Sắp bày thạch trận, bảo vệ Mai Sơn
Đôi trẻ lần đầu, ngây ngất ngọt say tình ý.
Thanh Ngân dắt Thùy Trang đi theo bước chân của mình, lúc sang phải, khi qua trái, lúc tiến tới, khi đi lui. Trong bàn tay nắm chặt của Thanh Ngân, Thùy Trang chẳng những hết cả sợ hãi, mà tự sâu kín còn cảm thấy thích thú, muốn chẳng bao giờ đi ra khỏi trận. Thùy Vân ở bên ngoài, nhìn vào thạch trận thấy Thanh Ngân, Thùy Trang dắt díu nhau đi như hai kẻ mù tìm đường, tưởng cả hai đang chơi trò gì mà không cho mình tham gia lớn tiếng trách móc:
- Ca ca và tỷ tỷ đang chơi trò gì kỳ vậy? Sao không nói cho tiểu muội biết với?
Thùy Vân hô hoán mấy lần, đâu biết cả hai đang ở trong trận không thể nghe được. Thấy Thanh Ngân và Thùy Trang cách mình không xa, đôi khi chỉ năm mười thước lại không thèm lên tiếng trả lời, tức giận, hờn dỗi:
- Hừ! Các ngươi không thèm nói đến ta, ta cũng chẳng cần các ngươi. Hừ! Các ngươi làm trò gì đó thì làm, ta chẳng cần. Ta vào chơi với thái bá mẫu. Hừ! Thấy ghét!.
Nói xong Thùy Vân tức bực bỏ đi. Trận thế đang sắp xếp bảo vệ căn nhà, Thùy Vân đi vào nhà, tự nhiên bước vào thế trận. Sa vào trận liền thấy đất trời đảo lộn, không biết đâu phương hướng, trước mắt đá núi chập chùng chuyển động, Những tảng đá to vụt tới, vụt đi, xoay chuyển chung quanh như sắp đè bẹp lấy mình, Thùy Vân hốt hoảng kêu khóc cầu cứu:
- Thanh Ngân ca ca! Thùy Trang tỷ tỷ! cứu lấy tiểu muội! cứu lấy tiểu muội!
Nếu những tảng đá dồn dập tràn tới chung quanh Thùy Vân không phải là ảo ảnh, thì dù có võ công thâm hậu cũng sẽ bị nghiền nát ngay, đôi tay yếu ớt của Thùy Vân làm sao xô đẩy được, nhưng bản tính sinh tồn tự nhiên thúc đẩy, vừa kêu khóc cầu cứu, Thùy Vân vừa nhảy đông nhảy tây tránh né, hai tay vung lên đàng trước đẩy hữu, đỡ tả. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "
Đoàn phu nhân trong nhà nghe tiếng kêu khóc của Thùy Vân chạy ra, vừa dớm chân đi vào trận để dẫn Thùy Vân ra, thì Thanh Ngân và Thùy Trang cũng ra khỏi trận. Thấy Thùy Vân như vậy, Thanh Ngân lật đật tung mình vào trận, đến bên Thùy Vân lớn tiếng an ủi:
- Vân muội đừng sợ, đừng sợ, tất cả chỉ là ảo ảnh, bình tĩnh để tiểu huynh đưa Vân muội ra.
Đang hoảng hốt, thấy Thanh Ngân xuất hiện, Thùy Vân vồ lấy:
- Cứu!...cứu!.. tiểu muội.. chết mất!
Con người khi ở trong tình trạng sợ hãi tột cùng, khi cảm thấy có chỗ dựa, cảm thấy bình an, sức đề kháng và chịu đựng cũng nhanh chóng tiêu tán. Đó là tình trạng của Thùy Vân. Khi ôm được Thanh Ngân, Thùy Vân ngất xủi. Đã học qua y thuật, hiểu tình trạng của Thùy Vân, Thanh Ngân không bối rối, cúi xuống bế lấy cô bé lần bước ra ngoài. Bị thân hình Thanh Ngân che lấp, không biết Thùy Vân sợ quá ngất xỉu, và cũng quên là muốn ra khỏi trận Thanh Ngân phải theo phương vị trận thế mà đi. Thấy Thanh Ngân có khi chỉ nhảy vài bước là đến chỗ mình đang đứng, thế nhưng vẫn bế Thùy Vân đi tới đi lui, Thùy Trang tự nhiên nổi lên trong lòng một nỗi bực bội khó tả. Không hiểu vì sao, không biết đó là cảm giác gì, nhưng hình ảnh trước mắt là một cái gì quá chướng tai, gai mắt, không thể chấp nhận, không thể nhìn thấy. Hình ảnh trước mắt như những nhát dao đâm vào tim Thùy Trang. Không thể ở lại để nhìn, để chứng kiến, để nuốt vào lòng bao cảm giác không tên, nhưng khó chịu tột cùng! Không biết vì sao mình giận, không biết vì sao mình hờn, nhưng nước mắt như cứ muốn trào ra, Thùy Trang quay lưng chạy đi. Đôi mắt mờ lệ che khuất không thấy đường, vấp vào một chậu hoa té ngã, Thùy Trang lòm còm bò dậy, lại tiếp tục chạy đi như ma đuổi. Đoàn phu nhân đứng ở hiên nhà nhìn thấy thái độ của Thùy Trang thở dài lẩm bẩm với chính mình:
- Một mối tình thơ đang chớm nở trong lòng cô bé.
Nhận thấy Thanh Ngân đang đưa Thùy Vân ra ngoài mà không phải mang vào nhà, phu nhân băng mình vào trận. Khi Thanh Ngân đem Thùy Vân ra ngoài, không thấy Thùy Trang, ngạc nhiên, dõi mắt tìm kiếm, thì phu nhân cũng ra đến nơi, cúi xuống thăm mạch Thùy Vân và nói với Thanh Ngân:
- Ngươi làm việc nhanh chóng quá, ngoài sự ước tính của ta. Thùy Trang đang giận ngươi chạy về nhà. Đưa Thùy Vân đây cho ta, ngươi sang bảo Thùy Trang qua ăn cơm rồi còn về nhà bày trận thế bảo vệ cho phụ thân ngươi.
Đưa Thùy Vân cho phu nhân, Thanh Ngân hỏi:
- Thùy Trang giận điệt nhi? Giận điều gì mới được chứ?
Phu nhân nhìn Thanh Ngân:
- Có lẽ Thùy Trang không nhìn thấy Thùy Vân ngất xỉu. Ngươi bồng Thùy Vân đó là điều làm cô bé khó chịu. Từ nay ngươi phải cẩn thận. Các ngươi đã lớn rồi, bắt đầu có những thứ
tình cảm của người lớn.
Thanh Ngân vốn thông minh, học nhiều sách vở, nên cũng lờ mờ hiểu được lời nói của Đoàn phu nhân, và đọc được lờ mờ tình cảm của Thùy Trang. Cậu bé tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Nửa muốn đi tìm ngay Thùy Trang, nửa muốn đứng yên một chỗ để chứng tỏ với phu nhân là những gì bà nghĩ đều sai lầm.
