Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Thê Của Tể Tướng

Chương 61: Thu Thập Vị Tri Huyện Hồ Đồ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam thê của Tể tướng

Mạc Tà

dtv-ebook.com

Chương 61: Thu Thập Vị Tri Huyện Hồ Đồ

Đông Dương quay đầu, ánh mắt ngạc nhiên.

Dịch Vân Thục vẻ mặt kích động.

Thiếu phụ cùng nữ tử có mặt ở đó đều sắc mặt ửng đỏ.

Vị tri huyện hồ đồ đánh giá cao thấp một phen, rồi chỉ vào Dịch Vân Khanh nói: “Ngươi là ai? Có biết tự tiện xông vào công đường là bị phạt đánh không?” Cũng may là vị tri huyện này còn có chút thanh tỉnh, ít nhất cũng nhìn ra được Dịch Vân Khanh không phải là người dễ chọc nên không có nóng đầu mà xuất khẩu cuồng ngôn.

Đám nha dịch đi theo tri phủ đại nhân vừa mới chen vào được, nghe thấy vậy liền tức giận chỉ vào tri huyện: “Làm càn! Còn không mau tới hành lễ với tri phủ đại nhân?”

Tri phủ? Tri phủ Phúc Châu?!

Nha dịch đều đang mặc y phục quan sai không thể nào là giả được, dân chúng vây quanh xem náo nhiệt nhất thời nổ tung, tri huyện hồ đồ vội lăn xuống a dua chạy tới chào hỏi.

“Hạ quan không biết tri phủ đại nhân đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, mong tri phủ đại nhân thứ tội.”

Lời không có nói sai, nhưng Dịch Vân Khanh cũng không tỏ thái độ gì. Ý cười không rõ mà nói: “Bản quan là có chuyện tư nên mới đi qua đây, không có ý kinh động tới tri huyện đại nhân.” Dịch Vân Khanh vốn là trên đường trở về, nghe nói Đông Dương đi dâng hương, trở về cũng sẽ qua đường này, ôm hi vọng là sẽ gặp nhau tại đây, không nghĩ lại gặp được chuyện này. Cái gì mà tri huyện hồ đồ thông đồng với Lưu gia đổi trắng thay đen, hãm hại người khác, rồi không may người đó lại chính là phu tế của đường muội đã mất tin tức từ lâu của hắn, hơn nữa, tên này còn dám bắt Đông Dương của hắn quỳ? Thật sự là phản rồi!

Tri huyện liền vội chắp tay nói không dám, nhanh chóng dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.

Dịch Vân Khanh xem như không phát hiện động tác này của tri huyện, hỏi: “Tri huyện đại nhân hiện là đang thẩm án gì vậy?”

Tri huyện lại càng mãnh liệt lau mồ hôi, chắp tay hành lễ rồi thuật lại vụ án sau khi đã đổi trắng thay đen, đến khi nhìn thấy ý cười quỷ dị trên mặt Dịch Vân Khanh thì thanh âm ngày càng nhỏ dần.

Khi thấy thanh âm của tri huyện đã nhỏ tới mức không còn nghe được, Dịch Vân Khanh cười dò xét, nói: “Tri huyện đại nhân, tại sao lại không nói nữa? Để bản quan hiểu án tử này một chút.” Dừng một chút, cấp Đông Dương ánh mắt an ủi, lại nhìn thấy ánh mắt kích động của Dịch Vân Thục xong lại nhìn Vương chưởng quỹ còn đang quỳ, còn có đại nha hoàn bên cạnh cùng ‘khổ chủ’ Lưu gia. “Tri huyện đại nhân thẩm án đã có kết quả, là phu nhân bản quan thông đồng với em rể bản quan lừa tiền Lưu gia sao? Rồi phu nhân bản quan sai gia đinh đánh Lưu gia công tử? Phu nhân bản quan cùng đường muội của bản quan ngược đãi Tiếu gia tiểu thư?”

