Edit by CleoBeta by "Một chị xinh đẹp từng giúp đỡ mình " "A?"
Phó Duy Trạch một câu nói ba lần mới nói xong, Dung Hiểu lại không rõ ràng là có ý gì, "Không, không có, tôi không dùng nước hoa, trên người tôi có mùi vị gì sao?"
Nhìn thần sắc hắn không giống làm bộ, Phó Duy Trạch biết hắn không có nói dối, xác định xong điều mình cần xác định, Phó Duy Trạch lại dựa về đầu giường: "Không có chuyện gì, ăn cơm đi."
Phó Duy Trạch không muốn để cho Dung Hiểu biết, y ngửi thấy trên người hắn có loại vị ngọt đối với y có sức hấp dẫn rất lớn.
Dung Hiểu nghe vậy hoảng loạn vội vàng đứng lên, đem khay đặt ở trên đùi y, nâng bát cháo ấm áp đưa cho y, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận một chút, khá nóng."
Chờ Phó Duy Trạch đưa tay tiếp nhận, Dung Hiểu lùi sang bên cạnh như có ý muốn cùng y giữ khoảng cách.
Đứa nhỏ đem bất an cùng câu nệ đều viết lên mặt, Phó Duy Trạch cảm thấy được, tiểu thê tử của y, tựa hồ có chút sợ y.
"Cái kia, tôi đi thay quần áo, anh từ từ ăn." Luôn cảm thấy đứng ở chỗ này có chút ngốc, hơn nữa bận việc một buổi sáng, áo ngủ Dung Hiểu vẫn chưa đổi, thực sự có chút không thoải mái.
Cảm giác được ánh mắt của đứa nhỏ vẫn còn trên người mình, Phó Duy Trạch ngẩng đầu lên nhìn sang, quả nhiên một giây sau, Dung Hiểu buông xuống con mắt, không dám cùng y đối diện, như một con thỏ bị kinh sợ.
"Ân, đi đi."
Phó Duy Trạch cảm thấy ngực chính mình mới vừa như bị lông chim phớt qua, nổi lên mềm mại.
Nghe được câu nói này, Dung Hiểu thở một hơi, tự cho là không ai biết, cũng không biết đã bị nam nhân thu hết vào trong mắt.
Cầm quần áo đi phòng tắm, đóng cửa lại, trong phút chốc đem bên ngoài ngăn cách, Dung Hiểu triệt để thanh tĩnh lại, nghĩ đến Phó Duy Trạch vừa mới làm ra hành động gì, theo bản năng kéo áo ngủ đem tới dưới mũi ngửi, chẳng lẽ là mùi nước giặt quần áo sao?
Hình như là rất tốt mà, cũng không có quá nặng mùi đi?
Ở phòng tắm tâm phiền ý loạn* nửa ngày, vẫn là phải đi ra ngoài, hắn cũng không phải sợ sệt cùng người khác ở chung, chỉ là nghĩ đến quan hệ của hắn và Phó Duy Trạch, liền cảm thấy lúng túng.
*rối rắm phiền não Được rồi, gương mặt kia của Phó Duy Trạch, đối với hắn mà nói sức hấp dẫn có chút lớn, nhìn thấy trái tim hắn liền nhảy loạn, lúc hôn mê vừa vặn lực trùng kích nhỏ hơn một chút, hiện tại tỉnh lại...
Dung Hiểu giơ tay xoa mặt, nhỏ giọng nhắc nhở chính mình: "Làm con người đi, Dung Hiểu."
Lúc hắn đi ra, Phó Duy Trạch đã ăn xong, đặt đồ vật lên bàn, nhìn hắn.
Thiếu niên mặc áo phông màu đen cùng quần bò, vốn da thịt trắng noãn bởi màu đen lại càng làm nổi bật hạ vẻ trong suốt, bên dưới quần bò đem chân của hắn khiến cho càng dài càng thẳng, chính là có chút quá gầy.
Cảm giác được ánh mắt của nam nhân vẫn đặt trên người mình, Dung Hiểu liền cảm thấy rất có tính xâm lược, hai má nóng lên: "Anh ăn no chưa, không đủ..."
"Đủ rồi."
"Vậy tôi..." Vừa mới bưng lên khay trên bàn, điện thoại trong túi hắn liền vang lên.
Dung Hiểu cuống quít thả đồ vật xuống đem điện thoại di động trong túi lấy ra, vốn muốn tránh đi nghe điện thoại, liền nghe Phó Duy Trạch nói: "Ở đây tiếp."
"Ah, được." Dung Hiểu cúi đầu nhìn trên màn ảnh hiện lên tên người gọi, là người quản lí của thân thể này.
Đúng, nguyên chủ là tiểu minh tinh tuyến ba mươi tám cũng không đủ trình độ, nghĩ đến ba chương đầu của nội dung tiểu thuyết, nguyên chủ bị phụ thân dùng giá 5 triệu bán cho Phó gia làm nam thê xung hỉ, cũng bảo đảm ngày sau không tiếp tục đánh bạc, hảo hảo mà sinh sống, nguyên chủ mới đáp ứng, vì đến Phó gia, nguyên chủ xin người quản lí nghỉ ba ngày, hiện tại vừa lúc là ngày thứ tư, nguyên bản Dung Hiểu cho là theo giá trị trước mắt của hắn, người quản lí căn bản sẽ không quản hắn.
