Chương 20

Edit by kkjjhh

Beta by Chris

Tô An rời đi như thế nào, Dung Hiểu không rõ lắm, trên đường cậu trở về trong lòng có chút không bình tĩnh.

Trở về phòng, Phó Duy Trạch gọi cậu tới: "Vừa rồi y cùng cậu nói chuyện gì?"

Lúc hắn cùng bác Trình đi tới, Dung Hiểu vừa vặn đưa lưng về phía bọn họ, hắn chỉ có thể kích động khi thấy Tô An muốn kéo tay Dung Hiểu, bị né tránh sau đó vô ý rớt xuống nước.

Không nghĩ tới việc Phó Duy Trạch sẽ hỏi điều này, Dung Hiểu trong lòng căng thẳng, nghĩ đến điều Tô An nói, gò má liền có chút nóng lên, lúc giận người hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng hiện tại khi Phó Duy Trạch hỏi cảm giác lại không giống nhau.

Vành tai nóng lên, nhỏ giọng nói: "Có thể không nói được không?"

Thấy sắc mặt Dung Hiểu đỏ lên, thậm chí không dám đối diện với hắn, bộ dạng nghiễm nhiên chột dạ, rốt cuộc không đành lòng bắt ép hắn: "Vừa rồi tôi nếu không xuất hiện, có phải cậu liền nhảy xuống nước cứu người đúng không?"

"Lúc ấy cậu ta kêu cứu mạng, tôi không nghĩ nhiều như vậy." Thời điểm Tô An rơi xuống nước, cậu hoàn toàn phản ứng bằng cơ thể, đầu óc chưa kịp suy nghĩ.

"Cậu có thể bơi sao?"

Dung Hiểu gật đầu.

"Không được xuống nước, hiện tại thời tiết vẫn còn lạnh, cậu vào nước cảm lạnh thì sao bây giờ, hơn nữa bốn phía trong sân đều có bảo tiêu, cậu ta rơi xuống nước tự nhiên sẽ có người cứu, lần sau không được như vậy."

Nghĩ đến trường hợp nếu hắn không xuất hiện kịp thời, khiến đứa nhỏ nhảy vào nước lạnh, hắn liền cảm thấy chỉ đưa Tô An về thật là quá nhân từ.

Cảm giác được Phó Duy Trạch tâm tình không tốt, chẳng sợ cậu cũng không cảm thấy hiện tại có bao nhiêu lạnh, Dung Hiểu vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu, tuy rằng không rõ hắn rốt cuộc là tức giận vì cái gì.

Nhưng chỉ cần không hỏi cậu việc Tô An nói với cậu, liền bỏ qua đi.

Dung Hiểu ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn, một bộ dạng mặc cho hắn dạy bảo, không hiểu vì sao lại làm cho lòng hắn nhũn ra, ngữ khí không tự giác hạ thành ôn nhu: "Tôi như vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu, về sau đi ra ngoài đóng phim cũng sẽ phát sinh nguy hiểm, không phải không cho cậu cứu người nhưng cậu trước hết cũng phải nghĩ rõ ràng có cứu được hay không, nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ."

"Được rồi." Phó Duy Trạch bị hắn bày ra bộ dạng nghe lời, sung sướиɠ, cũng không tính toán ở việc này mãi, đem di động của Dung Hiểu đưa qua, "Người đại diện của cậu vừa gọi điện tới, báo rằng cậu có buổi thử vai vào buổi sáng ngày mai, tôi đã thay cậu đáp ứng rồi."

"Thử vai,《 Thượng Tiên 》sao?" Nghe thấy cái này đôi mắt Dung Hiểu tức khắc* sáng lên, Phó Duy Trạch nhẹ nhàng thở ra.

*Ngay lập tức

"Ừ, buổi sáng ngày mai 10 giờ, Đồng Trình sẽ qua đưa chúng ta đi."

Hắn đúng là sợ đứa nhỏ sẽ bởi vì Tô An mà không vui.

Ở trong mắt hắn, Dung Hiểu đơn thuần cứ như vậy thật tốt.

Tin Tô An cùng đội của hắn rời đi, Phó Tu biết nhưng cũng không nói gì, dường như từ sau sự kiện phát sinh kia của Phó Hằng Vũ, đối với việc Phó gia, ông liền không có bụng để quản.

