Edit: Ayame
Đoàn xe đi tới một bệnh viện tư nhân.
Nguyên Triều Vũ: "???"
Đông Phương Bác Diễn khép lại tập văn kiện đang cầm, nói: "Đi khám thai."
Nguyên Triều Vũ: "......"
Nguyên Triều Vũ bẩm sinh sợ bệnh viện, may là từ lúc đẻ ra tới giờ không ốm đau mấy nên không cần đến bệnh viện.
Nguyên Triều Vũ kéo vạt áo tây trang của Đông Phương Bác Diễn, đáng thương cười hềnh hệc nói: "Anh iu à, e-em không khám được không?"
Đông Phương Bác Diễn cúi đầu nhìn Nguyên Triều Vũ, hai mắt sắc lẹm mang theo sự nghi ngờ.
Đông Phương Bác Diễn liếc mắt ra phía sau, Nguyên Triều Vũ nhìn theo, phát hiện đằng sau là mấy chục chiếc xe hơi chống đạn cùng khoảng một trăm vệ sĩ.
Nguyên Triều Vũ: Ý là tui mà không khám thì sẽ bị thủ tiêu hả?
Nguyên Triều Vũ nhắm mắt theo sau Đông Phương Bác Diễn, đi vào bệnh viện tư nhân cao cấp mà như đi vào cửa địa ngục.
Nói Nguyên Triều Vĩ không sợ là giả, hàm răng thì run cầm cập, chân đi đường chân, tay đi đường tay, run bần bật.
Vừa bước vào cửa Nguyên Triều Vũ đã cảm nhận được mùi thuốc sát trùng ập đến, cảnh tượng bi thương tuyệt vọng mà Nguyên Trièu Vũ vốn cất sâu trong trí nhớ dường như đang tái hiện ngay trước mắt.
Trên mặt Nguyên Triều Vũ bắt đầu rịn một tầng mồ hôi mỏng, hốc mắt bất giác đầy nước mắt.
Đông Phương Bác Diễn xoay người, thấy Nguyên Triều Vũ đang sợ hãi, liền bế thốc lên.
Vòng tay Đông Phương Bác Diễn rất to lớn, rất ấm áp.
Nguyên Triều Vũ vùi đầu vào l*иg ngực Đông Phương Bác Diễn, tham lam hít lấy mùi vị nam tính thành thục trên người hắn.
Giống... giống như hương vị của ba vậy.
Xung quanh đột nhiên có rất nhiều người, tiếng nói chuyện không ngớt.
"Đông Phương tiên sinh, hân hạnh được gặp ngài."
"Bệnh viện của chúng tôi hiện có những kỹ thuật tiên tiến,.."
"Xin chào Đông Phương tiên sinh, tôi là viện trưởng của bệnh viện......" . Truyện Tiên Hiệp
"Chúc ngài ngày mới tốt lành, tôi là viện phó......"
"Tôi là bộ trưởng bộ hành chính......"
"Tôi là trưởng bộ tài vụ......"
Một nhóm từ bác sĩ đến các lãnh đạo của bệnh viện đều vây quanh Đông Phương Bác Diễn, đến đại cổ đông của bệnh viện cũng lộ mặt tiếp đón.
Đông Phương Bác Diễn bảo vệ người trong l*иg ngực, lạnh lùng nhìn tứ phía, nói:" Người không phận sự cút hết, người có chuyên môn ở lại."
Các vị lãnh đạo và cổ đông phông phân sự lập tức yên lặng rời đi.
Chuyên gia bên khoa sản lập tức bước đến, dẫn họ tới phòng khám.
Đông Phương Bác Diễn cẩn thận đặt thiếu niên nằm trong l*иg ngực lên giường, tiện tay lau nước mắt ngưng trên khoé mắt thiếu niên, mang theo vài phần ý cười, ôn nhu nói: "Lớn đầu rồi, còn giống như trẻ con, sợ bệnh viện thế à?"
Nguyên Triều Vũ mở to mắt, trong con ngươi tràn ngập hoảng sợ, muốn nói rồi lại thôi, hai tay đặt ở bên cạnh dùng sức nắm lấy ga giường, có thể thấy được đang dùng rất nhiều lực.
Đông Phương Bác Diễn nhíu mày, gỡ lấy tay phải của Nguyên Triều Vũ, dùng sức nắm chặt, rồi gằn từng chữ nói: "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu."
Được bàn tay to lớn vừa ấm áp lại rất có lực nắm lấy, hai tay đang bấu chặt ga giường của Nguyên Triều Vũ dần buông lỏng, nhắm hai mặt lại đồng ý kiểm tra.