"Làm sao, không tiếp?" Thấy Dung Hiểu do dự, Phó Duy Trạch nghiêng đầu nhìn sang, sở dĩ làm cho hắn ở đây nhận điện thoại, là bởi vì Phó Tu nói với y đứa nhỏ dĩ vãng có chút điều cần bận tâm, để cho hắn đi ra ngoài nhận điện thoại, liền đem sự tình trả lời lung ta lung tung.
"A không, liền tiếp."
Dung Hiểu bị Phó Duy Trạch hỏi như vậy vừa hoảng loạn mà ấn nhận cuộc gọi, một đạo âm thanh sắc bén trong nháy mắt truyền tới.
"Dung Hiểu cậu bây giờ lá gan càng lúc càng lớn, cậu xem một chút bây giờ là thời điểm gì, cậu còn không nhanh chóng cút trở lại cho tôi!"
Dung Hiểu bị âm thanh này chấn động đến, cuống quít điều chỉnh âm lượng, sự thực có thể chứng minh, cái điện thoại di động đã nát này của hắn, đã là âm lượng thấp nhất, vẫn cùng loa ngoài không hề khác gì nhau.
Theo bản năng mà hướng Phó Duy Trạch liếc mắt một cái, đỏ mặt lùi sang bên cạnh, phảng phất như vậy có thể che giấu thanh âm của đối phương: "Cái kia, Triệu tỷ em bây giờ có thể hay không không trở về..."
"Cái gì?"
Bên kia không đợi Dung Hiểu nói xong, trực tiếp mắng, "Dung Hiểu, cậu bây giờ ở đâu, lập tức cút trở lại cho tôi, cậu có biết hay không vì chuyện của cậu, tôi dùng bao nhiêu tâm sức, tốn bao nhiêu quan hệ, cậu bây giờ trở về, tôi coi như cái gì cũng đều không phát sinh, tối hôm nay tôi hẹn cho cậu Lưu tổng của truyền hình Thế Kỷ, cậu hảo hảo bồi Lưu tổng, khiến hắn cao hứng, ngày sau diễn lộ* của cậu liền mở ra, cậu có biết không cơ hội này có bao nhiêu người chờ, đừng không biết điều như vậy, cậu đem..."
*con đường diễn xuất "Đưa tôi!"
"A?" Dung Hiểu nhìn Phó Duy Trạch bỗng nhiên đưa tay qua, sửng sốt một chút, sau đó cầm điện thoại di động trong tay đưa tới, bất an nhìn y, như là đứa nhỏ vừa phạm sai lầm.
Bên kia đột nhiên nghe thấy âm thanh Phó Duy Trạch, dừng một chút, sau đó hỏi: "Dung Hiểu cậu hiện tại cùng ai nói chuyện?"
"Sáng ngày mai, luật sư sẽ tìm cô đàm luận về việc huỷ hợp đồng của Dung Hiểu, hi vọng cô ở đó." Nói xong câu đó, Phó Duy Trạch trực tiếp cắt đứt điện thoại di động, trả lại.
Dung Hiểu máy móc tiếp nhận, tuy rằng không hiểu Phó Duy Trạch tại sao làm như vậy, mà cũng biết Phó Duy Trạch giúp hắn, chỉ là như vậy, hắn liền nợ một ân tình, cầm điện thoại di động, cắn môi dưới, vẫn là nhỏ giọng nói tiếng cám ơn: "Thật ra, thật ra anh không cần giúp tôi, tôi..."
"Cậu muốn đi bồi gã Lưu tổng kia ăn cơm?" Phó Duy Trạch nhìn sang ánh mắt mang theo ác liệt.
Dung Hiểu thấy y hiểu lầm vội vã xua tay: "Không, không phải, tôi sẽ không bồi Lưu tổng kia ăn cơm, tôi, tôi cũng không bồi ai ăn cơm, tôi kỳ thực mới vừa có ghi âm, quay đầu lại cũng có thể..."
Nói xong lời cuối cùng Dung Hiểu có chút nói không được, biện pháp này của hắn cũng không có hữu hiệu bằng Phó Duy Trạch vừa rồi trực tiếp ra tay thẳng thắn dứt khoát.
Hắn không phải là người không biết tốt xấu, đỏ mặt: "Cho nên cảm tạ."
Phó Duy Trạch nghe vậy, cảm thấy được đứa nhỏ nhìn mềm mại, nhưng cũng không ngốc, còn biết bảo vệ mình, đang muốn đùa hắn một câu, liền nghe Dung Hiểu điện thoại di động lại vang lên.
Nhíu mày: "Tắt máy!"
"A, được!" Dung Hiểu cũng bị bất thình lình tiếng chuông sợ hết hồn, luống cuống tay chân đóng lại cơ, "Được rồi."