......

Buổi sáng 9 rưỡi, Dung Hiểu cùng Phó Duy Trạch đến dưới tầng tòa cao ốc Thế Kỷ, sáng sớm Nhan Thanh liền nhận được tin tức, thấy xe bọn họ tới gần, chủ động đi qua mở cửa xe, muốn tranh thủ trong khoảng thời gian này, dặn dò Dung Hiểu một lần.

Kết quả là cửa xe mở ra liền thấy được đôi mắt của Phó Duy Trạch, trong lòng nhảy dựng: "Phó tiên sinh?"

"Phải, là tôi."

Nhan Thanh: "......"

Ai hỏi cái này, nàng là muốn biết anh ta như thế nào lại ở chỗ này?

Theo bản năng nhìn về phía Dung Hiểu tìm hỗ trợ, chỉ cảm thấy thật là......

Chờ Phó Duy Trạch từ trên xe đi xuống, Nhan Thanh cơ bản đã thu lại được biểu tình: "Không nghĩ tới Phó tiên sinh cũng sẽ tới, có thể để tôi cùng Dung Hiểu nói chuyện với nhau một chút được không?"

"Xin cứ tự nhiên."

Dung Hiểu bị kéo sang một bên, liền nghe thấy Nhan Thanh nói: "Dung Hiểu, Phó tiên sinh tự mình yêu cầu cùng em tới đây sao?"

Đột nhiên nghe thấy những lời này, Dung Hiểu có chút không hiểu được rõ ý tứ của Nhan Thanh, lắc đầu, nhưng mà không chờ cậu mở miệng giải thích, liền nghe Nhan Thanh tiếp tục nói: "Dung Hiểu làm người đại diện của em, chị hiện tại hỏi em, hai người muốn công khai mối quan hệ sao?"

"Không phải như thế chị Nhan, em không muốn công khai mối quan hệ của bọn em, nhưng là hiện tại em cùng Phó tiên sinh không thể tách ra trong thời gian quá dài, cụ thể lý do em không có cách nào nói." Dung Hiểu nhấp môi dưới, quan hệ của cậu cùng Phó Duy Trạch, chờ anh ấy hồi phục xong, tự nhiên liền sẽ giải bỏ, cho nên không cần lộ ra bất luận tin tức gì, điều này đối với cậu và đối với Phó Duy Trạch đều là tốt nhất, chỉ là cũng biết yêu cầu như vậy đối với Nhan Thanh có điểm quá phận, rốt cuộc không cho ra ánh sáng là phương thức tốt nhất, chính là hai người không cần có cùng khung cơ hội(?), "Chị Nhan có biện pháp không cho quan hệ của bọn em công khai ra ngoài ánh sáng sao?"

Nhìn trong mắt đứa nhỏ đầy thấp thỏm, Nhan Thanh chỉ cảm thấy Phó Duy Trạch đời trước có khả năng đã từng cứu vớt cả vũ trụ.

Bằng không đi đâu có thể nhặt được một bảo bối vừa mềm vừa tốt như vậy.

Tuy rằng từ Đồng Trình đã biết tin rằng hai người tạm thời không thể tách ra quá lâu, nhưng nàng cũng không nghĩ tới trường hợp không thể tách ra này ,chạy show mấy giờ đều không thể?

Không khỏi có chút muốn phát hỏa?

Nghĩ đến đường đường là Phó thị tập đoàn chủ tịch, cư nhiên là yêu tinh dính người!

Nhan Thanh cảm thấy tam quan của chính mình bị sụp đổ.

Quả nhiên một người nam nhân có được hay không, chung quy không thể xem bề ngoài.

Ngồi ở một bên khác là Phó Duy Trạch bỗng nhiên run lên, cảm thấy có chút lạnh là chuyện như thế nào?

"Hai người có thể tách ra bao lâu?" Nhan Thanh tự mình cảm thấy trường hợp này không thể tách ra, mặc định là do Phó Duy Trạch đối với đứa nhỏ có tính chiếm hữu cao, cũng phải nghĩ đến một tiểu song nhi mềm mại nộn nộn như vậy, đừng nói là Phó Duy Trạch, nàng nhìn cũng thực động tâm.

