Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Ngươi là ai?” Lâm Tử Mặc đứng lên, cảnh giác nhìn người đang ở trong nước.
Cơ Cố cười toe toét, nhe hàm răng to trắng: “Ta tên là Cơ Cố.”
Cơ Cố chìm giữa dòng nước, Lâm Tử Mặc không thấy rõ lắm, bèn giương giọng hỏi: “Mỗi ngày người tặng đồ cho ta chính là ngươi?”
Cơ Cố thấy Lâm Tử Mặc nheo mắt nhìn hắn, lập tức bơi tới gần.
Đến gần, Lâm Tử Mặc mới nhìn rõ mặt hắn, trong nội tâm thầm chửi tục một câu, thật đúng là một người siêu phàm thoát tục!
Tóc màu lam dài đến eo, con ngươi màu xanh đậm, làn da trắng, đôi tai. . .
Lâm Tử Mặc ngẩn người, tai Cơ Cố khác với người thường, nó là vây cá.
Ánh mắt nhìn xuống, xuyên qua nước sông trong vắt, Lâm Tử Mặc thấy rõ dưới hông Cơ Cố không phải chân, mà là một cái đuôi cá, bề mặt được bao phủ bởi lân phiến xinh đẹp màu vàng.
Vây cá lấp lánh dưới ánh nắng, càng bắt mắt.
Nhìn gương mặt Cơ Cố, Lâm Tử Mặc thật sự không thể kêu nổi ba từ đại huynh đệ, Cơ Cố đẹp đến nỗi không giống phàm vật, phàm nhân không dám cùng hắn xưng huynh gọi đệ.
Cơ Cố lắc lắc đuôi cá của mình: “Đúng vậy, tặng đồ cho ngươi chính là ta. Nhưng mà vì sao hôm nay ngươi không ăn cá, không phải ngươi rất thích ăn sao?”
Lâm Tử Mặc không đếm xỉa đến câu hỏi của Cơ Cố, hỏi lại: “Ngươi là loài gì? Là nhân ngư sao?”
“Đúng vậy, ta là tộc nhân ngư.” Cơ Cố nhỏm người lên, đuôi cá nhẹ nhàng vẫy qua vẫy lại, lướt vào bờ sông.
Lâm Tử Mặc thấy Cơ Cố cách mình chỉ có vài bước, trong nội tâm khẩn trương, ai biết con hàng này là người tốt hay người xấu.
Ở đây mà cũng có người cá? Cái này không khoa học!
“Này, vì sao ngươi tặng đồ cho ta?” Lâm Tử Mặc lui ra phía sau.
Cơ Cố thấy Lâm Tử Mặc sợ hắn, không vui bĩu môi: “Ta sẽ không làm ngươi bị thương, dù sao ngươi cũng là cha ta.”
Dù sao ngươi cũng là cha ta. . .
Là cha ta. . .
Cha. . .
Những lời này cứ quanh quẩn mãi trong không khí, trong nháy mắt cả bầu không khí đều đọng lại, Lâm Tử Mặc cùng Cơ Cố bốn mắt nhìn nhau, hai người rất ăn ý không nói thêm gì.
Vài giây sau, Lâm Tử Mặc phản ứng kịp, nhanh chóng cầm giỏ trúc bước đi.
Cơ Cố thấy Lâm Tử Mặc muốn chạy, lập tức nhảy lên bờ, trong nháy mắt đuôi cá biến thành đôi chân thon dài, lân phiến tự động hoá thành một cái quần, không để “chim nhỏ” ra ngoài tản bộ một mình.
Đi đường không thành vấn đề, nhưng tư thế cực kỳ không tự nhiên.
Cơ Cố bổ nhào vào Lâm Tử Mặc, ôm bắp đùi của y: “Cha, cha đừng đi mà.”
Lâm Tử Mặc liều mạng muốn tháo cái “đồ trang sức quấn chân” này xuống, nhưng khí lực của Cơ Cố lớn hơn y rất nhiều, bướng bỉnh ôm lấy, không chịu buông tay.
Chó má siêu phàm thoát tục! Chó má kinh động trời người! Rõ ràng chính là một tên đại đầu đất!!
Có vẻ cảm thấy như vậy rất giống khuyết não, Lâm Tử Mặc dừng lại, tâm bình khí hòa nói: “Vị nhân ngư tiên sinh này, ngươi nhất định là nhận lầm người.”
“Không thể nào! Ngươi chính là cha ta!” Nhân ngư khẳng định.
Khóe miệng Lâm Tử Mặc co giật: “Ta chưa từng có đứa con trai nào lớn như ngươi, hơn nữa còn khác loài thế này!”
