Nam Thất Thất nghe Lục Tử Khiêm hỏi, nháy mắt cảnh giác.
Cậu gả vào đây lúc Lục Tử Khiêm hôn mê, vốn dĩ cho rằng Lục Tử Khiêm là tên ngốc, cho dù tỉnh lại cũng sẽ không ghét bỏ cậu, chỉ là Lục Tử Khiêm hiện tại lại giống như người bình thường.
Đừng nói là thôn bọn họ, cho dù là mấy thôn bên cạnh, cũng không có người muốn cưới cậu, bằng không sao cậu đã mười tám tuổi rồi vẫn chưa thành thân.
Lục Tử Khiêm không phải tên ngốc, hẳn là sẽ ghét bỏ cậu.
Nếu cậu bị Lục Tử Khiêm lui hôn, về sau đừng nói là gả chồng, cậu ở trong thôn không ngóc đầu lên nổi.
Đời trước, lúc cậu bị Triệu Thành ngược đãi, đã từng chạy về nhà mẹ đẻ, chỉ là cha nương chẳng những không giúp cậu, còn cứng rắn đưa cậu về Triệu gia, sau đó Triệu gia canh chừng cậu nghiêm ngặt, đến cơ hội trốn đi cũng không có.
Bởi vậy cậu có thể tưởng tượng ra, nếu Lục Tử Khiêm không cần cậu, ngay cả nhà cậu cũng không thể về.
Hiện tại đang là mùa đông, cậu lại không có tiền, thân thể yếu ớt, cho dù đi lên huyện thành tìm việc nuôi sống bản thân, nửa đường đã bị đông lạnh đến chết.
Tưởng tượng đến những thảm cảnh đó, cậu liền sợ tới mức run lập cập, “Lúc trước mọi người đều nói huynh không qua khỏi năm nay, nếu ta nói ta tự nguyện, chắc huynh cũng không tin, nhưng ta là người mà nhà huynh dùng kiệu hoa nghênh thú về, người trong thôn đều nhìn thấy, huynh không thể vô duyên vô cớ đem ta trả về, nếu huynh đem ta trả về, ta liền…… Ta liền đến quan phủ tố cáo huynh.”
Nam Thất Thất nói chuyện nhẹ nhàng, lúc uy hϊếp người ta lại giống như mình mới là người bị bắt nạt, không chỉ không thể uy hϊếp đối phương, mà viền mắt cậu lại đỏ lên trước.
Lục Tử Khiêm không nghĩ tới một câu quan tâm của mình, thế mà chọc cho cậu khóc luôn.
Càng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là người có diện mạo xinh đẹp như vậy, tính cách thế nhưng lại đơn thuần đến thế, đây chẳng lẽ chính là mỹ nhân thụ ngốc nghếch trong truyền thuyết?
Trước khi Lục Tử Khiêm xuyên việt, phải quản lý xí nghiệp gia tốc, vội tới vội lui, muốn yêu đương, cũng không có thời gian chủ động đi làm quen người khác.
Cho nên, hầu hết những người hắn tiếp xúc đều là những người đàn ông chủ động đến gần hắn, những nam nhân đó đều là những kẻ diêm dúa, đê tiện, gu của hắn là đoá hoa trắng thuần khiết.
Cũng bởi vậy, hắn có một sở thích không thể cho ai —— xem tiểu thuyết đam mỹ, tiểu thụ trong tiểu thuyết hoàn toàn không giống ngoài đời thực, tiểu thụ trong sách mà các tác giả sáng tạo ra có thể thỏa mãn bất luận yêu cầu nào của hắn.
Hắn tình nguyện có một người vợ giả thuyết, cũng không muốn yêu đương với nam nhân trong đời thực.
Mà gần đây hắn rất thích một loại thiết lập tính cách nhân vật trong tiểu thuyết, chính là mỹ nhân ngốc nghếch, vốn tưởng rằng đời này không thể gặp được tiểu thụ như vậy.
Không nghĩ tới xuyên việt sau khi chết, trời cao sắp xếp cho hắn một người vợ mỹ nhân ngốc nghếch, cái chết này rất đáng giá.
Chỉ là thân thể hắn hiện tại rất yếu, cái gì cũng không làm được.
Hắn chỉ có thể vẫy tay gọi Nam Thất Thất: “Đệ lại đây một chút.”
Nam Thất Thất yếu ớt đến gần một chút, mới ngồi vào mép giường, liền nhìn thấy đối phương nâng tay lên.
Nam Thất Thất theo bản năng nhắm chặt mắt trốn về phía sau, nhưng cái tát dự kiến không đánh trúng mặt, mà ngược lại là cái vuốt ve dịu dàng.
Nam nhân vậy mà giúp cậu lau nước mắt trên mặt, động tác nhẹ nhàng, như là đối đãi với động vật nhỏ mới sinh ra, không dám dùng sức.
Lục Tử Khiêm dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nước mắt trên má đối phương, hắn chưa bao giờ nghĩ tới làn da con người có thể mềm mại đến trình độ này, hắn sợ mình mà dùng sức sẽ chà đỏ mặt đối phương.
Cho nên vẫn luôn cẩn thận, “Ta không phải muốn đuổi đệ đi, ta chỉ là sợ đệ không muốn gả cho ta, nếu đệ không muốn đi, vậy sau này, chúng ta là người một nhà, đệ có muốn đi, ta cũng không cho đệ rời đi.”