"Không biết, hẳn là sẽ không được lâu lắm." Dung Hiểu nói nhìn thoáng qua Phó Duy Trạch, nghĩ Phó Duy Trạch đã có thể sử dụng gậy đi đường, hồi phục cũng chỉ là cần thời gian.

Nhan Thanh nghĩ thầm quả nhiên.

Quả nhiên Phó Duy Trạch phải tự nói mới tính!

"Được, thế nhưng trước khi em nổi tiếng, chị còn có thể giúp em áp xuống, tuy nhiên một ngày nào đó em hot, hai người còn không thể tách ra, cũng chỉ có thể lựa chọn công khai."

Rốt cuộc nhìn vào gương mặt Phó Duy Trạch, rêu rao hay không cũng không khác nhau là mấy.

Nàng có thể ngăn tin đồn trong nhất thời cũng không thể giấu được cả đời.

"Được, chúng ta đi vào thôi, vừa rồi chị nói với đạo diễn là ra tiếp đón,cũng đã nói là một người bạn, không cần khẩn trương." Nhan Thanh nói xong túm lấy bả vai của Dung Hiểu, động viên hắn, " Thầy giáo đã nói với chị,em có thiên phú tốt, lại chịu khó tập luyện, có tiến bộ rất lớn, một hồi nữa biểu diễn tốt, bắt lấy vai diễn lần này, Quách đạo nói, xác định nhân vật sẽ công bố trực tiếp, buổi chiều liền sắp xếp tạo hình, quay chụp, rốt cuộc này bộ phim đã bắt đầu quay, chậm trễ không kịp thời gian."

"Em hiểu rồi."

"Ừ, đừng khẩn trương, đem trình độ khi em làm bài tập thường ngày là tốt rồi ."

Đẩy Dung Hiểu trở lại bên người Phó Duy Trạch, Nhan Thanh nói thẳng: "Phó tiên sinh ở phòng nghỉ chờ một chút, vẫn là......"

"Tôi với cậu ấy ở cùng nhau."

Nhan Thanh: "......"

Được, thật đúng là một giây đều không thể tách ra.

Tuy rằng chỉ là vai phụ nhỏ, nhưng người đến thử vai không ít, Dung Hiểu đi theo phía sau Nhan Thanh, trên hành lang người đứng người ngồi không ít.

Nhìn thấy có người xuất hiện, những người chờ thử vai sôi nổi nhìn qua.

Chỉ là bọn họ còn chưa kịp có phản ứng lại, liền nghe trong phòng kêu: "Số 3, số 3 tới chưa?"

"Lập tức vào." Nhan Thanh lên tiếng, vỗ vỗ bả vai Dung Hiểu, "Đừng khẩn trương, phát huy như bình thường là tốt rồi."

Nói xong mang người đẩy cửa đi vào.

Chờ cửa phòng thử vai đóng lại, ngồi ở bên ngoài nhân tài như ở trong mộng mới tỉnh: "Vừa mới rồi là người đại diện của Thế Kỷ Nhan Thanh sao, chị ta mang người mới vào sao?"

"Người mới các ngươi thấy, là song nhi!"

"Không nghĩ tới Nhan lão đại vậy mà sẽ mang theo song nhi."

"Các anh có nhìn đến cậu ấy trông như thế nào không?"

"Song nhi còn có thể trông như thế nào, song nhi liền không xấu đi!"

"Đúng vậy!"

Từ bên trong mang theo nghệ sĩ vừa thử vai thất bại ra, Triệu Tĩnh bỗng nhiên dừng lại, nhìn người vừa mới vào thử vai, thất thần, nàng giống như thấy một gương mặt quen thuộc, nghĩ đến thiếu niên kia chỉ biết cúi đầu đến tối tăm, Triệu Tĩnh cười nhạo một tiếng, dựa vào việc lên giường với kẻ có tiền thì như thế nào, với cái loại tính tình này không chừng đã bị chơi chán rồi vứt bỏ rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Thanh: Đừng giải thích, ta đã nhìn thấu hết thảy.

Cầu cất chứa, ngày mai như cũ là song càng ~~~~~

-------------------------------------