- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nam Thành Gió Nổi
- Quyển 4 - Chương 2
Nam Thành Gió Nổi
Quyển 4 - Chương 2
Edit: Winterwind0207
Tuy rằng Nam Úc Thành mãi luôn nói Lâm Hành không làm sai, mà sau mấy ngày trong lòng Lâm Hành từ đầu đến cuối đều cảm thấy tâm lý không quá thoải mái. Loại không thoải mái này khi đối mặt với đồng nghiệp thân thiết hỏi thăm ngoại trừ Tào Nguy, liền hiện ra càng thêm rõ ràng.
Trên thực tế, Lâm Hành gia nhập cục cảnh sát tuy rằng đã được một tháng, nhưng dù sao đây cũng là lần thứ nhất cậu tham gia hành động, ở trong mắt của mọi người, biểu hiện của cậu đã tương đối khá. Mà Lâm Hành vẫn không nhịn được nghĩ đến lời chỉ trích của Tào Nguy, tuy rằng cậu xác thực không phải cố ý, nhưng không thể phủ nhận là, cậu hành động qua loa, làm cho nỗ lực một tháng của mọi người nước chảy về biển.
Càng làm cho Lâm Hành khó chịu là, bọn họ lần theo tên hung thủ, quãng thời gian này tên hung thủ đã liên tục gϊếŧ chết tám người, nếu như không nhanh chóng bắt tên đó về quy án, e sợ sẽ có nhiều quần chúng bị sát hại.
Nghĩ tới đây, Lâm Hành chỉ cảm thấy tâm tình càng ngày càng trầm trọng.
Cậu thở dài, thả xuống văn kiện trong tay, chuẩn bị đi rót cốc nước cho mình, thuận tiện giảm bớt quyết tâm tình.
Mới vừa đứng lên, liền phát hiện trước cửa đứng một người, dĩ nhiên là Nam Úc Thành.
Anh không lên tiếng nhìn Lâm Hành, cũng không biết cứ như vậy nhìn bao lâu, mãi đến tận khi Lâm Hành đứng lên phát hiện ra anh, rồi mới hướng Lâm Hành cười nhạt: "Đem đồ vật thu thập một chút, chúng ta đi ăn cơm."
Lâm Hành liếc mắt nhìn thời gian, lúc trước bận bịu cũng không có chú ý, dĩ nhiên đã đến giờ tan việc. Suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu: "Được."
Nam Úc Thành mang theo Lâm Hành đi một nhà hàng Trung Quốc. Nhà hàng này trước đây Lâm Hành chưa từng tới bao giờ, vị trí hơi có chút hẻo lánh, thế nhưng món ăn làm rất ngon, đặc biệt là món cá om dấm chua, mùi vị ngon thuần hậu, dư vị vô cùng. Lâm Hành ăn xong, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, chờ cơm nước xong từ bên trong nhà hàng đi ra, đã không đến bảy giờ.
Lâm Hành đang nghĩ ngợi nếu không gọi Nam Úc Thành cùng cậu đi tản bộ một chút, liền nghe điện thoại di động vang lên, nhắc nhở cậu nhận được một tin nhắn.
Cậu mở ra vừa nhìn, là một số xa lạ gởi tới.
Tin nhắn cũng không dài, nội dung cũng rất đơn giản. Đại ý là nói Quế Kỳ ra tai nạn xe cộ, gãy mất một chân, đang nằm ở bệnh viện, tối nay các đồng nghiệp cùng đi thăm Quế Kỳ, hỏi xem cậu có đi không.
Tin nhắn này nội dung bên trong rất đơn giản, dãy số gửi tin nhắn đến cũng là một dãy số Lâm Hành chưa từng thấy qua.
Lâm Hành tâm lý hơi nghi hoặc một chút, trừ bỏ quan hệ đồng nghiệp của cậu và Quế Kỳ, chỉ nói riêng tin nhắn này, theo lý thuyết cậu đã nghỉ việc ở Hoa Đông, loại tin nhắn công thức hoá này dù như thế nào cũng không nên gửi vào điện thoại của cậu, đồng thời gửi đi tin nhắn còn là một dãy số xa lạ, chuyện này làm sao xem đều có vẻ hơi kỳ quái.
