Chương 8: Săn Thú Trong Thâm Sơn – Tài Bắn Cung Của Đông Dương
Dựa vào ánh sáng mơ hồ, hai người liền vào núi, Đông Dương đeo cung tiễn trên lưng còn Dịch Vân Khanh mang theo bọc hành lý đã được giản tiện theo sát phía sau. Sau ba bốn lần lên núi, so với thời điểm xa lạ mới đến đây thì bây giờ Dịch Vân Khanh đã có thể miễn cưỡng đuổi kịp cước bộ của Đông Dương.
Đông Dương liếc mắt nhìn thân ảnh phía sau, gắt gao nắm lấy cung tiễn trên lưng cũng không nói lời nào mà tiếp tục bước về phía trước. Bởi vì phải vào sâu trong rừng, không thể so bì với việc di chuyển ngoài bìa rừng, không những không có dấu vết của con người mà cành lá nhánh cây còn mọc dài chắn cả lối đi, nếu muốn tiến vào sâu hơn chỉ có thể cầm dao mà từng bước chặt hạ.
Vào đến sâu trong núi, Dịch Vân Khanh mới biết được cái gì gọi là săn thú chân chính, cũng mới chân chính cảm nhận được công phu săn bắn cao thâm của Đông Dương. Một lần lại một lần bẻ gẫy nhánh cây, một lần lại một lần chặt mảnh lá cây, một lần lại một lần lưu lại kí hiệu mơ hồ, thậm chí một đống cây cỏ, y đều đoán được mười phần. Chính là dựa vào công phu của đôi bàn tay ấy, mà bọn họ tránh thoát được khu vực huyệt động chết người, mấy lần vượt qua được lão hổ, dã báo cùng lang, nhìn chỉ như là một nắm lá cây bị bóp nát vướng trên người lại liền có thể che dấu hơi người thậm chí còn khiến độc trùng độc xà chủ động tránh đi.
Giờ ngọ hai người không có nhóm lửa, liền uống nước sạch ăn lương khô.
Dịch Vân Khanh khi đang lau miệng liền hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn săn con gì?” Bọn họ đi cho tới trưa nhưng cái gì cũng chưa săn, không phải không có con mồi, ngược lại là rất nhiều. Nhưng Đông Dương một chút ý tứ muốn xuống tay cũng không có.
Đông Dương uống hết nước, bỏ vào trong ống trúc: “Ta muốn săn dã hùng lộc”.(Con dã lộc đực)
Dịch Vân Khanh khó hiểu.”Vì cái gì nhất định phải săn dã hùng lộc? Lợn rừng con hoẵng lại không được?”
“Lợn rừng quá nặng, con hoẵng rất nhỏ. Ta muốn săn dã hùng lộc không phải vì thịt, mà vì sừng trên đầu nó.” Nhìn thấy Dịch Vân Khanh cả kinh, tiếp tục nói: “ Trong thâm sơn ai cũng biết, cũng muốn có được dược liệu trân quý, nhưng những thứ đó chỉ có thể khả ngộ không thể cầu, còn về những con hổ hay mãnh thú, chưa nói tới ta hiện tại không có đủ công cụ để săn, muốn săn cũng không thể chủ động săn được. Tính đi tính lại ta thấy chỉ có thể săn dã hùng lộc, sừng của nó sau khi dùng thủ pháp dùng để chế dược, chính là loại dược liệu quý báu. Chỉ cần thành công săn được một cái, làm thành phẩm, qua mùa đông có thể xây được phòng ở.”
Dịch Vân Khanh yết hầu khô khốc, trong tâm hiện lên một tia xấu hổ.
Thấy Dịch Vân Khanh không nói gì, Đông Dương cũng không nói thêm, liền thu thập mọi thứ rồi lại hướng vào sâu trong rừng tiếp tục đi. Khi nhìn thấy đồi núi nhỏ, Đông Dương ý bảo Dịch Vân Khanh đừng lên tiếng, cẩn thận đuổi kịp, thật cẩn thận tránh ở sau cây, theo tầm mắt của hai người, vừa vặn có thể thấy được một con tiểu ấu lộc đang uống nước ở bên suối.
Đông Dương nhẹ giọng nói: ” Nai con còn chưa trưởng thành, bên cạnh nhất định có nai mẹ hoặc hùng lộc đi theo, không cần khiến nó kinh động, chúng ta kiên nhẫn chờ.” Quả thực, một lát sau có một con hùng lộc đi từ bên kia lại gần. Hùng lộc thân thể cường tráng tứ chi dài nhỏ, hoa văn trên da cũng độc đáo, đặc biệt đáng chú ý là sừng hươu trên đầu trông giống cành khô bình thường kia.
Mắt thấy con mồi ngay tại trước mắt, Dịch Vân Khanh ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, thật muốn đoạt lấy cung tiễn trong tay Đông Dương bắn qua đó một mũi tên.
Đông Dương cảm giác được cảm xúc của người bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Chớ có lên tiếng, nín thở, thu liễm cảm xúc.” Nói xong, cung tiễn trong tay đã có một mũi tên đang được kéo ra một nửa.
Dịch Vân Khanh thu liễm lại, nhìn lại khoảng cách, nhẹ giọng nói: “Không được, khoảng cách này xa, chúng ta đến gần hơn một chút.”