Nghe xong, vị tri huyện này thấy rối loạn một phen, nhưng chỉ lát sau khi ý thức được ý tứ trong lời nói thì chân liền nhũn xuống, quỳ trên mặt đất thanh âm run rẩy: “… Hạ, hạ, hạ quan, đáng chết!” Hắn dù làm ông hoàng ở cái địa phương này, nhưng gặp phải vị tri phủ này, thật không đáng được so sánh!

“Chính xác là đáng chết.” Dịch Vân Khanh lạnh giọng: “Bản quan từng nghe nói ngươi là quan phụ mẫu nhưng hành xử hồ đồ ra sao, nay được thấy quả danh bất hư truyền. Người đâu!”

Lập tức có nha dịch từ phủ dịch tiến lên.“Có thuộc hạ.”

“Giúp bản quan thay đổi quan phục. Án tử này, bản quan sẽ tự mình thẩm án!”

Tri phủ đứng lên phá án, toàn bộ công đường lập tức trật tự gọn ghẽ không ít. Đâu vào đấy kể lại vụ án, tra tìm chứng cớ, còn có những dân chúng ngày thường bị vị tri huyện hồ đồ này kết án oan, cùng những người hay bị Lưu gia ức hϊếp đều lên tiếng, những chứng cứ này đủ để chứng minh tri huyện cùng Lưu gia cấu kết làm càn là thật. Án tử này cũng không cần phải điều tra nhiều, chứng cớ cũng đã vô cùng xác thực, Dịch Vân Khanh liền trực tiếp tước bỏ ô quan của vị tri huyện hồ đồ, hạ ngục cả nhà, gia tài sung công, chờ phán quyết cuối cùng của Hình bộ, Lưu gia tuy rằng kiêu ngạo nhưng ít ra cũng không đe dọa tới tính mạng của ai nên phán một nhà phải chuyển ra khỏi Phúc Châu, tài sản toàn bộ phải trả lại các khổ chủ.

Án tử này xử xong, Dịch Vân Khanh cũng tự mình viết thư xin lỗi dân chúng dán trên bảng bố cáo, nhận lỗi rằng hắn đương là quan tri phủ nhưng không hoàn thành trách nhiệm, để quan cấp dưới cấu kết với thương nhân ức hϊếp dân chúng, cam đoan rằng sau này sẽ chú tâm giám sát quan viên hơn, cố gắng để không ai bị kết án sai.

Đừng xem nhẹ lá thư xin lỗi nho nhỏ này, sau này khi rời khỏi đây nó đã tạo ra tác dụng lớn tới mức ngay cả Dịch Vân Khanh cũng không nghĩ tới, không chỉ đề cao uy tín của hắn mà cũng làm cho dân chúng Phúc Châu hoàn toàn tín nhiệm hắn, khiến cho việc xây hải cảng của hắn một đường được thuận lợi.

Dịch Vân Khanh xử xong án liền thay đổi quan phục, đi vào hậu viện đón Đông Dương. Dịch Vân Thục tiến lên đón, hành lễ: “Tiểu muội kiến quá đại ca.”

“Ân.” Dịch Vân Khanh đánh giá Dịch Vân Thục, trừ bỏ ánh mắt sưng đỏ thì trông nàng có vẻ ổn, gật đầu nói: “Ngươi bình an vô sự, gia gia bọn họ trong kinh thành cũng cảm thấy vui mừng.”

“Đại ca…” Mắt Dịch Vân Thục lại đỏ lên.

“Được rồi, đều đã là nương, là chủ mẫu, nhưng thế nào lại không dưng lại khóc như vậy?

Dịch Vân Thục buồn cười dùng khăn ấn ấn khóe mắt: “Tiểu muội cho dù đã là nương là chủ mẫu, sau này cũng sẽ là nãi nãi rồi thành lão thái bà thì vẫn là muội muội của đại ca mà, ở trước mặt ca ca khóc nhè thì cũng đâu có gì mất mặt?”

