Tuy nguyên chủ rớt xuống nước nên sinh bệnh nặng, kỳ thật tình trạng thân thể hắn cũng không tệ, trước khi bị thương sinh bệnh còn thường xuyên bị người trong thôn cười nhạo, nói hắn tuy rằng vóc dáng rất cao, sức lực rất lớn nhưng lại ngây ngốc.
Hắn nằm trên giường khoảng một tuần, mỗi ngày uống thuốc đắng, cuối cùng có thể xuống giường đi lại.
Ngày thường Nam Thất Thất sẽ đỡ hắn đi lại trong phòng một lát, sau đó hắn có thể tự đi được, nên Nam Thất Thất cũng không đỡ hắn nữa, cả ngày không thấy bóng dáng đâu, có thể là cố ý né tránh hắn.
Hắn cảm giác Nam Thất Thất trốn tránh hắn không phải là ghét hắn, mà bởi vì Nam Thất Thất mắc chứng sợ xã hội rất nặng, mới không muốn ở cùng hắn.
Trước kia hắn một người bạn cùng phòng thời đại học mắc chứng sợ xã hội rất nặng, tính cách có chút giống Nam Thất Thất, cũng không chủ động nói chuyện cùng bọn họ, lúc y mặt đối mặt với người khác, y sẽ không được tự nhiên lập tức xoay đầu qua chỗ khác.
Có lúc những người khác đều không có mặt, chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng, người kia tình nguyện ra bên ngoài hứng gió lạnh, cũng không muốn ở cùng hắn trong ký túc xá.
Bất quá bọn họ cũng không cô lập người bạn cùng phòng này, mà là không ngừng cố gắng để đối phương cảm nhận được thiện ý của bọn họ, biết bọn họ rất dễ ở chung, sau này quen thuộc hơn rồi, người bạn cùng phòng sợ xã hội kia biến thành tên hay lảm nhảm nhất ký túc xá.
Chỉ là lúc ở bên ngoài, y đối với những bạn học khác hoặc người lạ gặp trên đường thì vẫn là tên sợ xã hội như cũ.
Hắn cảm thấy trạng thái Nam Thất Thất rất giống bạn cùng phòng đó, không dám ở chung với người khác, là sợ bọn họ không thân thiện, sợ bị ghét bỏ, sợ bị mắng, điều này có liên quan rất lớn đến gia đình và trải nghiệm trong quá khứ.
Chỉ cần hắn để Nam Thất Thất biết hắn là một người thân thiện rất dễ ở chung, để Nam Thất Thất dần dần quen thuộc rồi sẽ không sợ ở cùng hắn nữa.
Buổi sáng hôm nay, Lục Tử Khiêm nhìn sắc trời không tệ, liền ra sân đi dạo một lát, thuận tiện nhìn xem Nam Thất Thất đang làm gì.
Lúc hắn ra tới chỉ thấy Lục Như Lan đang bán đậu hủ.
Sau khi hắn thành thân Lục Như Lan nghỉ ngơi một ngày, sau đó mới bắt đầu buôn bán lại bình thường.
Tuy người trong thôn không nhiều lắm, nhưng dù sao một ngày cũng bán được mười mấy miếng đậu hủ.
Trong thôn người từ ngày Lục Tử Khiêm thành hôn đến nay, đây là lần đầu tiên thấy hắn, đều rất tò mò đánh giá hắn, “Lục tẩu tử thật có phúc, Tử Khiêm bị bệnh một trận, bây giờ nhìn thông minh hơn nhiều.”
Lục Tử Khiêm không nghe thấy bọn họ nói cái gì, vẫn luôn tìm kím bóng dáng Nam Thất Thất.
Sáng sơm Nam Thất Thất đã chạy tới bờ sông giặt quần áo, tuy rằng là mùa đông, nước sông không đến mức bị đóng băng, nhưng nước sông lại lạnh đến thấu xương, nhà bình thường đều là gánh nước về, đựng trong lu nước trong nhà, để nước ấm lại rồi mới giặt quần áo.
Nhưng nhà bọn họ hiện tại có ba người, Lục Tử Khiêm đang bệnh, bà mẫu bận buôn bán, mà Nam Thất Thất lại yếu ớt, mỗi lần cũng chỉ có thể xách nửa xô nước, khoảng cách cũng không gần, quay đi quay lại nhiều lần rất tốn thời gian, chi bằng ở bờ sông giặt luôn.
Dù sao trong tay cậu cũng chỉ có quần áo của cậu và hai bộ quần áo của Lục Tử Khiêm, giặt một lát là xong.
Cậu vừa mới đứng lên, liền thấy được một hình bóng quen thuộc, là Triệu Thành!
Cậu sợ tới mức chân mềm nhũn, hướng về nhà mà chạy, hiển nhiên Triệu Thành là cố ý tới tìm cậu, gã lập tức đi theo phía sau cậu.
“Trời lạnh như vậy mà Lục gia lại bắt ngươi ra ngoài này giặt quần áo sao? Nếu ngươi gả đến nhà ta, cả nhà bọn ta hầu hạ ngươi, ngươi sẽ đáng thương như bây giờ sao?” Vốn dĩ Triệu Thành thấy Nam Thất Thất xinh đẹp, muốn cưới về nhà chơi, kết quả không cưới được, gã rất không cam lòng, dù liều mạng cũng muốn thấy vẻ hối hận trên mặt Nam Thất Thất.
Nhưng Nam Thất Thất biết lời hắn nói giống như đánh rắm, đời trước xác thật vào mùa đông cậu không cần tới bờ sông giặt quần áo.
Nhưng cậu phải nước về nhà, mỗi lần cũng chỉ xách được nửa thùng nước, Triệu gia rất sĩ diện, đóng cửa lại đánh cậu, bắt nạt cậu thế nào cũng được, mở cửa ra lại không thể để cho người khác nhìn thấy.
Cậu thật vất vả xách đầy lu nước, người Triệu gia cũng không cho cậu làm ấm nước rồi mới giặt quần áo, mà bắt cậu dùng nước lạnh giặt ngay, còn là giặt quần áo của cả nhà.
Triệu Thành vẫn luôn đi theo phía sau cậu, cậu chỉ có thể đi nhanh hơn, cúi đầu chạy về nhà, cậu vừa mới chạy đến cửa, liền đυ.ng phải một người, thiếu chút nữa làm rớt chậu quần áo mới giặt xuống đất.
Đυ.ng có hơi mạnh, cậu ngẩng đầu, vành mắt hơi đỏ, dáng vẻ đáng thương vô cùng rơi vào trong mắt Lục Tử Khiêm.
Lục Tử Khiêm nhận chậu quần áo trên tay cậu để qua một bên, thật cẩn thận nâng đôi tay phiếm hồng của cậu để vào trong lòng ngực, trên mặt đầy vẻ đau lòng, “Sao đệ ngốc như vậy, ngày mùa đông mà đến bờ sông giặt quần áo, không sợ ngón tay đóng băng luôn sao? Sau này không cho đi nữa, chờ thêm hai ngày ta hết bệnh rồi lên núi đốn củi, nấu nước ấm cho đệ giặt quần áo.”
Tuy rằng chỉ là những lời quan tâm bình thường, lại khiến Nam Thất Thất nghe mà rưng rưng nước mắt.
Lục Tử Khiêm thấy tiểu phu lang xinh đẹp nhà hắn khóc, nhíu mày trừng về phía Triệu Thành dư thừa đứng một bên, giọng điệu tràn ngập nguy hiểm: “Ngươi chọc đệ ấy khóc?”