Nhìn đứa nhỏ trong mắt hoảng loạn, Phó Duy Trạch cảm thấy được có chút đáng yêu, hơn nữa thật sự rất giống một con thỏ: "Cậu mới vừa cảm ơn tôi cái gì?"
Dung Hiểu chớp mắt: "Cám ơn anh nguyện ý giúp tôi."
Quả nhiên.
" Nhớ đến thân phận chính mình đi?" Phó Duy Trạch cảm thấy được cần phải nhắc nhở một chút, kết quả hắn nói xong cũng thấy Dung Hiểu trong mắt xuất hiện nghi hoặc, tựa hồ tại cố gắng nghĩ lại thân phận chính mình.
Có chút bị này nhãi con chọc tức đến mức buồn cười cười : "Gia gia đã cùng cậu đã nói, cậu là cháu dâu duy nhất Phó gia thừa nhận, còn nhớ không?"
"Không phải, tôi không nghĩ muốn chiếm lấy vị trí này." Dung Hiểu nghe Phó Duy Trạch nói đến cái này, liền vội vàng lắc đầu, "Tôi kỳ thực vẫn muốn tìm cơ hội cùng gia gia nói rõ ràng, gia gia đã cho nhiều tiền như vậy, tôi không thể làm như vậy, hơn nữa Phó tiên sinh anh bây giờ tỉnh rồi, tôi lưu lại là dư thừa, cho nên tôu muốn hỏi, tôi có phải là có thể đi?"
Đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra mong đợi, hiển nhiên hắn thật là nghĩ như vậy, đối với nơi này một chút lưu luyến cũng không có.
Ý thức được điểm này, Phó Duy Trạch cảm thấy được chính mình rất kỳ quái, lại có điểm sinh khí.
Y cảm thấy được loại mùi thơm ngọt kia trên người thiếu niên, đối với y ảnh hưởng càng lúc càng lớn.
"Cậu bây giờ không thể đi."
Dung Hiểu trong mắt tuôn ra nghi hoặc, không hiểu tại sao.
"Tôi vẫn chưa hoàn toàn tốt lên, cho nên cậu hoàn phải tiếp tục thực hiện trách nhiệm."
Dung Hiểu hai má nóng lên, Phó Duy Trạch nói rất đúng, là hắn quá cuống lên, nam nhân vừa mới tỉnh, hắn liền vội vã đi, quả thật có chút không chân chính: "Vậy tôi chờ anh tốt lên."
Thấy Dung Hiểu cười rộ lên, yết hầu Phó Duy Trạch trượt lên xuống nói: "Mặt khác, năm triệu kia chính là đưa cha cậu, dùng để bán đứt quan hệ giữa các người, cậu sau đó không cần vì ông ta gánh chịu bất cứ chuyện gì."
Nam nhân nói câu này, làm cho Dung Hiểu đột nhiên trợn to hai mắt, tựa hồ chưa từng nghĩ tới, còn có thể như vậy.
"Nhị thiếu, Duy Trạch thiếu gia đang nghỉ ngơi, hiện tại không tiện gặp cậu."
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh Trình bá, khiến Phó Duy Trạch cùng Dung Hiểu theo bản năng hướng phía cửa nhìn.
"Trình bá ông tránh ra, tôi hôm nay tới chính là vì xem cháu tôi, tôi xem một chút hắn tỉnh chưa!" Phó Hằng Vũ nói, đưa tay đẩy lão quản gia ngăn cản phía trước, hắn mới từ trên bàn rượu xuống, trực tiếp tới nơi này, liền muốn nhìn một chút đứa cháu trai kia của hắn đã chết hay chưa.
"Nhị thiếu, cậu muốn tới thăm Duy Trạch thiếu gia, cũng xin đợi khi tỉnh táo trở lại."
"Tôi làm sao không tỉnh táo, tôi hiện tại rất thanh tỉnh, tôi cho ông biết, tôi lập tức liền phải thừa kế Phó gia, nếu khiến tôi bực mình, chờ tôi thượng vị, điều đầu tiên sẽ đem các người ném ra ngoài, ha ha ha!"
"Mày muốn đuổi ai?" Phó Tu từ gian phòng đi ra, đứng ở lầu hai nhìn dáng vẻ say rượu chồng chất của Phó Hằng Vũ, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Trình bá thấy quấy nhiễu đến Phó Tu nghỉ ngơi, trong mắt chứa áy náy: "Tiên sinh, tôi lập tức làm cho cậu ấy đi ra ngoài."
"Ba, ngài nghe thấy được sao, lão già này muốn con đi ra ngoài, nơi này là nhà con, nhà con, ông đẩy tôi thử xem!" Phó Hằng Vũ mùi rượu gay mũi mà đẩy Trình bá một cái, thiếu chút nữa đem Trình bá đẩy ngã.
Đứng ở trên lầu Phó Tu nhất thời không nhìn nổi, quát: "Gọi điện thoại, gọi bảo an, đưa nghiệt tử này ném đi cho ta!"