Thế nhưng nghĩ đến Quế Kỳ xảy ra tai nạn xe cộ, Lâm Hành vẫn còn có chút lo lắng, liền gọi lại.
Nhận điện thoại là người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, âm thanh rất có từ tính, Lâm Hành gọi tới nói rõ tình huống, người kia nhân tiện nói: "Thực sự thật không tiện, tôi mới vừa nhận chức này, không rõ ràng tình huống nhân sự lúc trước. Tôi là dựa theo phương thức liên hệ phòng nhân sự gửi đến, trên đó còn có dãy số của cậu, cho nên mới gửi tin cho cậu.
Cuối cùng liền cười ha hả bổ sung một câu: "Mặc dù đã nghỉ việc với cậu không có quan hệ gì, thế nhưng tốt xấu cũng đã từng là đồng nghiệp, Quế Kỳ người này cũng thật không tệ, nếu có thời gian, vẫn là tận lực đi xem xem đi."
Lâm Hành vội vàng nói bản thân đang định đi, người kia liền cười nói: "Vừa vặn, vậy chúng ta nói không chắc còn có thể gặp mặt."
Hai người liền khách khí vài câu, Lâm Hành liền cúp điện thoại.
Thấy cậu cúp điện thoại, Nam Úc Thành nói: "Đi bệnh viện?"
Lâm Hành gật gật đầu, vẫn còn có chút lo lắng: "Quế Kỳ xảy ra tai nạn xe cộ, em muốn đi nhìn xem."
Nam Úc Thành nói: "Vậy đi thôi."
Hai người quay đầu đi bệnh viện.
Đến bệnh viện vừa vặn gặp phải một chiếc xe cứu thương đi đến, từ trên cửa khiêng xuống một cái cáng, lúc đi qua bên cạnh Lâm Hành, Lâm Hành cúi đầu nhìn lướt qua: Người nằm trên băng qua tựa hồ còn rất trẻ, mà nhìn qua bị thương rất nặng, máu cơ hồ nhiễm đỏ toàn bộ cáng, Lâm Hành thở dài, nhìn dáng dấp người này hẳn là dữ nhiều lành ít.
Ở phía quầy tiếp đón hỏi phòng bệnh Quế Kỳ, hai người rất nhanh đi qua. Vốn cho là dựa theo trong tin nhắn từng nói, rất có thể sẽ gặp được đồng nghiệp lúc trước tới thăm, không nghĩ tới đi tới cửa phòng bệnh, xuyên thấu qua trên cửa sổ thủy tinh hướng nhìn vào bên trong, lại phát hiện bên trong phòng bệnh vắng ngắt, chỉ có Quế Kỳ một người nghiêng người nằm ở trên giường.
Lâm Hành nhìn Nam Úc Thành liếc mắt một cái: Quế Kỳ dù sao cũng là con gái, tuy rằng cùng Lâm Hành quan hệ không tệ, nhưng cùng Nam Úc Thành cũng không quen thuộc, nếu như anh ở đây chỉ sợ sẽ làm cho Quế Kỳ có chút lúng túng. Đang nghĩ ngợi muốn nói với anh như thế nào, liền nghe anh nói: "Anh đứng ở đây chờ em."
Lâm Hành nở nụ cười: "Được." Nam Úc Thành xoa xoa tóc của cậu, liền đi đi ra bên ngoài.
Lúc gõ cửa, Quế Kỳ đang trong giấc ngủ trưa. Cô tựa hồ ngủ không ngon, nghe đến động tĩnh liền lập tức giật mình tỉnh lại, đột nhiên quay đầu.
