Chương 10

Edit: Ayame

Đông phương Bắc diễn phát ra giọng mũi hừ hừ, mặt quay sang một bên.

Nguyễn Triều Vũ bĩu môi, cứ cho là anh đồng ý, đều là đàn ông với nhau cả, mượn quần áo một tí thì sao.

Nguyên Triệu Vũ lặng lẽ về phòng lấy di động, hưng phấn đi vào phòng tắm.

Oa, là suối nước nóng thiên nhiên.

Nguyên Triều Vũ trước kia làm gì có tiền đi mấy cái này, hầu hết đều là đi chung với công ty, chen chúc với rất nhiều người.

Không biết phòng tắm của Đông Phương Bắc diễn có giống như trong phim hay không? Có một mâm gỗ lơ lửng, trên đặt rượu và điểm tâm?

Phòng để quần áo tận cùng bên trong, có một cửa gỗ, kéo ra chính là suối nước nóng.

Mỗi góc tường trong phòng tắm đều đặt một bức tượng quái thú năm đầu cổ xưa, còn khắc rất nhiều hoa văn.

Suối nước nóng hình tròn, bên trong nước nóng hun mờ mắt.

Trần phòng tắm làm từ pha lê, ngẩng đầu lên là có thể thấy được ánh trăng trên bầu trời.

"Quả là người có tiền mà" Nguyên Triều Vũ bắt đầu tìm góc độ sống ảo, chụp vài tấm.

Sở trường của Nguyên Triều Vũ là tỏ vẻ moe trước ống kính, bán manh một lúc mới dừng.

Đứng chụp ảnh mất mười phút mới bắt đầu cởϊ qυầи áo đi tắm.

" Quên mất,cậu không thể vào suối nước nóng."Đông Phương Bác Diễn bất thình lình thò nửa mặt vào phòng tắm.

Nguyên Triều Vũ mới cởϊ áσ sơ mi, chỉ mặc độc một cái quần sịp tự giác, hơi ưỡn bụng nhỏ lên, bất mãn nói: "Tại sao không thể tắm suối nước nóng??"

"Suối nước nóng thiên nhiên nên nhiệt độ nước rất cao, thai phụ không thể tắm." Đông Phương Bác Diễn nói

Nguyên Triều Vũ hình như từng nghe qua chuyện này, trước kia đi suối nước nóng cùng công ty, nữ đồng nghiệp đang mang thai đều không tham gia.

Nguyên Triều Vũ cúi đầu vuốt bụng nhỏ, trông cực kỳ ủy khuất.



"Anh đúng là cái đồ đòi nợ. Tại nó mà bao nhiêu thứ em thích đều không thể làm."

Đông Phương Bác Diễn không vui vẻ, cúi đầu giáo dục Nguyên Triều Vũ: "Sao cậu lại nói người thừa kế của Đông Phương thế gia như thế? Nó ở trong bụng cậu, cậu phải cảm thấy vinh hạnh."

Nguyên Triều Vũ dỗi: "Đúng! Là vinh hạnh của tôi! Tôi không thể chơi di động, uống coca cũng không được, suối nước nóng không thể tắm, về sau còn để nó nhận giặc làm cha!"

Nguyên Triều Vũ nhất thời miệng nhanh hơn não, cứ nghĩ rằng tương lai đứa bé sẽ không nhận nguyên chủ làm cha, liền nói vậy.

Đông Phương Bác Diễn lại thần sắc kịch biến. "Cậu nói cái gì? Nhận giặc làm cha?Đứa bé trong bụng đến tột cùng có phải con của tôi không?"

Nguyên Triều Vũ: "......"

Nguyên Triều Vũ nổi giận đùng đùng đẩy Đông Phương Bác Diễn, "Đúng vậy,đứa bé không phải của anh! Anh không cần cứ nhìn tôi chằm chặp như thế. Mau đi ra, đi ra ngoài!"

Nguyên Triều Vũ đẩy Đông Phương Bác Diễn ra khỏi nhà tắm, sau đó đóng sầm cửa gỗ lại.

Đáng tiếc loại cửa gỗ này không có khoá.

Đông Phương Bác Diễn lập tức kéo cửa gỗ ra, "Cậu mau nói rõ ràng cho tôi!"

Thần sắc Đông Phương Bác Diễn vô cùng nôn nóng.

