Trong đôi mắt Hôn Diệu lóe ra vẻ tàn nhẫn: "Chỉ bằng các ngươi?"
Giây tiếp theo, đám người phục kích bắt đầu dao động. Ngọn lửa đen bắt đầu bốc lên xung quanh cơ thể Hôn Diệu, đó là ma lực của Ma Vương biến thành —— mọi thứ chạm vào nó đều sẽ cháy cho đến khi biến thành tro bụi.
"Bắn tên! Bắn tên!"
Nhưng đợt mưa tên thứ hai không đến, ngọn lửa đen gầm lên, đánh vào vách đá phát ra tiếng động lớn như sấm, một nửa ngọn núi ầm ầm sụp đổ, các cung thủ bị đá rơi trúng mạnh đến mức vỡ óc và tứ chi văng tung tóe khắp nơi!
Modo tặc lưỡi: "Ui, núi sập hết rồi. Ngô Vương có cân nhắc tới việc lát nữa đội quân sẽ đi qua như thế nào không?"
Asain: "... Bớt nói vài câu đi, tướng quân Modo."
Không lâu sau, lợi thế bắt đầu nghiêng về một phía. Khi mưa tên thứ nhất bị Ma Vương phá huỷ, không gì có thể ngăn cản binh lính của hoàng cung, quân địch phục kích nhanh chóng tan tác.
Cũng chính vào lúc này, Hôn Diệu lui ra khỏi cuộc hỗn chiến, phóng ngựa lùi về phía sau.
"Đám phục binh này không phải bộ hạ cũ của Ngõa Thiết." Hôn Diệu ước lượng giáo sắt nặng chừng chín mươi kg vào lòng bàn tay rồi nói: "Asain, ngươi nhận ra không?"
Asain nhíu mày: "Thuộc hạ không, không biết, nghe khẩu âm không giống bộ lạc phương Bắc, chờ bắt được kẻ chủ mưu đằng sau..."
Hôn Diệu: "Bắt kẻ chủ mưu đằng sau?"
Asain nhìn vào giữa cuộc hỗn chiến: "Với số lượng và sức mạnh của quân địch, dù có quái vật di chuyển như thằn lằn, chúng cũng vô dụng trước mặt các dũng sĩ của hoàng cung. Ngô Vương còn có thứ gì lo lắng không?"
Hôn Diệu: "Đúng như lời ngươi nói, đám phục binh này lấy trứng chọi đá là vì cái gì, để ta tiễn đưa bọn chúng hộ sao, hả?"
Asain cả kinh, một cơn ớn lạnh vọt lên trong lòng.
Trong làn gió mơ hồ truyền đến âm thanh khác thường. Hôn Diệu đột nhiên quay đầu lại, cách vách núi liên miên, từ đây không còn nhìn thấy đuôi đội quân nữa.
Đáy mắt Hôn Diệu tối sầm lại, hắn nắm chặt dây cương: "Tù binh bộ lạc Ngõa Thiết, đám tộc nhân đầu hàng kia đều ở phía sau."
—— chết tiệt, cả Langmuir cũng ở đó!
Asain còn chưa kịp phản ứng, Hôn Diệu đã vung roi ngựa, ngựa chiến cao lớn giơ vó hí vang, thoáng chốc Ma Vương đã chạy như bay về phía đội ngũ.
=========
Langmuir bị tiếng khóc và tiếng chém gϊếŧ và tiếng cười điên cuồng thình lình bên ngoài thùng xe đánh thức.
Sau một hồi ồn ào, hộ vệ mà Hôn Diệu để lại đột nhiên xốc màn xe: "Langmuir đại nhân!"
"Quân thằn lằn phục kích đội ngũ chúng ta! Langmuir đại nhân, xin mau theo bọn ta lên ngựa!"
—— phục kích!
Langmuir tỉnh táo lại. Y không mượn nhờ sự dìu đỡ của hộ vệ mà nhảy ra khỏi chiếc xe ngựa rung chuyển dữ dội, y nín thở ngẩng đầu lên ——
Con thú khổng lồ bốn chân xuất hiện ở hai bên vách núi kèm theo cát bụi, những con thú mang trên lưng những chiếc yên sắt, ngồi trên yên là những kẻ địch cầm đao mổ.