Lâm Hành bị phản ứng của cô làm cho sợ hết hồn, thấy cô trợn tròn cặp mắt có chút khủng hoảng nhìn mình, liền cười nói: "Làm sao lại phản ứng lớn như vậy? Tôi rất đáng sợ sao?"
Quế Kỳ nhìn thấy là Lâm Hành, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi: "Anh làm tôi sợ muốn chết."
Lâm Hành đi tới, đem hoa quả cùng bó hoa mua ở dưới lầu, để tới trên đầu giường, nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?"
Quế Kỳ vung vung tay, một mặt tiều tụy: "Đừng nói nữa. Tài xế kia là người mới, tôi vừa mới đi qua một cái giao lộ, vừa vặn gặp phải cô ấy từ bên trong ngõ hẻm lái ra, vừa thấy tôi liền cuống lên, vội vã giẫm thắng xe, kết quả nghiệp vụ không quen, đạp phải chân ga."
Tuy rằng Quế Kỳ chỉ nói hời hợt hai câu, Lâm Hành có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó có bao nhiêu hung hiểm, bận bịu ân cần nói: "Vậy tình huống của cô đến tột cùng thế nào? Tôi nghe nói là gãy xương? Nghiêm trọng không? Có bị thương chỗ khác hay không.
Quế Kỳ có chút mệt mỏi, nói: "Chỉ là gãy xương. Không thể động, không bị thương chỗ khác, thế nhưng phải tốn một thời gian dưỡng thương."
Tính cách Quế Kỳ luôn luôn là sôi nổi, rất ít sẽ có thời khắc an tĩnh. Dù chỉ là một việc rất nhỏ đều có thể khiến cô một khắc không ngừng mà nói một giờ đồng hồ, càng khỏi nói gặp phải tan nạn như vậy, nếu như đổi thành thường ngày, từ khi Lâm Hành bắt đầu vào cửa cô khẳng định cũng đã đem sự tình từ đầu tới đuôi thông báo một lần, mà sẽ không xuất hiện tình huống hỏi một câu đáp một câu giống như bây giờ.
Biểu hiện khác thường như vậy khiến Lâm Hành hơi nghi hoặc một chút, vì vậy liền lưu tâm quan sát Quế Kỳ.
Vừa nhìn, mới phát hiện, Quế Kỳ nhìn quả nhiên có chút dị thường.
Đầu tiên, sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, mí mắt hơi có chút xưng lên, dưới viền mắt có vòng đen, đôi môi khô nứt, nhìn qua uể oải mà tiều tụy.
Tuy vậy cũng đã hết sức kỳ quái. Tai nạn xe cộ xảy ra vào hai ngày trước, sau tai nạn xe cộ, Quế Kỳ luôn luôn nằm ở bệnh viện nằm, bởi vì chân bị thương không có cách nào đi khắp nơi, ở trong bệnh viện cũng không cách nào lên mạng, phương thức giải trí có thể đếm được trên đầu ngón tay, buồn bực ngán ngẩm khẳng định cũng chỉ có thể ngủ, thời gian ngủ cần phải vô cùng sung túc mới đúng, làm sao lại có bộ dạng thiếu ngủ như thế?
Ngoài ra, từ khi cậu vào cửa, Quế Kỳ thần sắc vẫn phi thường không tự nhiên. Lâm Hành ngồi mặt hướng về phía cửa, cậu thấy rõ ràng, vừa mới bắt đầu, đôi mắt Quế Kỳ vẫn luôn nhìn về phía cửa, nhìn qua rất hồi hộp.
Cô đang sốt sắng cái gì? Chẳng lẽ có ai sẽ đến?
Lâm Hành nghĩ, đang chuẩn bị hỏi, liền nghe Quế Kỳ nói: "Đúng rồi, làm sao anh biết tôi xảy ra tai nạn xe cộ?"
Lâm Hành liền đem chuyện lúc trước nhận được tin nhắn nói cho Quế Kỳ một lần, lại hỏi: "Bọn họ còn chưa tới?"