Bác sĩ bên cạnh an ủi nói: " Chỉ là siêu âm thôi, không đau đâu, cậu không phải sợ."
Đông Phương Bác Diễn hỗ trợ Nguyên Triều Vũ cởϊ áσ sơmi, làm lộ ra cái bụng đang hơi nhô lên.
Bác sĩ nói: "Phiền cậu kéo thấp quần xuống một chút."
Đông Phương Bác Diễn ngẩn người, kéo quần Nguyên Triều Vũ xuống vài centimet, lộ ra chiếc quần xì hình dâu tây màu hồng nhạt.
Bác sĩ: "......Ờm... phiền tiên sinh kéo cả quần xì xuống nữa."
Đông Phương Bác Diễn kéo xuống thêm một chút, lộ ra vài chiếc lông tơ nhàn nhạt.
"Được rồi ạ" Bác sĩ bôi một chút chất dính lên bụng thiếu niên, cầm máy lên bắt đầu kiểm tra.
Đông Phương Bác Diễn cũng nhìn lên màn hình, trên màn hình bắt đầu xuất hiện vài hình ảnh mơ hồ.
Một thân ảnh chỉ bằng nửa bàn tay hắn dần hiện lên, tay chân đã có thể nhìn rõ ràng, bé con đang nằm cuộn người lại nhìn đáng yêu vô cùng.
Trong lòng Đông Phương Bác Diễn trào dâng một loại cảm xúc đó là sung sướиɠ?Là đắc ý? Kể cả khi ký kết được hợp đồng trăm tỷ hay như líc đánh bại được kẻ địch trên thương trường đều không thể đem lại cho hắn cảm giác vui sướиɠ đến nhường này.
Đây là một sinh mệnh.
"Em bé phát triển rất tốt, chúc mừng hai vị" Bác sĩ lấy khăn lau sạch chất dính trên bụng Nguyên Triều Vũ.
Sau đó hộ lý bên cạnh tiến tới lấy máu. Lúc kim tiêm đâm vào, Nguyên Triều Vũ nhắm chặt hai mắt, lông mi lông mày co dúm một cục.
Máu vào kim tiêm rất chậm, hộ lý đứng bên an ủi nói: "Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút."
Hộ lý rút tận ba ống máu mới kết thúc, Đông Phương Bác Diễn phải ngồi an ủi Nguyên Triều Vũ rất lâu.
Sau đó hộ lý đem máu đi xét nghiệm, bác sĩ ở bên cạnh viết báo cáo.
Nguyên Triều Vũ mở thử một mắt, lý nhí hỏi: "Có thể đi được chưa?"
Đông Phương Bác Diễn nói: "Chưa được, còn phải đợi kết quả."
Đôi mắt lại nhắm lại.
"Thôi, về nhà." Đông Phương Bác Diễn bất đắc dĩ nói.
Hắn bế thiếu niên, bước ra khỏi bệnh viện, trở lại xe Lincoln đang đợi sẵn bên ngoài.
Nguyên Triều Vũ vô lực mà ngồi trên đùi hắn, sau đó gối đầu lên đùi hắn, từ từ thϊếp đi.
Tài xế hỏi: "Tiên sinh, chúng ta về nơi đó?"
Đông Phương Bác Diễn do dự một chút, nói: "Về nhà chính đi."
"Vâng."
Nguyên Triều Vũ mở choàng mắt, nhà chính?
Nhà chính của Đông Phương thế gia?
Ở 《 Chỉ Hận Tương Phùng Phụ Thâm Tình 》, đây chính là cảnh tượng vô cùng quan trọng, nhà chính của Đông Phương thế gia nằm ở ngoại thành của thành phố S, thiết kế ngôi nhà cực kỳ to lớn, mang hướng cổ xưa, hơi giống một trấn nhỏ.
Thụ chính của bộ này từng bị Đông Phương Bác Diễn nhốt oan ở đó ba tháng trời, trói buộc, càm tù, trên lưng còn bị Đông Phương Bác Diễn ấn lên gia huy hình rồng của Đông Phương thế gia!
Đó chính là nhà tù tư nhân của Đông Phương Bác Diễn!
Nguyên Triều Vũ không tự giác mà túm chặt áo sơmi của Đông buột miệng nói: "Em không muốn về nhà chính, em muốn trở lại biệt thự ở thành phố!"
Đông Phương Bác Diễn sờ sờ đầu Nguyên Triều Vũ, sủng nịch nói: "Ngoan, về nhà chính, ở đó rất rộng. Sau này tôi sẽ mua đầy đủ thiết bị kiểm tra, sẽ không cần phải đi bệnh viện nữa."