Nam Thất Thất phát hiện thân thể Lục Tử Khiêm càng ngày càng tốt, buổi tối lúc ôm cậu sức lực cũng lớn hơn rất nhiều.
Ban đầu lúc cậu mới gả tới, Lục Tử Khiêm chỉ nhẹ nhàng ôm cậu, lúc cậu ngủ thường hay nhúc nhích, xoay người một cái liền lăn khỏi lòng ngực Lục Tử Khiêm.
Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, lực cánh tay Lục Tử Khiêm rất mạnh, lúc hắn ôm eo cậu, cậu cơ hồ không có cách nào lộn xộn, hơn nữa bởi vì thân thể càng ngày càng gần, làm cậu có thể cảm nhận được chỗ kỳ lạ trên thân thể đối phương.
Dáng người Lục Tử Khiêm và cậu không giống nhau, bụng cậu bằng phẳng, vòng eo tinh tế, ngực cũng hơi gầy.
Mà Lục Tử Khiêm có cơ ngực cơ bụng, tuy vòng eo thon gọn, nhưng cơ bắp bên trên lại căng chặt.
Mỗi lần cùng Lục Tử Khiêm sát lại gần nhau, cậu đều cảm thấy rất nóng, không phải thân thể nóng, mà là nóng từ trong nội tâm, luôn làm cậu ngượng ngùng xấu hổ.
Chỉ là cậu có thói quen thuận theo người khác, không dám phản kháng, chỉ có thể mặc cho đối phương ôm.
Nhưng buổi sáng hôm nay lúc cậu thức dậy, phát hiện cả người mình đều nằm lên người Lục Tử Khiêm, hai cánh tay Lục Tử Khiêm còn vòng trên eo cậu, ôm chặt cậu vào lòng.
Mà thân thể họ dính chặt vào nhau, điều này làm cho Nam Thất Thất xấu hổ đến không thở nổi, chuyện đáng sợ nhất là cậu cảm thấy có điều gì đó rất không ổn, là Lục Tử Khiêm chọc vào cậu, xúc cảm so với ngày thường đáng sợ hơn rất nhiều.
Cậu nhận thấy nguy hiểm, luôn cảm thấy cái này rất đáng sợ, cậu liều mạng giãy giụa, muốn giãy khỏi lòng ngực Lục Tử Khiêm, ai biết hành động này lại làm Lục Tử Khiêm thức giấc.
Sau khi Lục Tử Khiêm tỉnh giấc, điều đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt ngập nước của Nam Thất Thất, giống như động vật nhỏ trong lúc vô tình rơi vào bẫy rập bị thương, mờ mịt vô tội lại sợ hãi.
Lục Tử Khiêm vỗ vỗ cậu, đến gần bên tai cậu nói: “Đừng sợ.”
“Sao huynh lại biến thành như vậy?” Nam Thất Thất cho rằng hắn sinh bệnh, bởi vì đời trước lúc cậu thành thân gặp được Triệu Thành, Triệu Thành chưa từng bị như vậy.
Nam Thất Thất là một ca nhi, vật đó có hơi nhỏ một chút, trong trạng thái hưng phấn cũng chỉ lớn như ngón út, mà sự giáo dục cậu đã chịu từ nhỏ, khiến cậu cảm thấy tội lỗi và hổ thẹn vì sự hưng phấn của bản thân, cảm thấy chính mình rất dơ bẩn.
Cậu cũng không biết nam nhân như vậy đại diện cho cái gì, dù sao hiện tại cậu cảm nhận được cũng chỉ có sợ hãi.
“Bởi vì phu lang của ta lớn lên quá đẹp, cho nên ta mới như vậy.” Lục Tử Khiêm nói, cầm lòng không được muốn thò lại gần hôn mặt cậu, nhưng lại bị Nam Thất Thất né tránh.
Lục Tử Khiêm không ép buộc cậu, mà thả lỏng tay ra, tiểu phu lang của hắn còn quá ngây ngô, chỉ mới mười tám tuổi.
Tuy rằng ở thế giới này đã có thể làm cha, nhưng ở thế giới kia của Lục Tử Khiêm vẫn đang ở tuổi vừa mới tốt nghiệp phổ thông, cần hắn chiều chuộng lớn lên.
Sau khi trải qua chuyện lúc sáng, mặt Nam Thất Thất vẫn luôn đỏ, lúc ăn cơm sáng cũng không dám đối mặt với Lục Tử Khiêm.
Hôm nay cậu muốn trốn ra ngoài, không muốn gặp mặt Lục Tử Khiêm, nhưng Lục Tử Khiêm lại nói hôm nay hắn muốn lên núi đốn củi.
Củi trong phòng chứa củi không còn nhiều lắm, nhà bọn họ lại bán đậu hủ, mỗi ngày đều phải dùng rất nhiều củi để nấu sữa đậu nành, thân thể hắn đã khoẻ, cũng không thể để Lục Như Lan và Nam Thất Thất đi đốn củi.
Trước khi Lục Tử Khiêm xuyên việt, đã từng luyện quyền anh, còn thường xuyên tập thể hình, điều kiện thân thể rất tốt, lúc hắn xuyên qua đây những thứ hắn đã học đều còn đó, hơn nữa thân thể nguyên chủ cũng rất cường tráng, nguyên nhân có thể là do hàng năm trồng trọt.
Lục Tử Khiêm muốn đi đốn củi, Lục Như Lan đương nhiên không yên tâm, liền bảo Nam Thất Thất đi cùng.