Chương 12: Cân Nhắc
Trong lúc nhất thời Đông Dương sợ đến lông tơ đều dựng lên, tim đập nhanh, nghĩ tới liệu có chọc giận Lang Vương không, liền giật mình lùi lại mười bước.
Lang Vương cũng nhìn y.
Đông Dương nuốt nuốt nước miếng, nhất thời đi không được mà ở lại cũng không xong.
Thật lâu sau, Lang Vương xoay người đi vài bước lại quay đầu nhìn Đông Dương, Đông Dương giật mình, tỉnh táo lại, nhanh chân chạy theo sau. Một màn này nếu như để thợ săn khác nhìn thấy, chỉ sợ lập tức lông tơ đều dựng hết lên, phía trước là Lang vương cường tráng, đi theo phía sau lại là thợ săn, lưng đeo cung tiễn, vốn là thiên địch vậy mà đi cùng một chỗ lại bình an vô sự?!
Đông Dương theo trực giác biết Lang Vương không có ác ý, Lang Vương thường thường quay đầu lại nhìn phía Đông Dương, tựa hồ như thúc giục y đi nhanh hơn. Một đường đi tới càng ngày càng xa, thẳng đến chỗ trũng, Lang vương dừng lại. Đông Dương theo tầm mắt của Lang vương nhìn qua, hốt hoảng trừng lớn mắt. Ở trong đám cây cối dày đặc kia, có một gốc cây y biết.
Lúc này y không quan tâm tới Lang vương còn đứng bên cạnh, Đông Dương liền nhẹ buông cung tiễn cởi xuống bao lấy ra một sợi dây, cẩn thận đi qua đem dây hồng buộc chặt vào cây. Lần này hắn chuẩn bị phi thường đầy đủ, nghĩ có khả năng gặp được thiên tài địa bảo, không nghĩ tới thực sự là gặp được, mặc dù cũng nhờ vào sự chỉ dẫn của Lang vương, nhưng dù sao thì y cũng chuẩn bị đầy đủ hết rồi.
Đem tơ hồng buộc chặt cánh tay, Đông Dương cầm lấy cái cuốc nhỏ. Mồ hôi chảy như mưa, mất nửa ngày Đông Dương cũng cẩn thận đào ra được một rễ cây, rễ cây được chừng một lóng tay trông giống như một bộ râu bạc, có màu vàng nâu, mơ hồ còn tỏa ra mùi dược cổ. Đông Dương không được tiếp xúc nhiều với nhân sâm, chỉ có thể đại khái ước chừng nhân sâm này được khoảng hai mươi đến năm mươi năm. Tuy rằng không thể so với nhân sâm trăm năm, nhưng cũng đủ để mọi người vui vẻ ra mặt.
Lang Vương chẳng biết đã đi đâu, Đông Dương nhanh đem nhân sâm bao lại cẩn thận rồi đặt vào trong bao, tìm lại phương hướng cầm theo cung tiễn ra khỏi núi.
Toàn thể Dịch gia thấy Đông Dương một đêm không về mà hỗn loạn, buồn cười chính là hơn phân nửa người Dịch gia không phải là lo lắng mà chính là châm chọc nói Đông Dương chạy trốn, không hề có ý lên núi tìm kiếm y mà có ý báo quan tới bắt y.
Dịch Vân Khanh giận dữ, lạnh mặt nói mát Tam gia khiến Tam gia phất tay áo rời đi, rồi tự cầm cung tiễn lên núi tìm kiếm.
Đông Dương vốn dĩ rời đi khá xa lộ tuyến ban đầu, lại sợ đυ.ng phải mãnh thú, nên phải thật cẩn thận đi trên lộ tuyến nguyên bản. Không nghĩ tìm được lộ tuyến không lâu thì gặp Dịch Vân Khanh giáp mặt bắn tên. Đông Dương ngây người.
Dịch Vân Khanh cũng sợ run lên, một khắc đó cũng lưu loát bắn ra được một tên nhắm ngay Đông Dương. Chỉ trong tích tắc, mũi tên nhọn đi sát qua tai Đông Dương ghim chặt vào thân cây sau hắn.
Đông Dương quay đầu, thấy mũi tên nhọn rõ ràng bắn trúng một con rắn độc có màu sắc hoa văn to bằng ngón cái. Tuy rằng Đông Dương sẽ không đi tới cái cây kia, nhưng y cũng đã trực tiếp tiếp cận phạm vi công kích của độc xà. “ Đại thiếu gia tài bắn cung lại tăng lên nhiều rồi.”
Dịch Vân Khanh nhướn mi, đi qua đem tên lấy ra khỏi độc xà đã chết kia “Có ngươi là sư phụ, tự nhiên là sẽ tăng lên.”
“Không dám nhận danh sư phụ này, đại thiếu gia thiên phú cao, học cái gì đều nhanh.”
Dịch Vân Khanh nhìn hắn, không biết suy nghĩ cái gì bỗng nhiên cười.
Đông Dương bị cười liền thấy mạc danh kỳ diệu.
“Kề bên này có dấu vết của con hoẵng, thừa dịp trời còn sớm chúng ta đi thử vận khí xem.”
