Chương 48: Lên Kinh Thành
Đảo mắt đã qua tháng chạp, qua năm cũ, trừ hai ngày Dịch Vân Khanh cố ý theo bồi lão thái gia bọn họ, ngày đầu năm mới lại một mình mang theo Đông Dương lên đường trở về thôn.
Thôn đã được trùng kiến, không có náo nhiệt phì nhiêu như trước kia, nhưng cũng có mấy hộ đã làm cho thôn có chút khởi sắc, bất quá muốn khôi phục lại như trước, chỉ sợ phải tốn không ít thời gian. Sau khi trở về, Dịch Vân Khanh liền phái người xây lại nhà, tạo gia cụ mới, sân trước cửa mở rộng gấp đôi, xung quanh có tường trúc bao quanh.
Nha hoàn chăm sóc chỗ này thu được tin tức, đã đem sân vường quét tước sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi nào. Sáng sớm liền đã ngóng trông, thẳng đến buổi chiều mới đem người phái đến.
Bởi vì về nhà nhỏ ở, Dịch Vân Khanh cũng chỉ mang theo hai nha hoàn cùng hai tùy tùng, thêm hai cái xe ngựa, đối với một vị tri phủ mà nói có thể là vô cùng điệu thấp.
“Đại thiếu gia.” Nữ tổng quản cùng quản gia sớm chờ ở trước cửa, bốn nha hoàn bốn vị quản sự cùng thị vệ ở trước cửa vây quanh lão đại một vòng.
Dịch Vân Khanh xuống xe ngựa, giúp đỡ Đông Dương xuống xe, hai đại nha hoàn bên cạnh lập tức đem áo choàng da thú ấm áp khoác lên vai Đông Dương, Dịch Vân Khanh buộc áo cẩn thận.
Đông Dương ngại phiền toái: “Vào nhà sẽ cởi…”
Dịch Vân Khanh bèn nói: “Hiện tại phiền toái chút, nhưng so với nhiễm phong hàn, phải uống thuốc thì vẫn tốt hơn.”
Trong phòng có đốt than nên rất ấm áp, Đông Dương cởϊ áσ choàng, nha hoàn bưng trà nóng tới, nắp trà vừa mở liền một cỗ hương thơm ngát nhẹ nhàng bay tới khiến con người ta thấy tinh thần phấn chấn. Trên bàn còn đặt năm sáu món điểm tâm nhỏ, trong đó có tuyết lê hoa được dùng tăm xuyên qua tiện cho người dùng.
Dịch Vân Khanh cho y cầm hai khối: “Thứ này lạnh, ngươi không thể ăn nhiều.”
Đông Dương trừng mắt, quả thực so với nha hoàn còn dài dòng hơn. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thực sự cũng chỉ ăn hai khối, đợi tới buổi chiều ăn cơm xong nha hoàn bưng lên tuyết lê hoa thì y cũng không ăn thêm.
Đi đường mệt nhọc, liền sớm nghỉ ngơi. Đến ngày thứ hai, Đông Dương tỉnh thấy bên ngoài trời đã sáng rõ, kinh ngạc nhảy dựng.
Dịch Vân Khanh dịch dịch chăn, xoay người đem người ôm vào trong ngực, thầm thấp giọng nói: “… Không có việc gì, vẫn sớm… Tuyết rơi còn có thể ngủ tiếp một lát…” Không có trưởng bối lại không có công vụ, so với việc đứng dậy hóng mát còn không bằng ở ổ chăn ôm người ngủ.
Đông Dương mờ mịt trừng mắt nhìn, từ nhiệt khí trong ổ chăn ấm nóng lại chìm vào giấc ngủ. Lần nữa mở mắt, liền bắt gặp đôi mắt tối đen như đêm của người bên cạnh.
“Tỉnh? Còn muốn ngủ sao?” Dịch Vân Khanh kề trán với trán y hỏi.
Đông Dương không kiên nhẫn quay đầu sang một bên, hướng trong chăn rút lui. Này lại mới phát hiện chính mình cả người đều bị ôm vào trong cánh tay hắn.
Dịch Vân Khanh cười thầm, có lẽ ai cũng đều không nghĩ Đông Dương ngày thường ôn hòa trong sáng lại có ngày sẽ tức giận khi rời giường, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ là y không thích lúc y đang nửa tỉnh nửa mê mà hắn lại đi nháo y.
Y bất giác sinh khí lại khiến hắn cảm thấy tiểu tính tình này thật đáng yêu, thực sinh động, huống chi khi Đông Dương hoàn toàn tỉnh táo nghĩ lại sẽ thấy ngượng ngùng, lúc đó lại đi lên nháo y cũng sẽ không bị cự tuyệt.
“Đông Dương…”
Người đã muốn tỉnh nên đối với tiểu tính tình vừa rồi có chút thẹn thùng, cúi đầu tùy ý để người tới gần lại thơm lại cọ.
Nam nhân bình thường buổi sáng đều dễ dàng xúc động, khiến cho Dịch Vân Khanh vốn dĩ chỉ muốn cọ cọ đùa đùa trong lúc nhất thời lại phóng hỏa, động tác càng phát ra phóng túng lớn mật.
Đông Dương sắc mặt hồng hồng: “… Đại thiếu gia, cũng đã là buổi sáng…”
“Không quan hệ, hôm nay không cần thỉnh an.” Tay đã muốn theo y phục mà hướng tới vùng cấm.
“… Ngô… Nha hoàn…”
“Yên tâm, các nàng không dám xông tới.” Đã muốn bắt đầu cởϊ qυầи áo của hai người.