Thanh Ngân nói cứng:
- Chắc Thùy Trang về nhà có chuyện gì đó. Tiểu điệt và Thùy Trang.. không có chuyện Thùy Trang giận hờn điệt nhi đâu.
Phu nhân mỉm cười:
- Ừ! Có thể ta nói sai, nhưng đã quá trưa rồi, ngươi qua kêu Thanh Ngân sang đây cho ta.
Phu nhân cúi xuống bế Thùy Vân lên, cô bé lai tỉnh quơ tay quàng cổ phu nhân thều thào:
- Thanh Ngân ca ca ... Thanh Ngân ca ca... tiểu muội
chết mất...
Đoàn phu nhân siết nhẹ Thùy Vân vỗ về:
- Bá mẫu và Thanh Ngân đây, cháu không có việc gì đâu. Làm cháu lo sợ là tội của Thanh Ngân để bá mẫu trừng phạt Thanh Ngân.
Nghe tiếng Đoàn phu nhân, Thùy Vân mở mắt:
- Thái bá mẫu đó ư?
Và rướn người muốn đứng xuống đất. Đoàn phu nhân vội nói:
- Cháu còn yếu lắm, cháu nhắm mắt lại để bá mẫu đưa cháu vào nhà, kẻo ảo ảnh của trận pháp lại làm cháu sợ hãi thêm lần nữa.
Thùy Vân:
- Thanh Ngân ca ca đâu rồi?
Thanh Ngân:
- Có tiểu huynh đây. Muội muội nên nghe lời bá mẫu. Làm nhị muội sợ hãi tiểu huynh thật đáng tội. Nhị muội để bá mẫu đưa vào nhà nghỉ ngơi.
Thuỳ Vân:
- Tiểu muội nhát gan quá làm phiền Thanh Ngân ca và thái bá mẫu. Đây là lỗi của tiểu muội mà thôi.
Đưa hai tay bá cổ Đoàn phu nhân, Thùy Vân nũng nụi:
- Thái bá mẫu đừng trách phạt Ngân ca nhé!
Đoàn phu nhân liếc nhìn Thanh Ngân. Bà nhận thấy trong lòng cô bé trên tay bà, Thanh Ngân lại cũng đã có một chỗ đứng. Thấy Thanh Ngân đang tuổi trổ mã, như cây ngọc trước gió, phu nhân dấu tiếng thở dài. Trong lòng bà cũng chợt sáng lên một quyết định, phải tế nhị sắp xếp làm sao cho khi hai cô bé lớn lên không phải cảnh cả hai cùng yêu thích một người.
Bà vỗ về Thùy Vân:
- Cháu đã xin cho Thanh Ngân, thì ta cũng chẳng trách phạt Thanh Ngân làm gì. Để ta đưa cháu vào nhà nghỉ ngơi. Thanh Ngân đi làm cho ta một chút chuyện rồi trở về chúng ta cùng ăn cơm. Ta có làm mấy món ăn mà biết con rất thích.
Đoàn phu nhân quay lại bảo Thanh Ngân:
- Ngươi đi đi, thức ăn ta nấu cho các ngươi đã nguội rồi đấy.
Thanh Ngân cúi đầu lí nhí:
- Dạ! điệt nhi tuân lệnh.
Thanh Ngân rảo bước đi. Phu nhân lại bảo Thùy Vân nhắm mắt để bồng vào nhà. Thùy Vân ngoan ngoản nhắm mắt, nói với Đoàn phu nhân giọng tiếc nuối:
- Cháu nhát gan quá, giờ còn mệt, nếu không cháu phải phụ giúp Ngân ca việc thái bá mẫu sai bảo anh ta làm. Cháu phải làm quen và học cho biết các thứ trận pháp của thái bá mẫu mới được. Thái bá mẫu chỉ dạy cho điệt nhi nhé!
Đoàn phu nhân nghe Thùy Vân nói thở dài:
- Thanh Ngân thật tốt phước mới được con lo lắng như vậy, nhưng cháu đừng quan tâm. Có những việc của Thanh Ngân con không thể nào giúp được. Con muốn học thứ gì, bá mẫu biết sẽ dốc hết lòng chỉ bảo cho con.
Thùy Vân cười mừng rỡ:
- Cảm ơn thái bá mẫu, con sẽ bắt chước Thanh Nhân ca học hết những gì mà thái bá mẫu chỉ cho anh ấy.
Nghe Thùy Vân nói Đoàn phu nhân một lần nữa lại dấu tiếng thở dài, và cảm thấy thương mến Thùy Vân hơn. Bà cúi xuống đặt lên trán Thùy Vân một nụ hôn nhẹ nhàng, an ủi:
- Con ngoan lắm, sau này con chẳng những là một trang hiệp nữ sắc nước hương trời, võ công ít người sánh bằng mà còn biết cả trận pháp, cầm kỳ, thi họa nữa.
Thùy Vân:
- Thái bá mẫu quá khen, nhưng con sẽ cố gắng.
Đoàn phu nhân bế Thùy Vân, vừa đi vừa trò chuyện. Thấy phu nhân đã đi, Thanh Ngân chần chừ rồi rảo bước đi tìm Thùy Trang với cả một khối tâm tình nặng nề bối rối. Thanh Ngân lờ mờ hiểu Thùy Trang đã ghen với Thùy Vân. Ghen là dấu hiệu của tình yêu trai gái. Nghĩ đến giữa mình và Thùy Trang có tình yêu trai gái, Thnah Ngân lại thẹn, lại khó chịu, như phạm phải một thứ tội lỗi, ăn phải một thứ trái cấm.
Qua đến chiếc cầu bắc qua thạch nhai vào nhà Thùy Trang, Thanh Nhân ngồi dựa lưng vào thành đá, đưa mắt nhìn ra xa, suy tính không biết làm sao? Gặp Thùy Trang phải nói gì? Thanh Nhân muốn bỏ đi, muốn về nhà mình trùm chăn nằm yên hay đọc sách cho quên, Thanh Nhân không muốn trở lại gặp Đoàn phu nhân. Gặp lại bà, Thanh Nhân nghĩ mình chỉ muốn chui xuống đất. Bà đã đọc, bà đã thấy mối tình của Thùy Trang dành cho mình. Với Thùy Trang, Thanh Nhân càng ngày càng thấy cô bé xinh đẹp. Vài ngày không gặp Thùy Trang, Thùy Vân, Thanh Nhân cũng cảm thấy nhớ nhung thiếu vắng. Được tung tăng đùa cợt với hai cô bé Thanh Nhân cảm thấy yêu đời thích thú. Trong tình huynh đệ, vui chơi với nhau một cách tự nhiên, thì Thanh Nhân đôi khi lại tưởng tượng theo những mối tình trong sách vở cổ kim cợt nhã, trêu ghẹo Thùy Trang. Thế nhưng, khi biết Thùy Trang ghen, biết tâm tình của Thùy Trang, Thanh Nhân chợt thấy quá lớn lao, đường đột để chấp nhận sự thật, để nhận lấy.