Vương chưởng quỹ đi tới, cung kính thi lễ rồi nói: “Đa tạ đại ca. Hôm nay nếu như không có đại ca, khâm đệ sợ là không thể tránh bị đánh bản tử.”

“Không cần cảm tạ ta, công đạo tự tại lòng người, triều đình cũng sẽ không dung túng cấu kết với quan lại hồ đồ như vậy.” Nói tới đây liền dừng lại, cười liếc mắt nhìn Đông Dương nói: “Nếu thật sự muốn cảm tạ, thì nên cảm tạ đại tẩu của ngươi, nếu không phải hôm nay y đi dâng hương nên phải đi qua nơi này, ta cũng sẽ không hồi phủ bằng đường này.” Hắn vội vàng lo việc xây hải cảng, mấy việc ở những địa phương nhỏ như trấn hay thôn quê hắn đều giao lại cho thông phán phụ trách, rất ít hỏi đến, bất quá từ sự việc hôm nay, liền phải chú ý nhiều hơn tới việc giám sát quan viên.

Dịch Vân Thục cũng là cười nói: “Kia là đương nhiên.” Liền cùng Vương chưởng quỹ long trọng đối Đông Dương hành lễ nói lời cảm tạ.

Đông Dương vội đỡ hai người dậy, trừng Dịch Vân Khanh hắn nhiều chuyện.

Dịch Vân Khanh cười, hắn thích muốn chết ánh mắt hờn giận trong một khắc kia của Đông Dương, trông vừa giống như là đang giận lại vừa giống như đang xấu hổ, trông cực kì đáng yêu.

Hai nhà hàn huyên chút nhàn thoại, quan sai trong phủ nói xe ngựa đã chuẩn bị tốt.

Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương đứng dậy lên xe ngựa, Dịch Vân Thục cùng Vương chưởng quỹ cố gắng lưu người lại không được đành tiễn tới tận cửa thành, xe đã đi thật xa rồi mới quay về nhà. Trước cửa nhà, toàn bộ người của Vương gia đều đang đứng đó đợi, ngay cả phụ mẫu của Vương chưởng quỹ cũng có mặt, đều a dua đi tới bồi lễ giải thích với Dịch Vân Thục.

Dịch Vân Thục cũng cung kính đáp lễ nhưng cũng một phen khách khí, đi vào tòa nhà lải nhải hai ba câu, người gác cổng đã tới nói vị di nương thϊếp thất kia cùng phụ mẫu tới cửa giải thích.

Dịch Vân Thục đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Để bọn họ vào đi.” Đem người chặn ở trước cửa khóc lớn, náo loạn sẽ khiến người ta chê cười, về phần vào cửa rồi xử lý thế nào thì đó chính là chuyện nhà của bọn họ.

Đương gia chủ mẫu là đường muội của tri phủ đương nhiệm, vị thế của tòa nhà này cũng như nước lên thì thuyền lên thôi.

Tiếu lão gia cùng chính thê đi vào trong nhà cũng thức thời, thái độ cực kì khiêm tốn, bắt Tiếu di nương vừa vào cửa liền phải quỳ gối trước mặt Dịch Vân Thục cầu xin tha thứ.

Dong dài giải thích một phen, Tiếu di nương hối hận khóc ướt hai cái khăn, Dịch Vân Thục mới thản nhiên quay đầu nhìn về phía phu quân nhà mình:”Lão gia. Tiếu di nương là thϊếp thất của ngươi, ngươi xem việc này nên làm sao bây giờ?”