Tài bắn cung của Dịch Vân Khanh chính xác là đã tăng lên rõ rệt, cách xa hai mươi bước cũng có thể một mũi tên bắn hạ con hoẵng, săn thỏ hoang với gà rừng càng không cần phải nói, Đông Dương đi theo gần như là để trang trí thôi.
Hai người lông tóc không tổn hao gì trở về làm cho Dịch lão thái gia thật cao hứng, phân phó hai người mang những con mồi đó đem hỗ trợ thôn dân thêm chút thức ăn, trên bàn ăn của Dịch gia cũng là thịt cá cho toàn gia ăn đã nghiện. Bọn họ cảm thấy mĩ mãn, toàn gia cũng ăn uống no đủ, lưu nữ quyến ở lại quét tước bàn ăn, nam quyến ở lại thương nghị lại việc xây dựng phòng ốc.
Tam gia ngồi ở trên ghế, đối với Đông Dương nói: “Vân Khanh tức phụ ở trên núi hai ngày mà lại tay không mà về sao? Không phải tam thúc trách ngươi, ngươi qua đêm ở trên núi cũng phải nói với người trong nhà một tiếng, khiến cho toàn gia lo lắng sợ hãi nha. Về sau nếu không bắt được cái gì liền nhanh quay về, trong nhà bề bộn nhiều việc thiếu người làm đâu.”
Dịch lão thái gia ngầm có ý cảnh cáo Tam gia liếc mắt một cái, nhưng không nói. Lão thái gia đối Đông Dương không nói một tiếng liền một đêm không về, chung quy cũng có điểm phận ý, chính là hiện tại một nhà đều sống dựa vào tài săn bắn của Đông Dương nên cũng không có ý trách cứ, nhưng cũng có chút ý tứ giống lời Tam gia.
Đại lão gia do dự muốn nói điều gì nhưng không mở được miệng.
Dịch Vân Khanh nhíu mày: “Tam thúc nếu có ý kiến có thể tự mình lên núi săn thú.”
Đông Dương bỗng nhiên không có ý gì, bộ dạng phục tùng trong bọc lấy ra sừng hươu: “Lộc thịt không cẩn thận để mất, chỉ còn lại sừng hươu.”
Dịch lão thái gia vui vẻ, hắn cũng không quên tiền xây phòng ở cũng chính là nhờ bán được lộc nhung. “Tốt tốt, có lộc nhung thì phòng ở cũng có tiền để xây thêm, nếu được năm sau còn có thể chăm được vài mẫu ruộng tốt.”
Tam gia có điểm thẹn quá thành giận, thầm than thở: “Không phải tự nhận mình có tài săn bán sao, như thế nào lại để mất thịt lộc trọng yếu như vậy…”
Đông Dương ngẩn ra, lập tức làm như không có nghe thấy, từ trong bao lấy ra cái túi được bịt kín mở ra, lộ ra một góc gốc cây nhân sâm thượng phẩm không có một vết xước.
Lão thái gia cả kinh, từ trên ghế đứng lên tiếp nhận nhâm sâm trên tay Đông Dương, kích động nói: “Không sai không sai, đây chính là nhân sâm rừng chính tông, thiên tài địa bảo khó có được.” Nhớ tới vừa rồi tam tử còn hoài nghi Đông Dương, nét mặt lão thái gia có chút hồng, “ Đông Dương nha, một chuyến này ngươi vất vả rồi. Có sừng hươu cùng nhân sâm rừng này, cũng đủ cho toàn gia dùng vài năm, mấy ngày tới ngươi cứ ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, không cần phải lên núi nữa.”
Đông Dương gật đầu, cảm thấy sự tình đã muốn rõ ràng liền rời khỏi nhà chính. Dịch Vân Khanh liền nhanh bước đuổi theo hỏi: “Lần này lên núi gặp phải chuyện gì?”
Đông Dương trả lời: ” Chỉ có chút việc nhỏ làm cho chậm trễ thôi..”
“Ta cũng không đáng để ngươi tin tưởng sao?” Dịch Vân Khanh ánh mắt trầm ngâm.
Đông Dương liễm mi: “Đại thiếu gia nói quá lời.” Nói xong, thần thái không muốn nhiều lời chỉ muốn rời đi, Dịch Vân Khanh theo bản năng đưa tay ra bắt lấy. Đông Dương cũng đang đi về phía trước, làm cho vị trí Dịch Vân Khanh nắm lấy có chút sai sót, liền bắt được tay.
Hai người đều là cả kinh, song song mạnh buông tay ra.
“Thời điểm không còn sớm, thỉnh đại thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút, không tiễn.” Đông Dương vội vàng rời đi, lưu lại Dịch Vân Khanh nhìn y.
Hai ngày sau nhân sâm rừng cùng lộc nhung đều được xử lý tốt, Dịch Vân Khanh cùng Tứ gia đưa tới trấn trên bán được hơn ba trăm lượng bạc trắng. Dịch lão thái gia lấy ra sáu mươi lượng đặt cọc tiền vật liệu xây phòng ở, ba mươi lượng mua sáu mẫu ruộng tốt, còn lại hai trăm lượng đưa cho Dịch lão phu nhân cất giữ để toàn gia dùng. Tiền bạc đều do lão phu nhân quản lý, cũng chứng mình nội quyến vẫn là do Từ lão phu nhân quán xuyến.