Thanh Nhân muốn bỏ đi, lại sợ Đoàn phu nhân và Thùy Vân chờ mình. Đang lưỡng lự, thì Chính Tâm đàng xa đi đến.
Sáng sớm thăm viếng Đoàn phu nhân, biết Chính Tâm không về nhà để phu nhân thương nhớ. Thùy Dung cũng bất mãn. Sau khi tuần tra chung quanh và hợp với phu quân cùng các vị anh hùng trong võ trường sắp xếp công việc cho ngày mai, Thùy Dung vào phòng Thi Kiếm gặp Chính Tâm lựa lời vừa khuyên nhủ vừa trách móc vì say mê võ học không nhớ đến mẹ già là điều không nên không phải. Trước những lời răn nghiêm khắc của Thùy Dung, Chính Tâm mới trở về nhà thăm mẹ. Thấy Chính Tâm đi đến Thanh Nhân như trút được gánh nặng, đứng lên chào hỏi:
- Đoàn huynh đệ! Huynh đệ về thăm bá mẫu?
Chính Tâm vui vẻ đáp lễ:
- Hân hạnh gặp lại huynh đài. Lê huynh đang làm gì ở đây?
- Tiểu đệ say mê y dược, thi, đàn, thường ngày đều lên đây nhờ Đoàn bá mẫu chỉ dẫn. Sáng nay vừa giúp bá mẫu sắp xếp trận âm dương điên đảo quanh nhà để đề phòng kể địch, rồi được bá mẫu sai đi gặp Thùy Trang cô nương có chút việc. Qua đây thấy gió mát và cảnh sắc nhìn ra trường giang thật tuyệt vời nên ngồi nghỉ chân giây lát thì huynh đệ đến nơi.
- Tiểu đệ lo dùi mài võ công, ít khi về thăm mẫu thân, nghe huynh đài thường xuyên gần gũi giúp đỡ người. Tiểu đệ thật cảm ơn huynh đài và không biết lấy gì báo đáp.
- Đoàn huynh thích võ học, tiểu đệ thích văn chương, bá mẫu đối với tiểu đệ giống như ân sư của mình. Được gần gũi người giúp ích cho tiểu đệ không nhỏ, mong Đoàn huynh đừng khách sáo.
- Dù sao mẫu thân cũng đã được Lê huynh hôm sớm bên cạnh đó đã là ơn lớn với tiểu đệ. Mê võ quên thăm mẹ, tiểu đệ tự cảm thấy xấu hổ, bây giờ đang nôn nóng về gặp người. Công việc của Lê huynh đã xong chưa? Hay chúng ta cùng đi.
- Tiểu đệ chưa lo xong, định trở lại thưa với bá mẫu xong việc sẽ đi luôn về nhà gặp thân phụ có việc quan trọng. Sẵn gặp Đoàn huynh đây, xin nhờ chuyển lời hộ cho tiểu đệ.
Chính Tâm sốt sắng:
- Nếu có việc quan trọng Lê huynh cứ tự nhiên. Tiểu đệ sẽ thay Lê huynh thưa lại với người. Xin tái ngộ.
Thanh Nhân cúi chào:
- Tái ngộ.
Chính Tâm chào Thanh Nhân lần nữa quay mình đi, thì Thanh Nhân gọi lại:
- Đoàn huynh đệ! Xin thứ lỗi, huynh đệ đã học qua trận pháp chưa?
Chính Tâm quay lại:
- Tiểu đệ chưa được học qua. Ý huynh đài..
- Tiểu đệ chỉ muốn nhắc Đoàn huynh chung quanh nhà bá mẫu đã có bố trí thạch trận. Hay hơn hết đến bụi hoa cuối cùng trên lối đi, Đoàn huynh gọi bá mẫu ra đón vào nhà để khỏi sa vào trận pháp, gặp những ảo ảnh không tốt.
- Đa tạ sự nhắc nhở của Lê huynh. Tiểu đệ sẽ ghi nhớ.
Nói xong Chính Tâm và Thanh Nhân lại cúi chào chia tay nhau lần nữa. Nhìn Chính Tâm đi, Thanh Nhân lại nghĩ đến bữa cơm mà Đoàn phu nhân đã tốn công nấu nướng chờ mình, cảm thấy có lỗi với bà, muốn kêu Chính Tâm lại để nói mình sẽ quay về, nhưng lại ngại ngùng khó mở miệng. Thanh Nhân ngần ngừ nhìn theo cho đến khi bóng Chính Tâm mất hút sau gành đá bên kia cầu.
Thanh Nhân lẩm bẩm:
- Ta không thể nói đi nói lại. Thôi cứ đi về rồi việc gì đến đâu thì đến.
Thanh Nhân mạnh dạn rảo bước qua cầu. Đi ngang qua nhà Thùy Trang mọi lần không sao, lần này Thanh Nhân tự dưng cảm thấy hồi hộp lạ thường, con tim đập mạnh. Nhìn vô nhà, trong lòng Thanh Nhân nửa muốn vào tìm Thùy Trang phân bua, đính chính mọi sự hiểu lầm, nửa lại cảm thấy khó khăn, muốn nhanh chân chạy trốn. Cổ tay mềm mại của Thùy Trang khi Thanh Nhân nắm chặt trong trận không gây cảm giác gì, thì bây giờ Thanh Nhân lại nhớ lại và nghe bao cảm giác lạ lùng tràn ngập. Thanh Nhân thấy mình như phạm tội, cất bước chạy nhanh như ma đuổi, như tên ăn trộm sợ bắt gặp.
Trước nhà Thanh Nhân có những hàng cây che khuất, không thể nhìn thấy rõ bên trong từ xa. Trong lúc tâm tình dao động, Thanh Nhân chạy như ma đuổi. Định chạy về nhà, thẳng vô phòng mình, nhưng khi chạy vào sân mới thấy trước hàng hiên Thần Quyền Phạm Minh đang ngồi chuyện vãn với Tạïo Kim Thiên Thủ. Sân nhà chỉ vài sải tay. Có thần quyền Phạm Minh và phụ thân trước cửa, Thanh Nhân phải dừng bước.
Không phải là người có võ công, đang trớn chạy phải dừng chân bất ngờ, Thanh Nhân lảo đảo. Nếu Phạm Minh không nhanh nhẹn đưa ra một luồng chưởng kình đỡ lấy, Thanh Nhân đã té ngã đập đầu vào thềm.
Thấy Thanh Nhân như vậy, Tạo Kim Thiên Thủ giận dữ:
- Nghiệt súc! Ngươi.. ngươi làm gì vậy?
Được Phạm Minh giúp cho khỏi té ngã, nhưng Thanh Nhân phải thở một lúc lâu mới nói được:
_ Tiểu điệt tham kiến Phạm thúc.