“Kể từ gốc thì thật sự ta không phải là con của cha, nói đúng hơn là con rể của cha. Tuy nhiên, sau này đều là người một nhà, cha có thể xem con là con trai ruột.” Cơ Cố cọ đùi cha vợ của mình, cười đến mặt dày mày dạn.
“Ta không có nữ nhi để gả cho ngươi.” Vẻ mặt Lâm Tử Mặc lạnh lùng, không hề muốn thừa nhận Cơ Cố xuất hiện đột ngột này là con rể.
“Trong bụng của cha đấy, hơn nữa hắn là nhi tử.”
Lâm Tử Mặc: “...”
“Ai da ——” Lâm Tử Mặc phát huy tinh thần biểu diễn, đột nhiên hô to một tiếng, Cơ Cố lập tức buông y ra, nhảy dựng lên: “Sao vậy? Có phải bảo bảo đã xảy ra chuyện không?”
Trong nháy mắt, Lâm Tử Mặc chớp lấy thời cơ quay đầu bỏ chạy, tốc độ chạy của Cơ Cố kém với loài người, nhìn Lâm Tử Mặc chạy xa, chỉ có thể chậm rì rì đi theo sau lưng y.
Dù gì ta cũng biết rõ nhà của cha ở đâu, chạy trời không khỏi nắng.
Uốn trong ngực Tỳ Hưu mà ngủ, Kỳ Lân bị Lâm Tử Mặc đánh thức, nhìn thấy y bước đi vội vàng, tò mò hỏi: “Mặc Mặc, sao dạ?”
Lâm Tử Mặc ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn vào mắt Tỳ Hưu, Tỳ Hưu bị nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, lên tiếng hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
“Có một biantai theo dõi ta, ngươi có thể giúp ta đánh hắn một trận không?”
Tỳ Hưu còn chưa đáp lời, Đại Béo và Nhị Béo bay tới, tràn đầy tự tin, mắt nhỏ như hạt đậu đen trừng lên: “Mặc Mặc! Chúng ta có thể giúp ngươi đánh hắn!”
Cơ Cố giẫm lên lá cây, từng bước đi qua, Đại Béo và Nhị Béo xông lên mổ liên tục vào.
Mổ nửa ngày, hai chim ngoại trừ cảm thấy mình sắp cọ ra lửa rồi mà nửa điểm tiện nghi cũng không chiếm được.
Lâm Tử Mặc thấy rất rõ ràng, hai chim vừa mổ lên, trên người Cơ Cố lập tức mơ hồ dần hiện ra một tầng lân phiến dày đặc.
Không trách Đại Béo và Nhị Béo mổ không ăn thua, tầng lân phiến này là ô dù của nhân ngư, chắc chắn vô cùng cứng rắn.
“Đại Béo và Nhị Béo, trở về!”
Tỳ Hưu đứng lên, đến gần Cơ Cố vài bước, sa sầm nói: “Tại sao ngươi lại trở về rồi?”
“Về tìm vợ chứ sao.” Cơ Cố nhìn bụng Lâm Tử Mặc, ánh mắt nóng bỏng.
Tỳ Hưu kịp phản ứng, nhịn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Ngươi thật không biết xấu hổ.”
Cơ Cố không để ý tới nó, vẻ mặt như muốn nói mắc mớ gì tới ngươi, lại lẽo đẽo đến chỗ Lâm Tử Mặc, nghĩ cách gần miếng thịt trong bụng Lâm Tử Mặc.
Kỳ Lân nhảy chân ngắn qua, chọc chọc chân Cơ Cố: “Cố Cố, ngươi đã về rồi, có mang đồ ngon cho ta không.”
Cơ Cố đáp: “Đồ ngon không có, có thứ tốt cho ngươi.”
Cơ Cố nói xong, lập tức vẻ mặt hơi nhăn nhó, miệng méo mó, con ngươi lập tức tràn ngập nước mắt.
Lâm Tử Mặc kinh sợ, đưa chút đồ tốt mà thôi, không đến mức phải khóc chứ.
Lâm Tử Mặc vừa nghĩ như vậy, nước mắt của Cơ Cố đã rơi xuống, Cơ Cố lấy tay đón lấy, trong nháy mắt, nước mắt biến thành vô số trân châu thượng hạng.
Lâm Tử Mặc: “...”
Hóa ra truyền thuyết nước mắt nhân ngư có thể biến thành trân châu là thật.
Cơ Cố đưa trân châu cho Kỳ Lân, Kỳ Lân ghét bỏ, ngược lại Đại Béo và Nhị Béo trừng mắt. “Ngươi chỉ biết tặng ta trân châu.”