Vùng núi hẹp rơi vào hỗn loạn. Con thằn lằn có vóc dáng gấp đôi ngựa chiến, binh lính phía sau lập tức phân tán, những người bại lộ trước mặt đao mổ là tộc nhân của bộ lạc Ngõa Thiết —— đó là những phàm ma và liệt ma mặt vàng vọt gầy gò, tay không tấc sắt.
"Báo ứng đến rồi, đám hèn nhát các ngươi!"
Ma tộc sơn mặt đó cười một cách dữ tợn: "Dám can đảm phản bội lời thề bằng máu và linh hồn, quỳ gối trước một ma tộc gãy sừng... Hôm nay, mỗi một kẻ hèn nhát ở đây đều sẽ bị trời phạt bầm thây ngàn đoạn."
Một lão ma gầy gò chen lấn giữa đám tộc nhân đang run rẩy đứng ở phía trước, đây là người cha già đầu tiên thề trung thành với Hôn Diệu.
Ông run rẩy giơ ra móng vuốt có vảy, đôi mắt mở to đầy tức giận: "Chúng ta đã đổ máu và mồ hôi vì cựu thủ lĩnh, đã từng thực hiện lời thề, nhưng Ngõa Thiết không cho bọn ta đường sống!"
Các tộc nhân bộ lạc Ngõa Thiết phát ra tiếng gầm bi thương, nhưng thứ bọn họ chào đón là âm thanh của các cung thủ đang kéo dây.
"Đừng hốt hoảng!!"
Ngựa chiến phi tới, Langmuir nghiêm nghị hét lên: "Các dũng sĩ của hoàng cung ở đâu!"
Giọng nói của y trong trẻo lại cao vυ"t, thoáng chốc, binh sĩ đang xông loạn dường như đã tìm được người đáng tin cậy, nhanh chóng tụ lại đây.
"Nhìn, đó là ai, nô ɭệ nhân loại của Ma Vương!?"
Người đứng đầu đối diện, một ma tộc bôi đầy sơn đỏ kinh ngạc cười lớn: "Thật thú vị, thế mà lại có thể cưỡi ngựa chiến."
Gã vung cánh tay lên: "Bắn tên!"
Mưa sắt lấy mạng rơi xuống từ trên trời. Nhóm hộ vệ đuổi tới từ phía sau, cố gắng hết sức để bảo vệ Langmuir bằng tấm khiên mây: "Đại nhân! Xin hãy lùi lại."
——
Trong thoáng chốc, vô số mũi tên sắt lượn lờ ma lực bắn vào tấm khiên. Các dũng sĩ của Ma Vương cũng gầm thét lên, đám sinh vật hung ác được sinh ra từ vực sâu này đã bị khơi dậy bản chất đẫm máu, vảy bọn họ dựng thẳng dữ tợn, đội mưa tên không muốn sống xông về phía trước, thà chết cũng phải dùng răng xé xuống một miếng thịt của kẻ địch!
Trong lòng Langmuir lại trầm xuống, thầm nghĩ không ổn.
Quả nhiên, xung quanh y lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả đều là tộc nhân của Ngõa Thiết. Binh lính không có ý thức bảo vệ tù binh, không ngừng có ma tộc nhỏ yếu liên tục bị bắn trúng trong cuộc hỗn chiến, sau đó lại bị đồng bào hoảng loạn giẫm đạp, mùi máu nhanh chóng tràn ngập trong vùng núi này!
"Langmuir đại nhân!" Hộ vệ vươn tay muốn dắt ngựa của y: "Xin ngài hãy lui về phía sau! Bọn ta sẽ hộ tống ngài đến chỗ Ngô Vương..."
"Không." Langmuir nghiến răng lắc đầu. Mình vừa lui, binh lính của hoàng cung sẽ rút lui theo, tộc nhân của bộ lạc Ngõa Thiết không có ngựa, dù không chết ở mưa tên cũng sẽ bị thằn lằn giẫm chết!