Phạm Minh biết Thanh Nhân là một chú bé, nhưng cử chỉ lúc nào cũng bình tĩnh, thanh thản, ông đã nghe cước bộ hấp hấp của Thanh Nhân từ xa, và nhìn cử chỉ của Thanh Nhân ông lấy làm ngạc nhiên, định lên tiếng hỏi vì lẽ gì, thì Tạo Kim Thiên Thủ lại nghiêm khắc trách cứ:
- Ngươi đúng là kẻ không nên thân, làm gì mà có vẻ hớt ha hớt hải như tên ăn trộm bị bắt đuổi vậy?
Thanh Nhân cúi đầu:
- Xin phụ thân miễn tội, hài nhi...hài nhi...
Thanh Nhân chưa định tâm, trong lòng còn hồi hộp trước đột biến tình cảm giữa mình và Thùy Trang, mất đi sự ứng biến lanh lẹ, chưa biết nói sao trước câu hỏi của thân phụ, còn đang ấp úng, thì Tạo Kim Thiên Thủ quát:
- Nhà ngươi thế nào?
Phạm Minh thấy Tạo Kim Thiên Thủ quá nghiêm khắc với Thanh Nhân lên tiếng khuyên can:
- Hiền điệt hẳn có điều gì khó khăn, xin Lê huynh bớt nóng.
Thời gian tí tắc qua lời khuyên can của Phạm Minh đủ để Chính Tâm lấy lại bình tĩnh, tìm lời giải thích:
- Thưa phụ thân, con ở nhà Đoàn bá mẫu sáng nay, nghe Mai Sơn sắp có kẻ địch tấn công, nên vội vàng chạy về đây để thông báo và lo cho phụ thân, thấy có Phạm thúc, con lại sợ những gì con nghe không được chính xác nên có sự lúng túng..mong phụ thân và Phạm thúc tha thứ.
Tạo Kim Thiên Thủ sở dĩ trách mắng Thanh Nhân vì ông sợ Phạm Minh nhìn thấy con mình như vậy, đánh giá mình có người
con võ không chịu luyện, văn không chịu học, chỉ biết lêu lổng rong chơi mà thôi. Nghe Thanh Nhân giải thích lý do trong lòng ông dịu lại nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm khắc:
- Hừ! Ngươi bảo nôn nóng chạy về thông báo tin tức cho ta, nhưng sao biết ta đang ở nhà? Còn lo cho ta, ngươi lo được những gì?
- Thưa phụ thân, trên đường đi con nghĩ ngày mai kẻ địch mới đến nên chạy về nhà để bày thạch trận bảo vệ căn nhà chúng ta trước, rồi chiều phụ thân về thưa tình hình cho phụ thân sau. Con không ngờ phụ thân và Phạm thúc đang ở đây nên mới có cử chỉ đường đột, vô lễ như vậy, xin phụ thân tha tội.
Phạm Minh nghe nói đăm đăm nhìn Thanh Nhân:
- Hiền điệt biết được trận pháp? Đó là trận pháp gì? Ta nghe ngày xưa Gia Cát Vũ Hầu bày trận đá mà giam cầm được Lục Tốn. Thạch trận cháu nói đến là loại trận pháp như vậy?
- Dạ, Thạch trận mà Vũ Hầu vây hãm Lục Tốn, cứu Lưu Bị là Bát Quái trận. Trận pháp mà Đoàn bá mẫu chỉ điểm cho điệt nhi thiết lập quanh nhà của bá mẫu sáng nay bà gọi là Âm Dương Điên Đảo trận. Điệt nhi không hiểu sự biến hóa có giống nhau hay không, nhưng cháu tin tưởng người có võ công cao siêu mà không hiểu trận pháp thì không thể nào vượt qua trận một cách dễ dàng.
Phạm Minh nghe nói, ánh mắt lộ vẻ vui mừng:
- Ta đang bàn luận với phụ thân ngươi về tình hình Mai Sơn. Sự lo âu của ta là không biết làm sao để bảo vệ sự an toàn của mấy trăm võ sinh võ công còn non nớt. Nếu Đoàn bá mẫu biết được thứ trận pháp như vậy. Đúng là trời đem người và ngươi đến giúp cho Mai Sơn.
Tạo Kim Thiên Thủ nghe Thanh Nhân biết bày thạch trận lấy làm hãnh diện, nhưng dè dặt:
- Phạm đệ không nên tin vào lời của khuyển tử, phải nên tìm hiểu xem hiệu lực của trận thế ra sao đã.
Xoay sang Thanh Nhân ông cảnh cáo:
- Nếu ngươi nói năng càn dở, ta sẽ căng nọc ngươi mà đánh cho đến chết.
Thanh Nhân tin tưởng:
- Quanh thảo lư của Đoàn bá mẫu con đã bày trận pháp. Nếu Phạm thúc và phụ thân muốn tìm hiểu uy lực của nó như thế nào, thì lên đó tìm hiểu cũng không phải là việc gì khó khăn.
Pham Minh hỏi Thanh Nhân:
- Phải tốn bao nhiêu thời gian mới bố trí xong thạch trận?
- Thảo lư của Đoàn bá mẫu nhỏ hẹp nên điệt nhi và Thùy Vân, Thùy.. Trang chỉ mất một buổi sáng là lập xong thạch trận.
Phạm Minh nhìn trời suy nghĩ rồi nói:
- Hiền nội đang lo công việc trên Hắc giang, có gọi về đây cũng tốn khá nhiều thời gian. Ngân nhi! Ngươi đưa ta lên thảo lư của Đoàn bá mẫu để ta xem trận pháp ngươi bố trí như thế nào. Nếu nó có hiệu lực có thể cầm chân được cao thủ giang hồ, thì ngươi không ngại giúp cho thúc thúc một tay bảo vệ những người ở đây chứ?
Thanh Nhân tự nhiên cảm thấy trong lòng có một sự hãnh diện và cũng cảm thấy rất vui thích được tiếp tay với Phạm Minh. Đây là lần đầu tiên Thanh Nhân vâng lời Thần Quyền Phạm Minh mà trong lòng có sự vui thích như vậy.
- Dạ, điệt nhi rất vui lòng được Phạm thúc sai bảo.
Phạm Minh xin phép Tạo Kim Thiên Thủ:
- Lê huynh cho phép để tiểu hiền điệt giúp đệ một tay!
- Thanh Nhân được hiền đệ sai bảo là qúy hoá cho Thanh Ngân lắm rồi. Đối với tiểu huynh Phạm đệ còn khách sáo quá!
- Nếu vậy, tiểu đệ xin phép Lê huynh.
Thần quyền cúi chào Tạo Kim Thiên Thủ, bước đến nắm tay Thanh Nhân:
- Để tiết kiệm thời gian, ta xử dụng khinh công, hiền điệt đừng sợ hãi.
Thanh Nhân chưa kịp trả lời, thì cảm thấy một luồng chân chí từ người Phạm Minh chuyền sang thân thể của mình, Phạm Minh dở cước lực bước đi, đôi chân của Thanh Nhân cũng tự động bước theo. Thần Quyền đưa Thanh Nhân đi càng lúc càng nhanh, cây cối bên đàng như chạy thụt lùi lại phía sau. Không mấy chốc ông ta đã đưa Thanh Nhân đến nơi. Qua khỏi nhà mình và thạch nhai, Phạm Minh dừng bộ, bỏ tay Thanh Nhân ra và hỏi: Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "
- Theo ta đi nhanh như vậy hiền điệt có sợ hãi không?