“Ta muốn để dành tiền nuôi vợ từ nhỏ mà!” Cơ Cố sẽ không thừa nhận mình keo kiệt.
Tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng Kỳ Lân vẫn ngậm trân châu đi, loài chim thích nhất mấy thứ sáng long lanh, Đại Béo và Nhị Béo nhào tới đoạt, ba thú lập tức đánh nhau loạn cả lên.
“Tỳ Hưu, ngươi biết hắn?” Lâm Tử Mặc hỏi, phong cách của hai con này rõ là khác nhau, vậy mà cũng quen biết.
Tỳ Hưu ừ: “Hắn là vương tử nhân ngư tộc, cả ngày ăn no rửng mỡ.”
Cơ Cố nghiêm túc nói với Lâm Tử Mặc: “Ta nhất định sẽ cưới hỏi đàng hoàng lấy con của cha về nhà.”
Thật đúng là ăn no rỗi việc hỏng cả não rồi, Lâm Tử Mặc mỉm cười: “Ta cảm ơn ngươi, cửa hôn sự này ta cự tuyệt.”
Lâm Tử Mặc còn chưa dứt lời, Cơ Cố lại quấn lên bắp đùi của y: “Cha, ta nhất định sẽ đối xử tốt với hắn! Ngươi đồng ý với ta đi!”
Lâm Tử Mặc đang muốn quăng câu thoại hung ác, đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Không biết vị công tử này là ai? Quấn quít lấy nương tử nhà ta có gì ý đồ?”
Một khắc Lâm Tử Mặc nhìn thấy Diệp Nhiên Tiêu, như gặp được thân nhân, suýt nữa lệ nóng doanh tròng rồi: “Diệp phúc hắc, nhanh lôi con cá này đi cho ta.”
Diệp Nhiên Tiêu không nghe được Cơ Cố nói gì, chỉ thấy hắn ôm chặt lấy chân nương tử nhà mình.
Diệp Nhiên Tiêu giữ im lặng bước lên, kéo mạnh Cơ Cố ra, Cơ Cố thoáng đánh giá hắn và Lâm Tử Mặc, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Ngài là một cha vợ khác ta ha.”
Diệp Nhiên Tiêu hiếm khi choáng váng như vậy, rõ ràng nghe không hiểu Cơ Cố đang nói nhăng nói cuội cái gì, chỉ ôm Lâm Tử Mặc vào lòng.
Mập lên rồi này. . .
Xem ra cuộc sống ở đây không tệ, Diệp Nhiên Tiêu đương nhiên không thể tưởng được Lâm Tử Mặc có tiểu bao tử rồi, chỉ nghĩ y ăn nhiều nên mập.
Lâm Tử Mặc cũng không quên chuyện Diệp Nhiên Tiêu lừa gạt y, còn lâu như vậy mới đến tìm y, quyết đoán sử dụng xong liền ném, giãy một chút ý bảo hắn buông tay.
Cơ Cố thấy Diệp Nhiên Tiêu không để ý đến mình, lại lên tiếng, muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho cha vợ: “Ta. . .”
Lâm Tử Mặc “khụ khụ”, cắt lời Cơ Cố.
Cơ Cố rất có mắt nhìn, tựa hồ hiểu được chút gì đó rồi, không lên tiếng nữa.
Dù sao Lâm Tử Mặc mới là người hắn cần lấy lòng nhất.
“Không biết Diệp đại thiếu gia tới đây làm gì?” Lâm Tử Mặc cố ý châm chọc hắn.
Diệp Nhiên Tiêu tòng thiện như lưu [1]: “Đương nhiên là tới tìm nương tử nhà ta.”
[1] tòng thiện như lưu: biết nghe lời phải; biết lắng nghe; biết phục thiện.
Huynh nói hay lắm, lâu như vậy mới tìm tới.
“Ở đây người vắng vẻ, e là Diệp đại thiếu gia tìm nhầm chỗ rồi.”
Diệp Hoa chạy tới, biện hộ cho thiếu gia nhà mình: “Thiếu nãi nãi, ngài đừng trách thiếu gia, những ngày qua thiếu gia ăn không ngon ngủ không yên, ngài nhìn hai con mắt của thiếu gia đi.”
Lâm Tử Mặc hừ lạnh, nhưng ánh mắt không chịu nghe lời cứ thỉnh thoảng lướt qua mặt Diệp Nhiên Tiêu, ờm hình như quầng thâm rất đậm.
Lâm Tử Mặc đi vào phòng, Diệp Nhiên Tiêu vội vàng vào theo, khen ngợi nhìn Diệp Hoa.
Trở về sẽ có phần thưởng xứng đáng.
