Phí Nam Thành không thể ngờ được cô lại nói ra lời như vậy.
Thích anh?
Ánh mắt anh lạnh đi, anh nghiêm túc nói: "Tôi không thích cô."
Anh có người trong lòng rồi.
Thẩm Vu Quy:...
Không phải nói nữ theo đuổi nam cách một tầng lựa mỏng sao? Nhưng ở trước mặt cô, rõ ràng là một ngọn núi
lớn! Cô thổ lộ chân thành như vậy, anh lại không hề mắc bẫy.
Thẩm Vụ Quy bỏ tay xuống, mặt dày hỏi: “Vậy tôi có thể theo đuổi anh không?”
Phí Nam Thành nhăn mày, nhìn đáng vẻ cô gái, lần đầu tiên cảm thấy hơi khó giải quyết.
Anh không thật sự tin lời của cô, nhưng đáng vẻ nặng nhẹ đều không ưa của cô, hơn nữa bà nội lại nhất rực
che chở...
Anh từ chối: “Cô đừng làm việc vô dụng.”
Thẩm Vụ Quy lập tức tỏ thái độ: “Tôi thích anh, không liên quan với việc anh không thích tôi. Một đêm kia, anh
cảm thấy tôi thua thiệt, vậy anh đồng ý đánh cuộc với tôi đi!”
Phí Nam Thành nhíu mày.
Thẩm Vu Quy giơ một ngón tay lên, quơ quơ trước mặt anh:
“Cho tôi một năm, tôi sẽ theo đuổi anh. Nếu anh thích tôi, như vậy tất cả đều vui. Nếu anh vẫn không thích tôi, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Phí Nam Thành còn chưa trả lời, cô đã chắp tay, cầu xin: “Trong một năm này, xin cho phép tôi gửi tin nhắn cho
anh, gặp anh, tôi đảm bảo sẽ không mang đến phiền phức gì cho cuộc sống của anh. Nhưng anh có thể đừng
hung dữ với tôi như vậy không?”
Một năm.
Cũng là kỳ hạn cô cho bản thân.
Cô đã trưởng thành, sắp tới sinh nhật hai mươi hai tuổi rồi.
Cuộc sống của mẹ và chị ở giữa nước sôi lửa bỏng, cuộc sống như vậy phải có kết thúc.
Một năm sau, nếu cô không có cách nào giành lại công ty, như vậy cô sẽ dẫn theo mẹ và chị rời đi, tự mình gây
dựng sự nghiệp dựa vào kỹ năng của cô.
Phí Nam Thành nheo mắt lại, nhìn cô gái trước mặt.
Thân thể bà nội không tốt, tim có vấn đề, bác sĩ nói bà không còn bao nhiêu thời gian nữa. Mà tâm nguyện duy
nhất của bà nội, chính là anh đính hôn với cô. Anh luôn không từ chối, là vì bà nội không chịu được kích động.
Cho nên, đề nghị này cũng không phải là không thể được.
Một năm... ít nhất tạm thời có thể khiến cảm xúc của bà nội hòa hoãn.
Nghĩ vậy, anh hờ hững mở miệng: “Được.”
Lúc hai người trở về phòng, bà cụ đã ngủ.
Cho nên bọn họ không ở lại.
Xe Thẩm Thiên Hạo vẫn còn chờ ở bên ngoài viện dưỡng lão, lúc ra cửa, Thẩm Vu Quy nói với Phí Nam Thành:
“Hôm nay không cần đưa tôi về, trong nhà phái xe tới.”
Phí Nam Thành nhìn cô một cái, không nói chuyện, trực tiếp lên Bentley của mình.
Thẩm Vu Quy:...
Được rồi, người ta cũng không nói muốn đưa cô về, là cô tự mình đa tình rồi!
Cô đi đến chỗ cửa.
Xe chạy rất chậm ở trong viện dưỡng lão, cô và xe cùng nhau đến cửa. Cửa sắt lớn mở ra, xe hơi Bentley liền
xông ra ngoài, bỏ lại tro bụi đây đất.
Thẩm Vụ Quy đi theo phía sau xe hơi, cũng đứt khoát đi theo ra cửa lớn.
Vừa ra, cô đã nhìn thấy Thẩm Thiên Hạo ngó đầu ra từ cửa sổ, đang tha thiết ngóng nhìn bên này.
Ảnh sáng trong đôi mắt to tròn của Thẩm Vu Quy lóe lên!
Cơ hội cực tốt, không cần uống phí.
Cô lập tức lên tính thần, phất phất tay với đuôi xe Bentley, sau đó chạy chậm hai bước: “Anh yêu, lời anh nói, em
biết rồi!”
Xe đã chạy xa, xuyên qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy dáng vẻ của cô.
Phí Nam Thành: ???
Lên xe, quả nhiên Thẩm Thiên Hạo đã vội vàng hỏi: “Từ Tâm, cậu Phí đã nói gì với con?”