- Điệt nhi chẳng những không sợ hãi mà còn cảm thấy thích thú được thưởng thức khinh công cao siêu của Phạm thúc thúc.
Phạm Minh:
- Ngươi lại không thích luyện võ, nếu không...
Ông đưa tay chỉ vào sân nhà Đoàn phu nhân:
- Sao ta chẳng thấy thạch trận gì cả?
- Bên ngoài nhìn vào thúc thúc không thấy trận thế gì cả, chỉ bước vào trong trận mới thấy sự biến hóa. Xin mời thúc thúc.
Phạm Minh hướng vào nhà Đoàn phu nhân:
- Phạm Minh đến xem thử uy lực của thạch trận. Xin Đoàn bá mẫu cho phép.
Nghe tiếng Phạm Minh, trong nhà Thùy Vân, Thùy Trang chạy ra reo lên:
- Phụ thân.
Thấy có mặt Thanh Nhân bên Thần Quyền, Thùy Trang xịu mặt, quay lưng chạy vào nhà. Thần Quyền Phạm Minh dĩ nhiên không hiểu nguyên do, cứ tưởng là Thùy Trang vào nhà bẩm báo với Đoàn phu nhân. Từ ngày lên Mai Sơn, Đoàn phu nhân ít khi gặp Phạm Minh. Ông lớn hơn bà, lại hàng vai cháu. Bà gọi ông vào hàng cháu thì trong lòng áy náy, gọi ông vào hàng huynh đệ thì sợ bị hiểu lầm. Nghe Phạm Minh bái kiến, Đoàn phu nhân bước ra, tay dắt theo Thùy Trang.
- Phạm chưởng môn muốn tìm hiểu uy lực của trận thế, thì xin cứ tự nhiên, không cần khách sáo.
Bà vui vẻ nói tiếp:
- Người thiết lập trận thế đang đứng bên Chưởng môn, nếu chưởng môn cần gì thì cứ sai bảo Thanh Ngân.
Thần Quyền cung kính:
- Được phép của bá mẫu, Phạm Minh tôi vô cùng cảm kích, và nếu được, xin bá mẫu xuất thân cùng bày trận dưới võ trường để bảo vệ cho đám võ sinh của điệt nhi.
Đoàn phu nhân có vẻ suy nghĩ rồi đáp:
- Thanh Nhân rất thông minh, những điểm Thanh Ngân không biết thì ta chỉ điểm cho, nhưng khi Thanh Ngân đã biết thì biết còn rõ hơn ta, áp dụng còn chính xác hơn ta. Ta không dám từ chối lời yêu cầu của chưởng môn, nhưng chỉ cần có Thanh Ngân, và chưởng môn cho một số người để Thanh Ngân sai bảo thì công tác cũng hoàn thiện tốt đẹp.
Bà nói tiếp:
- Sáng nay, Thanh Nhân, Thùy Trang và Thùy Vân là ba người đã bày trận trước mặt chưởng môn. Thùy Vân lọt vô trận đã sợ hãi đến ngất xỉu. Ta đã cho cháu uống thuốc, nhưng người còn yếu. Chưởng môn có thể sai Thùy Trang giúp cho Thanh Ngân một tay.
- Nếu bá mẫu đã tin tưởng Thanh Nhân như vậy, điệt nhi thấy an tâm vô cùng và nhờ Thanh Ngân ra sức một phen. Điệt nhi xin phép bá mẫu để xem uy lực của trận pháp ra sao.
- Chưởng môn cứ tự nhiên.
Thần quyền cúi đầu cung kính:
- Xin phép Đoàn bá mẫu.
Ông dợm bước đi, Thanh Nhân kéo lại dặn dò:
- Những gì mà thúc thúc thấy trong trận chỉ là ảo ảnh. Quyền chưởng của thúc thúc mạnh bạo khôn lường, khi diệt nhi vào đưa thúc thúc ra khỏi trận, thúc thúc nên cẩn thận, nếu bị thúc thúc đánh phải, thì điệt nhi không còn là điệt nhi nữa.
- Ngươi an tâm, ta sẽ không đến nỗi hốt hoảng như vậy đâu.
Bước vào trận, dù được Thanh Nhân dặn trước, nhưng trước tình trạng bốn phương vân vụ mờ mịt, những tảng đá to lớn như bắn nhanh tới trước mặt mình, sắp đυ.ng và người, Thần Quyền cũng tự nhiên phản ứng tung chưởng đánh ra. Được tiếng là Thần Quyền Vô Địch, quyền chưởng của Phạm Minh có uy lực tan bia vỡ đá. Nhưng ở trong trận chưởng phong của ông bị hoá giải trong vô hình. Thanh Nhân bên ngoài nhìn vô; Đoàn phu nhân, Thùy Trang, Thùy Vân và Chính Tâm ở trong nhìn ra, thấy ông giống như một người mù đang tung chân múatay mà thôi.
Đoàn phu nhân nói với Thanh Nhân:
- Ngân nhi! Ngươi phải chờ cho đến khi Phạm chưởng môn bình tâm đứng yên một nơi mới vào đem chưởng môn ra. Ngươi đem người vào đây, rồi cùng đưa Thùy Trang ra để giúp ngươi một tay trong chiều nay.
- Xin tuân lệnh bá mẫu.
Đoàn phu nhân lại hỏi:
- Ta đoán không lầm thì từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì cả phải không?
Thanh Nhân định nói là mình đã ăn rồi để Đoàn phu nhân khỏi quan tâm nhưng vốn không nói dối nên phải ấp úng:
- Dạ, điệt nhi... điệt nhi...
- Ta còn mấy cái bánh để dành cho ngươi, ngươi không chê chứ?
Thanh Nhân lại ấp úng:
- Xin cảm tạ Đoàn bá mẫu.
Đoàn phu nhân quay lại bảo Thùy Trang điều gì Thanh Nhân không nghe được, chỉ thấy cô bé vùng vằng như muốn từ chối, Phu nhân nói nhỏ vào tai một lúc, cô bé mới dậm chân bước vô nhà.
Nói về Thần Quyền trong trận, qua phản ứng tự nhiên liên tiếp tung quyền đánh ra, nhưng thấy quyền chưởng của mình không đυ.ng vào đâu, mới nhớ đến lời dặn của Thanh Nhân, bình tĩnh đứng yên xem diễn biến. Thanh Nhân bên ngoài, thấy ông đứng yên mới bước vào trận:
- Điệt nhi xin đưa thúc thúc ra khỏi trận.