Diệp Hoa vui sướиɠ trong lòng, lần này nhất định phải xin thiếu gia kiếm vợ cho ta.
Kỳ Lân giật giật mũi nhỏ, lay lay ống quần Diệp Hoa, hỏi: “Trên người của ngươi có phải là có đồ ăn ngon.”
Diệp Hoa nghe không hiểu Kỳ Lân nói gì, nhưng dựa theo ngôn ngữ hình thể, thấy Kỳ Lân đang chảy nước miếng, cũng biết là thèm ăn rồi.
Cái mũi thính lắm à nha.
Kỳ Lân là thánh thú An quốc, Diệp Hoa nào dám chậm trễ, lập tức tháo bao y phục trên người xuống, lấy điểm tâm mang đến cho Lâm Tử Mặc chia một miếng cho Kỳ Lân.
Đại Béo và Nhị Béo cũng vây tới ăn, Diệp Hoa cảm thán, động vật bên cạnh thiếu nãi nãi con nào con nấy đều mập.
“Tử Mặc, ngươi còn giận sao?”
Lâm Tử Mặc bắt chéo hai chân: “Ta không thể tức giận hả?”
“Đương nhiên có thể, chỉ là thế nào ngươi mới bằng lòng nguôi giận, có thể gợi ý cho ta chút chút không.” Diệp Nhiên Tiêu nói.
“Được chứ, ta hỏi huynh một chuyện, trả lời tốt thì ta sẽ không giận nữa.” Lâm Tử Mặc rất sảng khoái.
Diệp Nhiên Tiêu vuốt cằm, tỏ vẻ không có vấn đề: “Hỏi đi.”
“Huynh có thích tiểu hài tử không?” Lâm Tử Mặc không được tự nhiên hỏi, Diệp Nhiên Tiêu trước kia từng nói thích, cũng có nói không thích.
Không biết rốt cuộc hắn nghĩ thế nào, cho nên Lâm Tử Mặc mới hỏi câu này.
Diệp Nhiên Tiêu không nghĩ ngợi nói: “Không thích.”
Lâm Tử Mặc suýt nữa nghẹn ứ một hơi, đang muốn nổi đóa, Diệp Nhiên Tiêu lại nói tiếp.
“Nhưng chỉ cần ngươi sinh ta liền thích, nương tử muốn sinh cho ta sao?”
Phải thừa nhận Diệp Nhiên Tiêu nói khéo như rót, làm nội tâm Lâm Tử Mặc ngây ngất.
“Ừm, cũng không phải là không thể được.”
Diệp Nhiên Tiêu buồn cười, giơ tay xoa xoa trán Lâm Tử Mặc: “Nương tử ngã bệnh à? Sao bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ rồi.”
Lâm Tử Mặc cắn răng, cho huynh ra ngoài tìm tiểu tình nhân sinh đi, ai thích thì người đó sinh! Dù sao ta không sinh!
Cơ Cố nhàm chán ngồi chồm hổm dưới đất vẽ vòng tròn, Diệp Hoa thấy ở đây còn có một người sống sờ sờ, có thể xem như tìm được tổ chức, hỏi: “Ngươi là hạ nhân thiếu nãi nãi dùng tiền mướn tới sao?”
Cơ Cố lắc đầu: “Nhưng ta cũng sắp là người nhà các ngươi rồi.”
Người nhà bọn họ? Không phải hạ nhân, vậy là thân phận gì?
Diệp Hoa nghĩ vậy, hỏi tiếp.
Cơ Cố xem xét bốn phía, thấy không có thú chú ý tới hắn, vụиɠ ŧяộʍ nói cho Diệp Hoa: “Ta và thiếu nãi nãi nhà ngươi là quan hệ phụ tử.”
Vẻ mặt Cơ Cố rất bí hiểm, mà vẻ mặt Diệp Hoa thì như bị táo bón.
Ở một bên vô ý trộm nghe được, Tỳ Hưu hoàn toàn cạn lời, da mặt thật là dày.
Buổi tối, Diệp Hoa kéo Diệp Nhiên Tiêu đến một nơi hẻo lánh nhỏ, nghiêm túc nói: “Thiếu gia, ta hoài nghi thiếu nãi nãi có thể là yêu quái biến thành, hay là loại lão yêu ngàn năm, dung nhan không thay đổi đó đó....”
Bằng không sao có thể có con trai lớn như Cơ Cố chứ!
Diệp Nhiên Tiêu: “...”
Hoàng cung.
“Hoàng thượng, quốc sư đại nhân cầu kiến.” Thái giám ngoài cửa thông báo.
An Yến ghìm giọng nói: “Tuyên.”