Một ngày trước khi lãnh giấy kết hôn.
Sở Quận tựa lưng vào chiếc ghế bên cạnh cửa sổ bên trong một quán cà phê im ắng, tiếng nhạc cổ điển tuyệt diệu quanh quẩn bên tai, cậu nhàn nhã nhắm đôi mắt hưởng thụ tia nắng ấm áp hôn lên mặt mình trong ngày đông lạnh lẽo, trước mặt phảng phất mùi vị thanh nhã của tách hồng trà được đặt trên bàn.Tại thời khắc này, âm nhạc, ánh dương, mùi trà, mọi thứ tại nơi này thành công vỗ về tâm trạng vẫn luôn rối bời từ hôm qua của cậu.
Cái nắng ấm áp giữa trưa ngày đông chiếu vào cơ thể cậu, thoải mái đến mức khiến một người vốn cả đêm không ngủ như Sở Quận ngồi mơ màng. Tại thời điểm cậu sắp đi vào giấc ngủ, một tiếng bước chân dồn dập hướng cậu chậm rãi bước đến.
Đường Quy Nghiêu bước chân vào quán cafe, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấy Sở Quận ngồi cạnh cửa sổ. Sau giữa trưa, khách trong tiệm cafe tuy không quá đông nhưng cũng không ít, Sở Quận ngồi ở góc khuất, rất khó để y có thể nhìn thấy cậu. Thế nhưng, Sở Quận tựa như có thể phát sáng, cậu lẳng lặng ngồi ở một góc cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm trong đám đông, y có thể nhìn ra điều này từ ánh mắt nhóm nữ sinh đang liên tục nhìn lén cậu.
Đường Quy Nghiêu không khỏi dừng bước chân, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng không một tia gợn sóng, chăm chú nhìn chàng trai anh tuấn tựa lưng vào cửa số toát ra một tia ôn nhu khó giải thích được.
Sở Quận tỉnh giấc từ trong mơ màng, cậu nghe thấy tiếng bước chân, cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình, Sở Quận chậm rãi mở hai mắt nhìn thoáng qua Đường Quy Nghiêu chỉ cách cậu mười nước chân.
Cái liếc mắt nhàn nhạt ấy khiến da đầu y run lên, trái tim luôn vững vàng trong quá khứ khẽ lệch nhịp. Y nhẹ nhàng hít một hơi, bình ổn tâm tình có chút không thể khống chế được.
Đường Quy Nghiêu mang vẻ mặt không biểu tình gật đầu với Sở Quận, sau đó y đi đến vị trí đối diện cậu ngồi xuống.
Sở Quận hơi nheo đôi mắt đào hoa, nhìn vào Đường Quy Nghiêu đang ngồi đối diện như có điều suy nghĩ.
Phục vụ quán nhìn thấy có khách mới đến, vội vàng đi tới hỏi quý khách cần gì.
Đường Quy Nghiêu gọi một ly hồng trà giống Sở Quận.
Rất nhanh, phục vụ quán liền bưng một ly Kỳ Môn hồng trà lại đây.
Đường Quy Nghiêu không vội vã thưởng thức ly hồng trà, y nhìn chàng trai đang ngồi đối diện, người có thể khiến tâm trí y trở nên rối bời, mở miệng hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?” Giọng nói nam nhân xưa nay luôn lạnh lùng chứa đựng chút ôn nhu chính y cũng không nhận ra.
Sở Quận nhìn Đường Quy Nghiêu một cái thật sâu, “Anh thật sự muốn kết hôn với tôi?”
Biểu tình trên gương mặt Đường Quy Nghiêu có chút sững sờ khi nghe được vấn đề Sở Quận muốn hỏi, bất quá y điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, ánh mắt kiên định nhìn chàng trai đối diện, không chút do dự chần chờ trả lời cậu: “Tôi chắc chắn!”
Ánh mắt sắc bén của Sở Quận nhìn chằm chằm Đường Quy Nghiêu, như muốn từ trên người y nhìn ra chút gì đó, “Đường Quy Nghiêu, anh thật xác định muốn kết hôn với tôi?”
Đường Quy Nghiêu không trả lời vấn đề của Sở Quận, y hỏi ngược lại: “Cậu muốn đổi ý?” Bàn tay nắm tách hồng trà bỗng nhiên căng thẳng.
Ánh mắt Sở Quận nhìn Đường Quy Nghiêu trở nên phức tạp, nói thật cậu rất muốn đổi ý, nhưng thực tế lại không cho phép cậu thay đổi ý định.
Đường Quy Nghiêu căng thẳng trong lòng, y nhìn thấy sự do dự của Sở Quận, đôi mắt thâm thúy ấy xẹt qua một tia bất an.
Sở Quận nào nhìn thấy sự khác thường nơi đáy mắt Đường Quy Nghiêu, cậu chuyển tầm mắt nhìn ánh dương rực rỡ ngoài khung cửa sổ.
Trong lúc nhất thời có chút trầm mặc.
Đường Quy Nghiêu sốt sắng nhìn gương mặt anh tuấn của cậu, y không biết nên nói gì. Đôi lúc y nghĩ, nếu như y uy hϊếp ép buộc cậu kết hôn cùng mình, thì cả hai sẽ có kết quả ra sao, thế nhưng y không thể. Không, không phải là không thể, mà là không muốn.
Một lát sau, Sở Quận thu hồi tầm mắt thẫn thờ bên cửa sổ, một lần nữa dừng lại trên người Đường Quy Nghiêu, hơi nhếch miệng cười tự giễu: “Tôi nào có tư cách đổi ý.” Cậu biết, thời khắc cậu buông lời đổi ý, Sở gia liền thực sự xong.
“Chỉ cần kết hôn với tôi, tôi mới có thể toàn lực giúp cậu.” Đường Quy Nghiêu sao lại không biết y làm như vậy rất hèn hạ, trong lòng tràn ngập áy náy, nhưng y không hối hận, chỉ có thế này, cậu mới có thể ở lại bên cạnh y.
Trong lòng Sở Quận đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời của y, chỉ khi cậu trở thành người của nhà họ Đường, Đường gia mới nguyện ý giơ tay giúp Sở gia.
“Ngày mai tôi sẽ đến.”
Năm chữ “Ngày mai tôi sẽ đến này” giống như viên thuốc an thần, trong nháy mắt đã trấn an được tâm tình khẩn trương lo lắng của Đường Quy Nghiêu, “Được!”
Sở Quận uống xong tách hồng trà, cậu đứng dậy nói với Đường Quy Nghiêu: “Tôi còn có chuyện cần làm, đi trước nhé!”
Trong lòng Đường Quy Nghiêu thoáng qua một tia chua xót: “Trên đường cẩn thận!”
Sở Quận nhìn thoáng qua Đường Quy Nghiêu, rồi xoay người rời khỏi quán cafe.
Trên gương mặt không chút thay đổi của Đường Quy Nghiêu lộ ra một chút cô đơn lạc lõng.
Sở Quận cũng không có vội vã lái xe rời đi, cậu cau mày ngồi trong xe ngẫm nghĩ, càng nghĩ đầu càng đau, chỉ muốn thở dài: “Ai......”
Ps:
Kỳ Môn Hồng Trà là loại trà đen tốt nhất của Trung Quốc, được vinh danh là nữ hoàng của trà đen. Nó đã được trồng ở huyện Kỳ Môn, thành phố Hoàng Sơn của tỉnh An Huy trong hơn 100 năm…