Vương chưởng quỹ kỳ thật cũng không thích vị Tiếu di nương này, lúc trước cưới vào cửa là bởi vì chân căn của hắn không vững cần có Tiếu lão gia trợ giúp nên mới bất đắc dĩ mà cưới nàng, cắn chặt răng quyết tâm không hưu thê thú người khác, không nghĩ vẫn bị cứng rắn mà phải rước vào cửa còn phải nâng lên thành thϊếp thất. Nâng vào cửa được nửa năm thì cũng chưa có tin vui gì, lại nơi chốn gây chuyện khiến trong nhà không yên, hôm nay còn dám lên công đường tố cáo đại tẩu của đương gia chủ mẫu! Bất kính với trưởng bối chủ mẫu, đây là phạm vào bảy đạo làm vợ. Vương chưởng quỹ lạnh mặt, đối Tiếu lão gia nói: “Tiếu huynh, không phải Vương đệ ác độc, nhưng nữ tử này lại bất kính với chủ mẫu lại bất kính như vậy với trưởng bối thân thích, Vương gia thật không thể dung được nàng.” Ngụ ý chính là muốn hưu Tiếu di nương.

Tiếu lão gia lạnh ý, nhưng cũng không có cách nào gây khó dễ cho Vương chưởng quỹ, hắn cũng không quên Dịch Vân Thục đang ngồi ở kia chính là đường muội của tri phủ đương nhiệm. Lưu gia trước chỉ nịnh bợ tri huyện trước kia cũng đã thành nhất bá một thời, này lại là tri phủ tam phẩm, ngay cả Nhâm tri huyện cũng sợ không dám đắc tội! Huống chi hắn ở nơi này cũng chỉ là một thương nhân nho nhỏ. Thân sinh nữ tử bị hưu, không nói tới việc Tiếu gia nữ tử đều khó có được hôn sự tốt, mà việc đắc tội Vương gia này mà nói, khiến những người vội vàng muốn nịnh bợ Vương gia sẽ nhân đó mà đối phó Tiếu gia! Đến lúc đó, Tiếu gia còn có ngày yên tĩnh sao?! “Vương lão đệ, tam nương là được ngươi đường hoàng cưới về làm thϊếp thất, không có công nhưng cũng có khổ, làm sai thì ngươi có thể phạt nàng mắng nàng, chủ mẫu đương gia có thể dạy dỗ, nhưng việc hưu nàng thì thỉnh Vương lão đệ xem lại phân tình nghĩa ngày xưa với Tiếu gia.” Ý của Tiếu lão gia chính là bỏ quên nữ tử nhà mình, chỉ cần không truyền ra ngoài thì đều nghe theo Vương gia xử lý, mặc kệ sinh tử.

Tiếu di nương mềm nhũn quỳ trên mặt đất, ánh mắt không dám tin nổi nhìn phụ thân của nàng.

Vương chưởng quỹ lại càng nghiêm mặt, Dịch Vân Thục cũng nói chút cầu tình: “Lão gia, Tiếu di nương từ khi được gả vào đây cũng đã hầu hạ lão gia được nửa năm, nếu trực tiếp hưu nàng thì người ta lại nói lão gia bạc tình. Ngươi xem như này được không? Để cho Tiếu di nương đến ni cô am ở ngoài thành tu niệm để ăn năn và thay đổi triệt để, cũng nhân tiện thay Vương gia cầu phúc, chờ một năm rưỡi sau, tính tình thu liễm cùng với đã ăn năn thì lại đón trở về.”

Tiếu di nương vội vàng gật đầu, trong lòng thấy vui vẻ cho rằng chính mình đã tránh được một kiếp. Nhưng lại không biết lời nói này của Dịch Vân Thục chính là một bẫy rập, không nói tới xem nàng có thể trụ lại ni cô am kham khổ trong một năm rưỡi đó hay không, chỉ nói tới việc lòng yên tĩnh cùng sự ăn năn, cái này không là do Dịch Vân Thục đương gia chủ mẫu nói tới sao? Nếu nàng nói là chưa biết ăn năn cùng thay đổi tâm tính, thì ai dám đứng ra trước mặt nàng, tri phủ đường muội, mà cầu tình cho Tiếu di nương đây? Cho nên nói, không có đầu óc chính là không có đầu óc, cũng không biết là bản thân đang đi vào tử lộ!