Đưa Thần quyền đi tới đi lui một lúc lâu, Thanh Nhân mới đưa ông vào đến hiên nhà Đoàn phu nhân. Thần quyền ra ngoài nhìn vào trận, thấy quyền chưởng của mình tung ra trong trận không để lại một vết tích gì, vô cùng cảm khái nói với Đoàn phu nhân:
- Điệt nhi từng nghe nói đến trận pháp, cứ nghĩ đó là những lời đồn huyễn hoặc trong nhân gian như truyện thần tiên. Không ngờ ngày nay mới được chứng kiến. Hiền nội Thùy Dung biết được việc này sẽ vui mừng khôn xiết.
Đoàn phu nhân:
- Phu quân ta nói có rất nhiều loại trận pháp, có thứ trận chỉ dùng một số cành cây nhỏ cũng có thể bày bố được. Phu quân ta chỉ biết có trận pháp này, ta rảnh rỗi học cho vui, không ngờ hôm nay lại hiệu dụng như vậy. Nếu giúp ích được cho chưởng môn điều gì, âu đó cũng là phước của Mai Sơn mà thôi.
Phạm Minh:
- Bá mẫu quá khiêm tốn. Thật là trời cho bá mẫu đến giúp cho Mai Sơn.
Đoàn phu nhân:
- Đã như người một nhà chưởng môn khách sáo làm ta áy náy. Thì giờ không còn nhiều, chưởng môn đưa Thanh Nhân và Thùy Trang xuống núi để chúng làm việc nếu không trời sẽ tối mất.
Bà quay vào nhà:
- Thùy Trang! Ngươi đã xong chưa? Phụ thân ngươi và Thanh Nhân đang chờ.
Thùy Trang vâng dạ rồi bước ra. Cô bé không thèm nhìn Thanh Nhân, chỉ cúi đầu chào phụ thân:
- Gia gia.
Thùy Vân nũng nụi:
- Gia gia! Con cũng muốn giúp cho Ngân ca và tỷ tỷ một tay.
Phạm Minh:
- Nghe Thái bá mẫu bảo con còn yếu, cần phải tịnh dưỡng. Phụ thân sẽ cho một số người để giúp cho Thanh Nhân và tỷ tỷ con. Con không phải lo lắng.
Thùy Vân nài nĩ:
- Thái bá mẫu cho uống thuốc con đã khoẻ nhiều rồi.
Đoàn phu nhân:
- Con cần phải tịnh dưỡng một thời gian nữa. Con cãi lời bá mẫu, mẫu thân con cũng sẽ giận đấy.
Chính Tâm:
- Con có thể giúp cho Ngân huynh một tay không?
Phạm Minh:
- Hiền đệ mới về, nên ở nhà tâm sự với bá mẫu. Thùy Vân cũng cần ở đây nghỉ ngơi. Chúng ta phải đi kẻo không còn thời gian.
Phạm Minh cúi chào Đoàn phu nhân rồi đưa mắt ra hiệu cho Thanh Nhân.
Bước lên cầm tay Phạm Minh, Thanh Nhân xoay qua Thùy Trang ngập ngừng:
- Xin lỗi Trang muội.
Không đợi Thùy Trang trả lời, Thanh Nhân đưa tay nắm tay áo cô bé đưa đi. Trước mặt phụ thân, Thùy Trang không dám có cử chỉ gì để ông đọc được tâm tư mình. Thần Quyền Vô Địch cũng không thể nào biết bên mình đang có hai bàn tay nhỏ nThanh Ngân nửa muốn tìm nhau, nắm nhau thật chặt, nửa lại ngại ngùng, e thẹn trong một thứ tình cảm vô cùng phức tạp và mới lạ của con người.
Ra khỏi trận, Phạm Minh bảo Thanh Nhân:
- Để tranh thủ thì giờ, ta về võ trường sớm để điều động nhân sự giúp cho hiền điệt. Hiền điệt và Trang nhi đi sau nhé. Ta chờ các ngươi ở chỗ kiếm trường của Đặng lão bá.
Nghe Phạm Minh bảo như vậy, Thanh Nhân trong lòng vui thích vội vàng đáp:
- Thúc thúc cứ tự nhiên, các con sẽ đến nơi ngay.
Thùy Trang trong tâm trạng muốn được đi riêng với Thanh Nhân, nửa lại ngại ngùng, muốn lên tiếng yêu cầu phụ thân để mình đi với ông ta, thì Phạm Minh đã dùng khinh công biến đi mất dạng. Thấy Phạm Minh đã đi khỏi, Thùy Trang dậm chân xuống đất, phụng phịu:
- Ta có biết gì về trận pháp đâu, phụ thân ta đã cho người giúp ngươi thì ngươi... ngươi... đi làm một mình đi.
Thanh Nhân biết Thùy Trang còn giận dỗi, ngập ngừng:
- Tiểu huynh xin lỗi Trang muội, Thùy Vân...
Thùy Trang gắt gỏng:
- Ta có nói gì đến Thùy Vân đâu?
Ta không muốn ngươi nhắc đến muội muội của ta. Hừ! Ngươi đi làm việc của ngươi đi. Ta đi về nhà.
Nói xong Thùy Trang rảo bước chạy đi. Thanh Nhân lật đật chạy theo nắm tay kéo lại:
- Trang muội...
Thùy Trang đứng lại, dằng ra khỏi tay Thanh Nhân:
- Ngươi không được lôi kéo ta như vậy, nam nữ thọ thọ bất thân. Người ta thấy được thì ta còn mặt mũi nào..
Thanh Nhân bật cười:
- Nam nữ thọ thọ bất thân..hà hà.. sáng nay ta cầm tay cô bé đi tới đi lui trong trận..mới đây ta cầm tay cô bé đưa ra khỏi trận, cách đây mấy tháng cô bé bắt ta cõng qua lạch nước vì sợ ướt áo. Bây giờ cô bé lại sợ ta nắm tay thì xúc phạm lễ giáo, nam nữ thọ thọ bất thân, hà hà.. thay đổi, thay đổi nhanh chóng quá!
Nghe Thanh Nhân nói, Thùy Trang cung tay đấm lên lưng Thanh Nhân, vừa đấm vừa khóc:
- Ngươi.. ngươi.. khinh khi ta phải không?
Thanh Nhân xoay lại, nắm chặt hai tay Thùy Trang nhỏ nhẹ:
- Trang muội! Ta làm sao khinh khi Trang muội được? Được gần gũi Trang muội là ta đã khéo tu mười kiếp trước. Trang muội! Đây là lời thành thật nhất của ta.
Định dằng ra khỏi hai tay Thanh Nhân, nhưng nghe nói, đôi tay Thùy Trang như mất hết sức lực, cúi đầu phụng phịu:
- Ngươi nói láo! ngươi có quan tâm gì đến ta đâu!