... Vực sâu không có người từ bi tha cho người khác con đường sống, ma tộc chưa bao giờ chấp nhận con dân từ bộ lạc khác. Số phận của tù binh không khác gì trở thành vật hiến tế hoặc nô ɭệ đeo xiềng xích bị nguyền rủa.
Cho nên, trước đó Hôn Diệu mới nói với y, chúng ta đã làm một chuyện lớn.
Nhưng nếu đám tù binh này bị tàn sát trên đường đi theo tân vương thì sao?
Ý đồ của đám phục kích này...
"Xin lỗi, tạm thời mượn dùng một chút."
Vẻ mặt của Langmuir thoáng lạnh lùng, y với tay lấy ra một cây cung từ phía sau hộ vệ, đá vào bụng ngựa.
Ngựa chiến đáp lại liền lao ra, bỏ xa tiếng kêu la của hộ vệ, thoáng chốc đã đến phía trước nhất trong trận chiến khốc liệt.
"Langmuir đại nhân!" Đám binh lính đẫm máu ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng này, gào thét như phát điên, giống như là trơ mắt nhìn bảo tàng bị ác long cướp đi.
Langmuir lấy trường cung trong tay làm kiếm, quét sạch vài mũi tên trước mặt, lợi dụng khoảng trống trước khi đợt mũi tên tiếp theo ập đến y duỗi tay ra rồi kéo cung!
Dây cung run rẩy giữa các ngón tay, Langmuir hét lên: "Dũng sĩ đi theo Ngô Vương, hãy nghe mệnh lệnh của ta!"
Tiếng cười nhạo truyền đến từ khắp nơi.
"Đúng vậy, không tệ, nhân loại cũng sẽ kéo cung ma tộc!"
"Mũi tên đâu? Chậc, ngay cả mũi tên mà y còn chẳng có!"
"Mỹ nhân đáng yêu, có lẽ y không biết mình phải đặt một mũi tên lên cung?"
Tên cầm đầu ngồi trên thằn lằn chỉ bằng roi: "Đi, bắt tên nô ɭệ thú vị đó, đừng để y chạy." Khi mấy chục con thằn lằn bắt đầu xông tới, Langmuir mới miễn cưỡng kéo cung ra được một nửa.
Hắn đã không còn pháp lực, Dưới sự tra tấn của vực sâu ngày qua ngày, giờ đây y không thể nào cầm nổi giáo sắt ma tộc, cũng không dùng được trọng kiếm hay trường đao. Ngay cả cây cung này cũng vội vàng chộp tới nên cũng dùng không thuận tay.
Nhưng khi gió hoang thổi bay mái tóc dài màu xám bạc, thứ gì đó vốn nên bị tiêu diệt từ lâu, dường như lại trở về mặt mày của Thánh Quân.
"Ngô Vương đã chấp nhận tộc nhân bộ lạc Ngõa Thiết." Y nói: "Từ giờ trở đi, bọn họ chính là đồng bào của các ngươi, anh chị em có cùng máu mủ với các ngươi."
"Dũng sĩ đến từ hoàng cung: Ta thay mặt Ngô Vương ra lệnh cho các ngươi, bảo vệ con dân của Ngô Vương và máu mủ của các ngươi bằng vũ khí trong tay!"
Không khí đột nhiên nóng rực lên, ma lực màu đen như ngọn lửa trào ra từ đầu ngón tay nhân loại, ngưng tự thành hình mũi tên.
"Không." Tên cầm đầu đột nhiên thay đổi sắc mặt, gã hét lên: "Không, chờ đã, không, không không thể nào!"
Gã bắt đầu vẫy tay điên cuồng: "Lùi lại, lùi lại! Mau rời đi, nô ɭệ này, trong cơ thể y có ma lực của Ma Vương ——"
Hôn Diệu phóng ngựa đến từ trong sơn cốc đến, hét lớn: "Langmuir, dừng lại!!!"
Ngọn lửa bùng lên giữa những ngón tay của Langmuir. Cây cung thô sơ lập tức bốc cháy, mũi tên đen càng sáng hơn, mơ hồ tản ra mùi hủy diệt đáng sợ.