Quế Kỳ lắc đầu một cái, Lâm Hành liếc mắt nhìn thời gian, đã qua thời gian trong tin nhắn thông báo, thấy Quế Kỳ thần sắc có chút hạ, liền an ủi: "Có thể là công ty lâm thời có việc, sửa lại thời gian."
Nói tới chỗ này, Lâm Hành liền nghĩ tới cái gì, nhìn quanh bốn phía một cái.
Cái phòng bệnh này cũng không lớn, ngoại trừ giường bệnh Quế Kỳ, góc tường còn thả một tấm đệm lò xo, là vì chuẩn bị cho người tới chăm sóc. Nhưng mà trên tấm đêm này lúc này chẳng có cái gì cả, chỉ lộ ra một mảnh trụi lủi, hiển nhiên mấy ngày nay là không có ai ngủ ở nơi này.
Lâm Hành hỏi: "Mấy ngày nay đều là một mình cô ở nơi này? Người trong nhà cô đâu? Không người đến chăm sóc cô à?"
Quế Kỳ ngập ngừng một chút, nhỏ giọng nói: "Người trong nhà không tiện đến."
"Có cái gì mà không tiện." Lâm Hành cau mày nói: "Cô xảy ra chuyện như vậy, lẽ nào cha mẹ cô cũng không tới chăm sóc cô?"
Quế Kỳ lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người trầm mặc một hồi, Lâm Hành có chút không biết nên nói cái gì. Bản thân cậu tính cách cũng thiên về ngại ngùng, trong ngày thường cùng Quế Kỳ ở chung, phần lớn thời gian cũng đều là Quế Kỳ nói, cậu chỉ cần phụ họa là được, vậy mà hôm nay Quế Kỳ cố tình không mở miệng, Lâm Hành hỏi xong muốn điều muốn hỏi, lại an ủi vài câu, trong lúc nhất thời liền có chút nghèo nàn vốn từ.
"Anh... Còn nhớ buổi tối hôm đó ngày Trương Vĩ chết, chúng ta gặp phải chuyện gì không?
Giữa lúc Lâm Hành vắt hết óc tìm đề tài để nói, bỗng nhiên, nghe Quế Kỳ hỏi một câu như vậy.
Lâm Hành lập tức không phản ứng lại: "Hả?"
"Chính là ngày đó buổi tối chúng ta lưu lại tăng ca, sau đó đi vào thang máy, cái thang máy kia..." Nói tới chỗ này, Quế Kỳ sắc mặt xanh trắng run run một chút, Lâm Hành vội vàng nói: "Nhớ tới nhớ tới. Tại sao cô lại hỏi chuyện này."
"Tôi nhớ tới lúc đó anh đang kể lại chuyện cho cảnh sát, anh nói trước khi thang máy đóng lại từng thấy một bóng người?" Quế Kỳ âm thanh rất nhẹ, vừa nói chuyện vừa nhìn về phía cửa, ngữ khí của cô hết sức cẩn thận, mang theo một loại cảm giác khủng hoảng không giải thích được, khiến Lâm Hành cũng không khỏi có chút khẩn trương.
"Đúng, lúc đó tôi thấy là một người phụ nữ." Lâm Hành mới vừa trả lời xong, liền cảm thấy được không quá thích hợp, sợ làm Quế Kỳ sợ hãi, dù sao những chuyện này không có liên quan quá nhiều tới cô, liền bổ sung nói: "Thế nhưng sau đó ngẫm lại rất có thể là tôi nhìn lầm, vào lúc ấy tại sao có thể có người đứng ở nơi đó. Căn bản không hợp lý mà, ha ha." Nói, liền cười khan hai tiếng.
Nhưng mà Quế Kỳ lại một điểm ý cười cũng không có, cô nhíu chặt lông mày, cúi đầu suy tư.
Qua một hồi lâu, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lâm Hành nhấn mạnh từng chữ hỏi.
"Anh có tin trên đời này, có quỷ hay không?!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nam Thành Gió Nổi
- Quyển 4 - Chương 2