“… Ân ngô… Nhưng…”
“Không nhưng gì cả.” Quần áo đã được cởi, giờ liền hưởng thụ bữa ăn chính.
Ngoài phòng, hai đại nha hoàn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mặt đều đỏ lại bất đắc dĩ. Ngoắc ngoắc ra hiệu cho tiểu nha hoàn đem khăn chậu rửa mặt mang đi, quần áo một lần nữa đem đặt cạnh hỏa lô, còn cần chuẩn bị nước ấm, đúng rồi, còn có đệm chăn mới.
Gần một canh giờ, phòng trong mới truyền đến tiếng nước.
Hai đại nha hoàn dẫn tiểu nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, nhìn không chớp mắt từ ngoại thất đem những thứ cầm trên tay gì đó để vào tiểu gian tắm rửa bên cạnh, khăn mặt cùng quần áo khoát lên bình phong, lại nối đuôi nhau mà ra. Hai vị chủ tử trong bồn tắm đưa lưng về phía ngoài, hai đại nha hoàn mặt hơi hơi hồng, mở sa liêm đi vào nội thất vội vàng xử lý xong rồi mới để tiểu nha hoàn tiến vào quét tước.
Thu dọn xiêm y hỗn độn, thay chăn đệm bao gối mới, lại đốt chút huân hương, căn bản nhìn không ở một khắc trước, nơi này đã từng xảy ra loại vận động kịch liệt khiến cho người mặt đỏ không thôi.
Dịch Vân Khanh đem Đông Dương mặt ửng đỏ không thể nào lui được tắm rửa rồi bế ra ngoài, hai đại nha hoàn chạy nhanh tới mang theo hai tiểu nha hoàn vây lại, lau tóc lau tóc, đi tất đi tất, mặc áo mặc áo, bận bịu một hồi cuối cùng cũng đem hai người chuẩn bị xong xuôi.
Dịch Vân Khanh mặc xiêm y, đón chén trà nha hoàn bưng tới, dùng hơi thổi cho bớt nóng, liền tự tay uy Đông Dương.
Trù phòng đem điểm tâm tới, hai người cũng ăn một chút.Vừa ra khỏi cửa đã nghênh đón gió lạnh cùng tuyết trắng bay tới trước mắt, làm cho Đông Dương rùng mình một cái nhưng cũng tràn đầy vui sướиɠ. Đông Dương cũng giống những nam nhân khác, đều thích tuyết rơi, mặc kệ là xuất phát từ việc tuyết rơi đúng lúc có nghĩa năm nay được mùa hay là do trước mắt chỉ có một mảnh trắng xóa đơn thuần.
Đông Dương thích tuyết rơi, Dịch Vân Khanh biết, từ tay nha hoàn tiếp nhận lò sưởi đưa cho y: “Chờ một thời gian nữa, khi tới kinh thành ngươi sẽ biết, nơi ấy từ khi mùa đông tới liền có tuyết rơi, rơi liền nửa tháng cũng không ngừng. Đến lúc đó, có thể cho ngươi nhìn đến chán.”
“Vậy chẳng phải sẽ rất lạnh?”
” Rất lạnh. Cho nên ngươi nhất định phải dưỡng thân thể thật tốt, nếu không ta cũng không mang ngươi đi.”
Đông Dương tức giận trừng mắt, tầm mắt dời về phía hai cây đào trong viện. Cây cỏ trong viện sau khi trải qua chiến tranh đều đã không còn, ba cây đào cũng chỉ còn hai, mà cũng chỉ còn lại chút cành không biết còn có thể sống được hay không.
Mồng bốn tết hai người trở lại Bình Dương phủ, đối mặt với chồng bái thϊếp cao cao kia, Dịch Vân Khanh từ giữa chọn ra ba bốn tấm đi thăm đáp lễ, còn lại đều giao cho quản gia xử lý.
Có thể nói Dịch Vân Khanh xử lý như vậy có điểm tự đề cao chính mình, nhưng hắn đích xác có tư tâm này. Những người trong quan trường đều nhìn ra được Dịch Vân Khanh cũng không lưu lại lâu ở Bình Dương phủ, lưu lại chỗ này cũng chỉ là vì nơi này trùng kiến lại thì cần có người tài ba, thứ hai cũng là vì hoàng thượng muốn dùng cơ hội này muốn tôi luyện hắn, sau này cũng để đối mặt với những kì ngộ trách nhiệm lớn hơn. Đương nhiên, cũng có ý tứ gia tăng thành tích của Dịch Vân Khanh.
Gia tộc hiển hách cũng không nhất định tương lai sẽ làm quan quyền cao chức trọng. Người trong quan trường cũng thấy rõ môn đạo, cũng vì có điểm tư lợi, so với đi gây khó dễ trực tiếp, không bằng hảo hảo nịnh bợ, hảo hảo biểu hiện, lưu lại cái ấn tượng tốt, về sau còn có thể được đề cử làm tân nhận tri phủ.
Bởi vì hai loại nguyên nhân, tốc độ trùng kiến của Bình Dương phủ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc, tấu chương đưa lên, hoàng thượng vừa thấy liền tìm giám sát quan soạn chiếu lệnh, triệu Dịch Vân Khanh lên kinh báo cáo.
Chiếu lệnh được ban vừa vội vừa mau, khiến Dịch Vân Khanh không có thời gian chuẩn bị, chỉ có thể trước là phái người che chở lão thái gia bọn họ lên kinh, hắn ở lại bàn giao công vụ rồi kỵ khoái mã chạy đuổi theo sau.