Y cười khẽ: "—— mà ta tất nhiên cũng sẽ thay thế ý chí của Ngô Vương, ở bên cạnh dũng sĩ của vương."
"Langmuir!!!" Khóe mắt Hôn Diệu như sắp rách ra.
"Không được giương cung, đây là mệnh lệnh, Langmuir ——"
Nhân loại không ngoan ngoãn nghe lời như thường lệ. Thậm chí Langmuir cũng không quay đầu lại, khoảnh khắc y thả tay, mũi tên đã rời khỏi dây cung như một sao chổi tối lướt qua khoảng không này.
Ngọn lửa đen giống hệt Ma Vương nổ trong cơn gió nóng, soi sáng từng khuôn mặt phủ đầy vảy, sau đó, mọi thứ bắt đầu bốc cháy, những tảng đá cháy đỏ, vô số thằn lằn rơi xuống vách đá kêu gào.
Lửa lan khắp nơi, ngọn lửa chặn đường rút lui của quân phục kích.
Binh sĩ xung quanh bắt đầu hưng phấn kêu lên, nhưng cũng may mắn thay mệnh lệnh của Langmuir đã trở thành dây cương trói buộc bầy dã thú này, đám phàm ma và liệt ma yếu ớt được bảo vệ phía sau, ngơ ngác nhìn biển lửa chói mắt.
Trong loạn chiến, Hôn Diệu phóng ngựa nhìn xung quanh, bầu trời đã tối, ánh lửa và khói dày đặc cản trở tầm nhìn của hắn, khắp nơi đều là bóng dáng của ma tộc chém gϊếŧ, tìm không thấy nhân loại của hắn.
"Langmuir!" Hắn gầm lên: "Trả lời ta, Langmuir!!!"
Vừa nãy Langmuir đứng quá gần phía trước, trong lúc hỗn loạn, một kẻ bôi thuốc màu muốn cá chết lưới rách đánh về phía y.
Không biết hộ vệ đã bị tách ra từ lúc nào. Trong tay Langmuir không có vũ khí, ngay cả cây cung vừa nãy cũng bị ma lực đốt thành tro bụi, chỉ có thể điều khiển ngựa để né tránh.
Lưỡi đao sắc bén của kẻ địch lướt qua cánh tay trái từ phía sau, máu tươi lập tức chảy như trút.
Langmuir nhịn đau rêи ɾỉ một tiếng.
Ngay sau đó, một ngọn giáo phóng lên không trung như tia chớp đen, xuyên qua cơ thể kẻ địch một lỗ lớn, gã ngã thẳng xuống với một lượng lớn máu phun ra.
Langmuir bỗng dưng xoay người: "Ngô Vương!"
"Langmuir!!"
Hôn Diệu cưỡi ngựa tới, bế Langmuir lên ngựa, ấn mạnh cánh tay đang chảy máu của nhân loại mà rống giận: "Em điên rồi, ai cho phép em dùng ma lực? Ai cho phép em!!!"
"Ngô Vương." Langmuir thở hổn hển, y ngẩng lên gương mặt đã trắng bệch từ lúc nào. Mái tóc dài và chiếc áo bào đều dính đầy máu, cả người khẽ run rẩy giống như ngọn nến lay lắt trước gió.
Thậm chí Hôn Diệu có thể cảm thấy cơ thể trong lòng minh đang nhanh chóng lạnh đi, hắn đỏ mắt mắng liên tục: "Chết tiệt, chết tiệt! Em ——"
Nhưng giọng nói của y đột nhiên khàn khàn, Langmuir cau mày ho một tiếng, mùi tanh ngọt lập tức tràn ngập trong cổ họng.
Vẻ mặt của y thay đổi, giơ tay lên che miệng, nhưng cơ thể lại không tự chủ được nghiêng về phía trước, nôn ra một ngụm máu lớn, trước mắt tối sầm lại.
Những chất lỏng màu đỏ sậm ấm áp đó chảy qua kẽ ngón tay, vẩy lên áo bào trắng như tuyết vốn đã không còn sạch sẽ nữa.