Tiếu lão gia đương nhiên biết điều này, trong lòng cười khổ, cũng chỉ có thể trách hắn ngày thường dung túng làm hư nhi nữ, cứng rắn gả nàng vào Vương gia. Vào được Vương gia lại chết cũng không hối cải mà muốn giữ vị trí đương gia chủ mẫu, biến thành giờ đi vào tử lộ mà cũng không hay!

Không ai có ý kiến đương sự cũng nguyện ý, Dịch Vân Thục liền sai gia phó chuẩn bị xe ngựa, thừa dịp trời còn chưa tối đem Tiếu di nương tới ni cô am ngoại thành. Đi theo chính là nữ quản gia tâm phúc của nàng, còn mang tới ni cô am một trăm ngân tiền dầu vừng.

Sự tình trần ai lạc định, Tiếu lão gia cùng chính thê xấu hổ rời đi, Dịch Vân Thục lưu mọi người lại ăn bữa cơm rồi khách khách khí khí tiễn người trở về. Buổi tối nằm trên giường cùng Vương chưởng quỹ lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.

Vương chưởng quỹ thấy, liền sai nha hoàn trực đêm ngoài cửa đi pha cho nàng chén trà an thần, khuyên nhủ: “Sáng mai liền lên đường tới phủ thành, ngươi nếu lại có thêm hai cái quầng thâm, tinh thần không được tốt, đại ca đại tẩu lại tưởng ta ngược đãi ngươi. Đến lúc đó, đại ca trách tội xuống, tùy tiện mấy bản tử cũng có thể lấy đi nửa cái mạng ta.”

Dịch Vân Thục tức giận đẩy người ra: “Di, đại ca của ta mới không có không phân tốt xấu như vậy.”

Bị đẩy tới bên giường bên kia, Vương chưởng quỹ liền cầu xin tha thứ, cười nói: “Đúng, đúng, đại ca xử án như thần.” Dịch Vân Thục làm bộ muốn đánh, Vương chưởng quỹ lại vội cầu xin tha, phu thê hai người cứ nháo như vậy tới khi nha hoàn mang trà tới.

Dịch Vân Thục được nha hoàn hầu hạ đứng dậy uống chén trà sau lại nằm lại lên giường, sau một lúc lâu, ảm đạm nói: “Cũng không biết phụ mẫu cùng ca ca tẩu tử của ta giờ ở đâu, có đang mạnh khỏe hay không nữa.”

“Đại ca là tri phủ, việc tìm người so với chúng ta khẳng định là dễ dàng hơn, ngươi cứ yên tâm chờ tin tức thôi.”

“Nói là nói như vậy, nhưng chỉ sợ cha mẹ ta đã… Đều do tên Thục vương chết tiệt đó, đang yên đang lành lại tạo cái gì phản nha. Tân đế đăng cơ, hắn vẫn là Vương gia, không phải vẫn là cả đời vinh hoa phú quý sao?”

“Lòng tham không đáy, là một Vương gia đứng trên trăm triệu người, sao lại nguyện đứng dưới một người? Suy nghĩ của họ, tiểu dân chúng ta như thế nào có thể hiểu được.”

Uống trà an thần Dịch Vân Thục liền có điểm buồn ngủ, ngáp một cái rồi híp híp mắt.

Vương chưởng quỹ nhìn thấy liền đắp lại chăn cho nàng, nhắm mắt lại trong chốc lát cũng ngủ theo.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, toàn gia đều đã thức dậy, Dịch Vân Thục đỡ hai đứa nhỏ lên xe ngựa, Vương chưởng quỹ đánh xe, cùng hai nha hoàn lên đường.
« Chương TrướcChương Tiếp »