Mỗi người đàn ông đều sĩ diện, huống hồ Đông Phương Bác Diễn còn là một thiên chi kiêu tử xuất sắc, càng không thể chấp nhận trên đầu đột nhiên đội một cái mũ xanh!*

(*) ý chỉ bị cắm sừng

Nguyên Triều Vũ một tay chống nạnh, một tay chỉ vào bụng, hung dữ nói: "Đứa bé không phải con anh, anh không cần phải xen vào việc của tôi, một mình tôi cũng có thể chăm nó!"

"Ngày mai tôi ra ngoài thuê phòng trọ!"

Lần đầu tiên Đông Phương Bác Diễn giận tím mặt, chưa từng có ai dám nói chuyện lớn tiếng với hắn như vậy.

Nói: "chúng ta không cần làm căng vấn đề này. Suối nước nóng này trừ mùa đông đều từ 40 ° trở lên, không thích hợp để cho thai phụ tắm. Cậu chỉ có thể ngồi bên cạnh tắm rửa."

Đông Phương Bác diễn nói năng khép nép.

Nguyên Triều Vũ quay đầu, nói: " Thôi được rồi, anh ra ngoài đi, tôi muốn tắm rửa."Nguyên Triều Vũ đóng phanh cửa lại.

Đông Phương Bác Diễn: "......"



Đông Phương Bắc Diễn sờ cái mũi suýt bị làm thẳng bởi cửa gỗ, cảm thấy rất mất mặt.

Ban ngày Nguyên Triều Vũ còn chủ động bò giường, vừa mới rồi còn ra vẻ dụ hoặc, sao hiện tại lại bày ra bộ dáng trung trinh liệt nữ.

Đông Phương Bác diễn lắc đầu, ngồi lên giường tiếp tục xem văn kiện.

Nguyễn Triệu Vũ không được ngâm mình trong suối nước nóng nên tắm rửa nhanh chóng, sau đó thay áo thun của Đông Phương Bác.

Cảm xúc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Từ phòng tắm đi ra đã thoải mái mà ngâm một bài hát.

"Gió thổi mát lạnh, hảo tưởng kéo đại tường ~"

Đông Phương Bác Diễn nằm trên giường xem phim, đúng lúc đến bạn nam chính cùng người yêu ly biệt, phiền muộn nhìn về phía phương xa biển rộng vô ngần, đúng là diễn.

Nghe được Nguyên Triều Vũ ngâm nga mấy câu hát rác rưởi.

Đông Phương Bắc Diễn lập tức tắt phim, đứng dậy tịch thu di động trong tay Nguyên Triều Vũ, lạnh lùng nói:" Đi ngủ sớm đi, đừng vui quá, sáng mai 8 giờ bác sĩ đến trả kết quả."

Nguyên trường Vũ nằm lên giường, vô cùng phiền muộn với quy định hạn chế dùng điện thoại.

(Các web khác ngoài wpad và fb của mình đều là trang ăn cắp)

Nguyên Triều Vũ lẩm bẩm: "Tại sao bác sĩ lại đến lúc 8 giờ, tôi ngủ đến 10 giờ mới dậy cơ mà..."

Đông Phương Bác Diễn tắt đèn, nói: " sáng mai tôi đi Chile công tác, nên cậu phải dậy sớm cùng tôi nghe bác sĩ đọc kết quả kiểm tra."

Nguyên Triều Vũ che miệng cười trộm, anh ta nhanh như vậy đã đi công tác, đây đúng là chuyện vui mà.

Anh ta phải nghe bác sĩ đọc kết quả xong mới đi,Nguyên Triều Vũ vô cùng nhiệt tình mong bác sĩ tới sớm một chút, 5 giờ sáng tới cũng được. Sau đó anh ta đi rồi là có thể ngủ nướng tiếp, hi hi

Nguyên Triều Vũ cao hứng nghĩ, sau đó yên tâm đi ngủ.

Đông Phương Bác Diễn Đi vệ sinh xong về giường đã thấy Nguyên Triều Vũ ngủ đã chăn, lộ ra cặp chân dài trắng như tuyết, sau đó phải đi lấy thêm cho Nguyên Triều Vũ một cái chăn nữa.

Một thiếu niên ngây thơ đáng yêu, nằm trong ổ chăn màu hồng phấn, tựa như mơ thấy mộng đẹp, khoé miệng vẫn luôn cong lên.

Thoạt nhìn như công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.