Nương Triệu Thành nhìn người vây xem bên ngoài, mọi người đều biết Lục Như Lan nhặt được một đứa ở trong núi, nhưng chỉ có nàng biết Lục Như Lan chôn nữ nhân kia ở nơi nào, dù sao lúc đó là nàng nhìn thấy nữ nhân kia trước.
Lúc nàng ta phát hiện nữ nhân kia, nữ nhân kia còn chưa chết, nhưng nàng không muốn lo chuyện bao đồng, lại nhìn thấy trang sức trên người nữ nhân kia, liền lấy hết trâm cài tóc trên đầu, vòng tay trên tay và ngọc bội bên hông nữ nhân kia, còn đứa nhỏ thì nàng ta cũng không quan tâm.
Sau đó Lục Như Lan ôm đứa nhỏ trở về, nàng vừa hay nhìn thấy, nhận ra đứa nhỏ kia.
Nàng sợ lúc Lục Như Lan ôm đứa nhỏ đi, nữ nhân kia còn chưa chết đã nói với Lục Như Lan chuyện nàng ta thấy chết không cứu, còn hỏi Lục Như Lan vài câu, Lục Như Lan nói đã chôn nữ nhân kia ở trong núi.
Triệu mẫu khẩn trương nói với Hoàng Thượng, “Hay là ăn cơm trước đi, Thành Nhi đói bụng rồi, các vị quý nhân chắc cũng đã đói bụng, ta đi nấu cơm.”
Hoàng Thượng không muốn tin nữ nhân hắn yêu thương thật sự đã chết, có thể trốn tránh bao lâu thì trốn, nên đồng ý ăn cơm trước rồi mới đi.
Bữa cơm này Triệu mẫu tỉ mỉ chuẩn bị, thời gian nấu cơm lâu hơn bình thường, bọn họ cơm nước xong, người vây xem đều đã về nhà.
Trời đã tối rồi, thời gian này người trong thôn đều đã đi ngủ.
Nương Triệu Thành dẫn đoàn người của Hoàng Thượng lên núi, Hoàng Thượng bảo người đào mồ, người bên trong đã thành một bộ xương trắng.
Nhưng tay phải nữ nhân từng bị gãy xương, có thể nhìn ra được, trán của nàng cũng từng bị thương, có thể nhìn thấy vết nứt trên hài cốt.
Hoàng Thượng chịu đựng đau đớn ôm lấy hài cốt xúc động khóc, gọi người đem hài cốt mang đi, Triệu Thành hắn cũng muốn mang đi.
Nhưng dựa vào phần ân tình cha nương và huynh đệ tỷ muội của Triệu Thành đối với gã rất tốt, vì thế hắn dẫn cả nhà Triệu gia cùng lên kinh thành.
Vốn dĩ Hoàng Thượng hẳn nên cho người hỏi thăm tin tức từ người trong thôn một chút, không phải không biết việc này, mà là trong kinh có việc gấp, hơn nữa Hoàng Thượng bi thương quá độ nên đã quên mất.
Bọn họ dọn đi trong đêm, ngày hôm sau lúc người trong thôn thức dậy mới phát hiện cả nhà bọn họ đều đã đi rồi, có vài người tối qua nhìn thấy cả nhà bọn họ dọn đi nên đã kể lại cho những người khác trong thôn nghe, vị quý nhân kia là phụ thân ruột thịt của Triệu Thành, cha nương hiện tại của Triệu Thành chỉ là dưỡng phụ dưỡng mẫu, quý nhân cảm tạ một nhà Triệu Thành nên dẫn bọn họ đến kinh thành hưởng phúc.
Sáng sớm lúc Lục Tử Khiêm ở cửa đánh răng nghe xong nói, “Sao đi gấp vậy, sao giống băng đảng lừa đảo thế.”
Người trong thôn đi ngang qua nhìn thấy Lục Tử Khiêm đang đánh răng, chán ghét nói, “Đánh răng mà cũng dùng bàn chải lông, nương ngươi nói đầu óc ngươi tỉnh táo lại rồi, ta mới không tin.”
Lục Tử Khiêm xem dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cái người trẻ tuổi kia, “Ngươi đừng có không tin, hai mươi năm sau chúng ta lại nhìn xem.”
Nam Thất Thất thấy phu quân mình bị người ta cười nhạo, cậu muốn bảo vệ phu quân của mình, nhưng lá gan lại quá nhỏ không dám nói lời nào, cho nên cầm bàn chải lông mền nho nhỏ mà phu quân làm cho cậu đứng ở bên cạnh Lục Tử Khiêm đánh răng.
Trước đó Lục Như Lan cũng ghét bỏ bàn chải đánh răng con trai làm, người trong thôn bọn họ không có thói quen đánh răng, ở thời đại này của bọn họ cũng chỉ có quý tộc mới dùng bột đánh răng, đám người nghèo khổ như họ không có nhận thức đó.
Nhưng sáng sớm hôm nay nhìn thấy con trai bị người ta cười nhạo, nàng cũng cầm bàn chải đánh răng con trai làm cho nàng, một nhà ba người cùng nhau đánh răng.
Người trẻ tuổi trong thôn đều rất sợ Lục Như Lan, Lục Như Lan lớn lên hung dữ, rất nhiều đứa trẻ khi còn nhỏ đều từng bị nàng dọa khóc, thậm chí có người lớn trong nhà hù dọa bọn nhỏ nếu không nghe lời sẽ đưa chúng đến chỗ Lục Như Lan, đậu hủ Lục Như Lan đều là dùng óc của trẻ con làm.
Người trẻ tuổi kia mới lớn, vẫn còn tin chuyện đậu hủ làm từ óc trẻ con không chút nghi ngờ, nhìn thấy Lục Như Lan đi ra liền nhanh chân chạy trốn.
Lục Tử Khiêm súc miệng, nói với Nam Thất Thất đứng bên cạnh: “Về sau nếu có nam nhân nào đó nói với đệ hắn là cha ruột của đệ, hắn rất có tiền, muốn đệ đi cùng hắn, ngươi phải nhớ kỹ, người này chắc chắn muốn lừa đệ đem đi bán, người nào xinh đẹp thì những kẻ lừa đảo đó sẽ đem đến thanh lâu còn người xấu xí sẽ bắt đi làm người hầu.”
Nam Thất Thất nếu không phải biết Triệu Thành thật sự được Hoàng Thượng dẫn đi, phỏng chừng nghe xong lời Lục Tử Khiêm nói sẽ sợ tới mức mấy buổi tối ngủ không yên, cậu kéo lấy vạt áo Lục Tử Khiêm, nhỏ giọng nói: “Ai muốn dẫn đệ đi đệ đều không đi, đời này đệ chỉ muốn đi theo phu quân.”