Đông Dương không đáp, chỉ kéo ra cung tiễn lẳng lặng nhìn chằm chằm hùng lộc.
Dịch Vân Khanh thấy Đông Dương không trả lời, chỉ có thể âm thầm sốt ruột. Về phần Đông Dương vì cái gì lại không trả lời hắn, hắn cũng không nghĩ tới, bởi vì khoảng cách thật quá xa, cách khoảng ba mươi bước bắt một mũi tên trúng vào đầu con mồi, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Hắn không nghĩ tới không có nghĩa là Đông Dương không làm được.
Chỉ thấy thần thái như ngừng lại, Đông Dương hô hấp đều đều, tay phải lôi kéo dây cung chậm rãi cho đến mãn cung. Về sau chỉ thấy Đông Dương hô hấp nhanh hơn trong một khắc, Dịch Vân Khanh chỉ thấy hô hấp của người bên cạnh mỏng manh tựa như không còn, lại ở thời điểm mũi tên bắn ra lại bùng nổ khiến cho người ta sợ hãi, làm người khác mạo cốt tủng nhiên.
Mũi tên bén nhọn trong nháy mắt thoát ra hung hăng xuyên qua chân sau con hùng lộc, hùng lộc bị đâu muốn giãy dụa thoát đi, Đông Dương nhanh tay bắn thêm một mũi tên trúng đầu nó, hùng lộc liền nằm xuống.
Dịch Vân Khanh kinh ngạc trừng mắt, thật sự hít vào lãnh khí: “Vì cái gì ngày hôm qua…?”
Đông Dương thu hồi cung tiễn, lạnh giọng: “Bắn cung vì chữ “sát”, không thể dễ dàng bắn cung được.”
Dịch Vân Khanh trong lòng hung hăng run lên, thật lâu không thể nói được lời nào.
Nai con bị chấn kinh tuy rằng có chạy đi nhưng vẫn còn đứng gần đó nhìn lại, Dịch Vân Khanh lấy ra cung tiễn, Đông Dương đưa tay ngăn cản nói: “Săn đại phóng tiểu.” Dùng chủy thủ cẩn thận gỡ xuống sừng hươu dùng bố gói lại kĩ lưỡng, rút ra mũi tên máu liền chảy ra. Đông Dương lấy túi da để đầy đồ ra, sau liền dùng thảo vật cầm máu ở miệng vết thương, xóa đi mùi máu tươi “ Nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta đem lộc đến chỗ khác.”
Hùng lộc nặng gần hai trăm cân đối hai người mà nói là một gánh nặng, khiêng tới khu vực hạ du, Đông Dương liền bảo Dịch Vân Khanh châm lửa, y liền từ trong bọc lấy ra thảo dược đã được phơi khô ném vào trong lửa.
Dịch Vân Khanh bịt mũi thối lui.”Thật là khó ngửi.”
“Loại thảo dược này có thể che dấu mùi máu tươi của động vật, có thể ngăn cản được khứu giác mẫn tuệ của dã thú.” Đông Dương khi nói chuyện liền ở cạnh bờ suối xử lý con hùng lộc, mùi máu tươi nồng nặc đã được mùi thối của thảo dược che giấu triệt để. Bỏ đi tứ chi cùng nội tàng không dùng tới, sức nặng so với lúc đầu đã giảm được một nửa. Dùng bao bố đã dược ngâm qua nước thuốc đựng lấy thịt lộc, nội tạng không dùng tới liền chôn dưới đất, xong xuôi liền đem bao bố vác trên lưng.
Dịch Vân Khanh cũng không lằng nhằng, đem những đồ vật còn lại, cung tiễn vác trên lưng, tay cầm khảm đao đi ở phía trước mở đường. Đến chỗ đất bằng phẳng liền kiên trì tranh luận, để hắn vác thịt lộc.
Hai người liền như vậy vừa trò chuyện vừa từng bước một đi ra khỏi thâm sơn. Tới gần khu vực rìa ngoài, hai người đi tới chỗ Đông Dương đặt bẫy rập, nguyên bản không ôm hi vọng gì, lại thấy dưới bẫy rập lại có hai con lợn rừng lớn, hai người liền trợn tròn mắt.
Dịch Vân Khanh nhìn Đông Dương, Đông Dương nhìn chằm chằm bẩy rập và lợn rừng, ngẩng đầu nhìn thái dương trong lòng thì hỏi đây là cái giờ gì, mở miệng: “Ngươi…”
“Ngươi…” Vừa vặn Dịch Vân Khanh cũng mở miệng.
Hai người ngẩn ra, mắt xem mắt.
Dịch Vân Khanh cười khẽ: “Xem ra cả hai đều muốn đi. Như vậy đi, ta đi tắt trở về gọi người tới hỗ trợ, ngươi thủ tại chỗ này.” Nhìn thấy rừng rậm bao quanh tứ phía liền nói: “Tốt nhất tìm cái địa phương an toàn trốn đi, chú ý an toàn.”
Đông Dương căn bản là muốn hắn trở về gọi người hỗ trợ, để Dịch Vân Khanh lại đây sợ gặp phải nguy hiểm, hiện tại nếu giờ hắn nói để hắn đi thì lại không tốt, liền đưa qua cung tiễn: “ Đem cái này theo, có gì phòng thân.”