Khi Thùy Trang giận dỗi, đấm thùm thụp lên lưng, Thanh Nhân đủ can đảm nắm tay cô bé, nói lên lời chí tình, nhưng khi cô bé trở lại nhu mì, thì hai cổ tay của Thùy Trang như có một luồng điện làm cho Thanh Nhân trở nên hồi hộp lạ thường, Thùy Trang cảm giác sự rung động của Thanh Nhân. Không hẹn, cả hai cùng rụt tay về. Những gì Thanh Nhân muốn nói để phân bua, giải thích đã biến đi đâu mất, Thanh Nhân chỉ khẻ gọi được hai tiếng Trang muội rồi không biết nói gì hơn, nhưng hai tiếng Trang muội nói như không ra hơi, lấp bấp của Thanh Nhân, Thùy Trang lại như nghe thấy, nhận hết tất cả những gì ở Thanh Nhân, cô bé chợt hồng đôi má, mấp máy đôi môi, rồi vụt chạy đi. Thanh Nhân tưởng Thùy Trang còn tức giận chạy về nhà, hấp tấp chạy theo gọi:
Trang muội! Trang muội!
Nhưng đến nhà, Thùy Trang không chạy vào cổng mà theo đường xuống núi. Thanh Nhân rán sức dở cả bình sanh khinh công mới luyện tập chạy theo. Vừa chạy theo Thùy Trang, Thanh Nhân vừa nhớ lại cảm giác của mình trong buổi trưa đâm đầu chạy về nhà.
Thùy Trang chạy xuống đến chân núi mới ngừng chân lại. Thanh Nhân mới luyện tập khinh công, rán sức chạy theo, định ngừng chân bên Thùy Trang thì mất trớn ngã nhào, lăn lông lốc. Thùy Trang phi thân chụp lại hốt hoảng:
- Ngươi có sao không?
Thanh Nhân bị ngã khá đau nhưng gượng cười:
- Đau quá là đau, nhưng khi Trang muội lôi tiểu huynh dậy, tiểu huynh tự nhiên cảm thấy không còn đau đớn gì cả.
Thùy Trang đấm nhẹ vào vai Thanh Nhân:
- Cái miệng ngươi lúc nào cũng lém lỉnh, không hiểu trong lòng ngươi như thế nào.
Thanh Nhân nhìn Thùy Trang đắm đuối:
- Trang muội! Tiểu huynh không thể nói như thế nào với Trang muội về tâm trạng của tiểu huynh sáng nay, nhưng tiểu huynh tự biết mình đã tu mấy kiếp mới được Trang muội quan tâm tới.
Thùy Trang cúi đầu, lí nhí:
- Ta.. tiểu muội...tiểu muội lúc nào cũng quan tâm tới Ngân ca.
Nói ra nỗi lòng của mình, Thùy Trang chợt e thẹn, đứng dậy:
- Chúng ta phải đi đến võ đường kẻo phụ thân chờ đợi.
Cô bé không đợi Thanh Nhân đồng ý hay không, rảo bước đi. Thanh Nhân chỏi tay đứng lên, la ối một tiếng lớn, ngồi xuống, nhăn nhó:
- Chân tiểu huynh bi trặt khớp, không biết làm sao bây giờ. Đau quá tiểu huynh không đi được nữa.
Thùy Trang quay lại lo lắng:
- Thật vậy sao? Để tiểu muội xem thử.
Cô bé ngồi xuống, cởi giày Thanh Nhân ra xem, thấy khớp chân bắt đầu sưng, ửng đỏ. Cô bé xót xa:
- Đau chết! Chân của Ngân ca bị trặt thật rồi, để tiểu muội đi tìm phụ thân sửa lại cho Ngân ca.
Thanh Nhân vốn đã theo Đoàn phu nhân học thêm y dược, biết làm thế nào để sửa lại khớp chân nên nói:
- Không cần phải tìm Phạm thúc thúc đâu, tiểu huynh chỉ cho Trang muội sửa dùm cho tiểu huynh, nhưng sau khi sửa vẫn còn đau lắm, Trang muội phải dìu tiểu huynh xuống võ trường mới được.
Nói rồi Thanh Nhân sờ coi chỗ trặt, chỉ cho Thùy Trang cách kéo bàn chân Thanh Nhân ra, đưa về bên phải như thế nào. Thùy Trang y theo cách chỉ dẫn của Thanh Nhân mà làm. Không quen tay, Thùy Trang phải kéo đẩy mấy lần, khớp chân của Thanh Nhân mới liền lại. Mỗi lần Thùy Trang kéo đẩy bàn chân Thanh Nhân cắn răng chịu đau, không rên la, nhưng trán đổ mồ hôi hột. Thùy Trang nhìn thấy biết Thanh Nhân đau đớn vô cùng, nghĩ lại những lời Thanh Nhân nói ra sau khi vấp té, cô bé cảm động,
nắm bàn tay Thanh Nhân bóp chặt, lấy khăn lau mồ hôi cho cho người yêu.
Thùy Trang đang săn sóc cho Thanh Nhân, thì Thùy Dung đi tới, ngạc nhiên:
- Hai ngươi đang làm gì vậy?
Thấy mẹ, Thùy Trang sợ hãi như đang phạm một trọng tội bị mẹ bắt quả tang, đứng lên mặt mày tái mét. Thanh Nhân vội vàng giải thích cho Thùy Dung. Dĩ nhiên Thanh Nhân nói vì nôn nóng xuống võ trường gặp Phạm Minh để tranh thủ thì giờ sắp đặt trận pháp, bị vấp té trật khớp phải nhờ Thùy Trang nối lại dùm.
Thùy Dung cúi xuống xem xét khớp chân của Thanh Nhân thấy cổ chân Thanh Nhân đang sưng, nắn coi thấy khớp đã vào nguyên vị,
bà lấy ra một chút thuốc dấu:
- Đây là Mai Sơn tiếp cốt cao, ngoài việc trị gãy xương rất hay còn có hiệu dụng đối với bong gân, trật khớp, ngươi lấy thoa vào rồi ta đưa xuống kiếm trường. Ta cũng đang cần gặp phu quân ta có việc cần.
Thanh Nhân đón lấy thuốc dấu của Thùy Dung, thoa bóp cổ chân mình, rồi chỏi tay đứng lên:
- Nhờ bá mẫu giúp cho Ngân nhi một tay, chúng ta đi kẻo Phạm thúc thúc chờ đợi.
Thùy Dung đưa tay đỡ Thanh Nhân, Thanh Nhân nhảy một chân theo bà. Vốn là một cao thủ, Thùy Dung dìu Thanh Nhân không lấy gì làm khó khăn và Thanh Nhân cũng cảm thấy thân hình mình như được nhẹ nhàng nâng đỡ, nhảy cò cò theo không lấy gì mệt nhọc. Thùy Trang cúi đầu đi theo mẹ. Thùy Dung quá bận rộn, trong lòng đang lo lắng nhiều chuyện cũng không phát hiện được phản ứng khác lạ của con gái.
Phạm Minh với mấy chục võ sinh đang đứng trông ngóng chờ đợi, thấy Thùy Dung dìu Thanh Nhân như vậy lo lắng:
- Ngân nhi! Con bị gì vậy?
- Tiểu điệt vô ý ngã té trặt chân làm phiền bá mẫu và để thúc phụ phải chờ đợi. Xin tha lỗi cho tiểu điệt.
Phạm Minh tặc lưỡi, suýt xoa:
- Thật tội cho ngươi! Có đi đứng được không?
- Con đã nhờ Trang muội sửa lại khớp và được bá mẫu cho thuốc cũng đã đỡ lắm rồi. Thúc thúc cho con một cây gậy con chống đi thì làm việc được.
Phạm Minh khen ngợi:
- Ngươi rán được như vậy thì tốt lắm. Nếu ngươi không ra sức thì ta và bá mẫu của ngươi không biết phải làm như thế nào. Ta sẽ làm cho ngươi một cây gậy ngay và Thùy Trang cũng sẽ đỡ dùm ngươi một tay đi tới đi lui.
- Đa tạ thúc thúc. Trong khi điệt nhi và Thùy Trang đi định vị trí, bày đặt trận thế, thúc thúc nhờ các vị huynh đài ở đây khuân dùm Ngân nhi mỗi người khoảng mười hòn đá to.
Phạm Minh phi thân ra bụi bẻ một nhánh cây, tước trụi cành lá. Cái bẻ của ông khác người thường, hai đầu khúc cây bằng thẳng như dùng dao chặt đưa cho Thanh Nhân.
Thanh Nhân ra hiệu bằng mắt cho Thùy Trang giúp mình, đi quanh hai căn võ đường lớn để định vị trí. Mỗi nơi, Thanh Nhân chỉ Thùy Trang cúi xuống vạch đất làm dấu. Sau khi ấn định vị trí xong, Thanh Nhân chỉ huy số võ sinh khuân các hòn đá lớn đi đặt. Vị trí sau cùng để trận thế bắt đầu chuyển động Thanh Nhân và Thùy Trang tự làm lấy.
Thùy Dung nghe Phạm Minh thuật lại hiệu dụng của trận pháp lấy làm hứng thú, bà đứng trong võ đường theo dõi công việc của Thanh Nhân nhưng chẳng thấy sự biến chuyển nào. Khi viên đá cuối cùng được đặt xuống, Thanh Nhân và Thùy Trang dìu nhau đi tới đi lui để ra khỏi trận, Phạm Minh đứng bên vuốt râu thích thú bà cũng chẳng thấy có điều gì mới lạ xảy ra lấy làm ngạc nhiên. Phạm Minh biết sự nghi ngờ của vợ nói:
- Khi Ngân nhi ra khỏi trận, bảo Thanh Nhân đưa hiền muội vào trận sẽ thấy sự hiệu dụng của nó.
Theo lời yêu cầu của Phạm Minh, Thanh Nhân lại đưa Thùy Dung vào trận. Nhìn thấy uy lực của trận pháp, Thùy Dung trong lòng vui vẻ, ra ngoài bà không tiếc lời khen ngợi.
Nghe thân phụ mẫu khen ngợi Thanh Nhân, Thùy Trang không chút gì ghen tị như trước, trái lại trong lòng thầm hãnh diện và sung sướиɠ.
Thấy trời đã về chiều, Thanh Nhân hốt hoảng:
- Chà! Đã tối rồi, tiểu điệt không biết phải làm sao để thiết đặt trận thế bảo vệ cho phụ thân.
Phạm Minh:
- Trưa nay gặp Lê huynh ta đã sắp xếp cha con ngươi tối nay lên thạch thất ở với ta và các vị thúc bá của con. Như thế Ngân nhi khỏi phải nhọc tâm lo lắng.
Thanh Nhân bái tạ:
- Đã được thúc thúc quan tâm cho phụ tử điệt nhi, thì điệt nhi không còn phải lo lắng nữa. Để tiểu điệt vẽ lộ số đi ra vào trận, di chuyển trận pháp để một hai vị sư huynh ở đây ngày mai có thể đưa mọi người ra vào võ đường.
Phạm Minh nói:
- Trời đã tối, ở đây không giấy bút, bây giờ chúng ta cùng lên thạch thất. Khi các vị thúc thúc con trở về phân phối lại công việc, Ngân nhi sẽ giúp dùm cho điều này cũng không muộn.
- Thưa, nếu vậy Ngân nhi xin phép trở về gặp phụ thân tiểu điệt.
- Phụ thân con sáng nay bảo ta đang làm dang dở một cây thiết kiếm theo công thức của người Đông Doanh đảo, mãi đến khuya hay gần sáng mới xong. Khi xong ông sẽ lên thạch thất ngay. Con lại đang bị đau chân, để ta cho người thông báo cho ông ta. Sẳn đây ta đưa con lên nhà dùng cơm tối, rồi lại thạch thất nghỉ ngơi tiện lợi hơn.
Nghe phụ thân mời Thanh Nhân về nhà dùng cơm tối, Thùy Trang chợt kêu lên:
- Cả ngày nay Thanh Nhân chưa ăn gì cả! Mấy chiếc bánh Đoàn thái bá mẫu sai con mang theo rớt ở đâu, lúc nào con quên
mất, và không biết sao cũng quên là Ngân ca chưa ăn trưa.
Thùy Dung tặc lưỡi thương hại:
- Tội nghiệp Ngân nhi chưa! Nếu vậy chúng ta đi ngay.
Bà xoay qua Phạm Minh nói đưa Thanh Nhân về trước, ông ở lại cho một số người đứng trước trận pháp canh chừng để khỏi ai vô tình lọt vào phải hốt hoảng; thông báo việc đưa Thanh Nhân lên núi tối nay với Tạo Kim Thiên Thủ rồi về sau.
Ông đồng ý gật đầu, bà liền nắm tay Thanh Nhân và Thùy Trang đưa đi.
Chiều đó Thanh Nhân được ăn cơm chung với gia đình vô địch thần quyền Phạm Minh, được hai ông bà hết lời khen ngợi, và thay vì lên thạch thất để ngủ qua đêm, Thùy Dung sắp xếp để Thanh Nhân ngủ ở nhà mình rồi sáng hôm sau Thanh Nhân sẽ cùng Thùy Trang, Thùy Vân lên ở tạm nhà Đoàn phu nhân. Thùy Trang và Thùy Vân muốn được lên thạch thất để chứng kiến sự nhiệt náo, nhưng Thùy Dung giải thích nếu trường hợp động võ phải xảy ra, thì sự hiện diện của hai cô bé và Thanh Nhân sẽ làm phân tâm bà và Phạm Minh. Thanh Nhân vốn không thích thú võ công nên cũng khuyên nhủ hai cô bé và cả hai đã nghe lời khuyên của Thanh Nhân.
Sau khi cơm nước xong, Thanh Nhân vẽ lộ số ra vào thạch trận giao cho Phạm Minh và Thùy Dung, hai người lại đi lo lắng công việc, ba đứa trẻ được dịp nô đùa với nhau. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "
Theo sự suy đoán của Thùy Dung, kẻ thù đã gởi thơ ước hẹn, thì sự động võ chỉ xảy ra trong trường hợp Mai Sơn từ chối những điều kiện đòi hỏi của họ. Đề phòng bảo vệ cho những người không có võ công cao là việc phải làm, nhưng không hẳn những người đến Mai Sơn sẽ gϊếŧ chóc bừa bãi và những cao thủ ở Mai Sơn không thể ngăn cản được.