“Từ Tâm?”
Thấm Thiên Hạo thấy cô im lăng nên lên tiếng.
Thẩm Vụ Quy vẫn cúi thấp đầu thuận miệng nói: "Dạ, con biết rồi"
“Vậy con phải nhanh một chút!”
Thẩm Thiên Hạo càm ràm thêm một hồi, rồi để cô đến phòng ăn ăn cơm.
Người giúp việc trong nhà đã dọn đồ ăn lên, cô ngồi ở đó ăn cơm, lại nghe thấy phòng khách truyền đến giọng
không kiên nhẫn của Thẩm Thiên Hạo:
“Tôi nói rồi, Vu Mạn Du, không phải là mượn trang sức của bà một chút sao? Cái nhẫn ngọc lục bảo kia vừa khéo hợp với lễ phục của Bạch Trúc, đại hội nắm mươi năm thành lập của công ty, bà ấy là Giám đốc tài chính trong công ty, đại điện cho thể điện công ty, sao bà không nhìn rõ đại cuộc vậy?”
Thẩm Vu Quy bỗng chẳng còn khẩu vị gì nữa.
Cô mới vừa rồi đang nghĩ vì sao Thâm Thiên Hạo đánh Vu Mạn Du, không ngờ nguyên nhân là chuyện này.
Giới hạn không biết xấu hổ của đôi tra nam tiện nữ kia lại tăng thêm một cấp rồi! Tay trong tay tới buổi họp
thường niên của công ty còn chưa tính, lại còn muốn mẹ cấp trang sức?
Rõ ràng Vu Mạn Du bị dọa sợ, giọng nói rất nhỏ, còn hơi nức nở: “Không phải là tôi không cho mượn, ngọc lục
bảo kia là vật kỷ niệm duy nhất mẹ tôi để lại cho tôi.”
Thẩm Thiên Hạo cười lạnh lùng: “Sau khi đại hội kết thúc sẽ trả lại cho bà.”
Vụ Mạn Du lắp bắp: “Trước kia mượn, cũng không trả...”
Thẩm Thiên Hạo “hừ” một tiếng, Vu Mạn Du sợ tới mức im bặt.
Thẩm Thiên Hạo trâm mặc một hồi, lúc này mới thở đài:
“Mạn Du, không phải là tôi thiên vị Bạch Trúc, tất cả trong nhà, tương lại vẫn phải giao cho Vu Quy, Bạch Trúc cam tâm tình nguyện đi làm phục vụ cho chúng ta. Nếu bà không cho bà ấy mượn, bà ấy sẽ đau lòng thế nào!”
Thẩm Vu Quy: ???
Logic quái quỷ gì đây!
Cô buông đũa xuống, chợt nghe thấy Vu Mạn Du yếu ớt hỏi: “Thật sao, sẽ cho Vu Quy sao?”
“Bà hỏi tôi lời này bao nhiêu lần rồi hả? Bà có thấy phiền hay không!”
Vu Mạn Du thấy ông ta nổi giận, vội vàng mở miệng: “Được, tôi cho mượn, con còn ở nhà đấy, ông đừng hòng
ra tay.”
Thẩm Vụ Quy nhìn chằm chằm bàn ăn trước mặt.
Một lất sau, nhìn thấy Vụ Mạn Du đi qua bên người cô, bước chân lảo đảo đi lên lầu lấy nhẫn...
Thẩm Vu Quy cụp mắt, che đi cảm xúc đau thương nơi đáy mắt, cô đứng lên, gọi: “Mẹ!”
Vụ Mạn Du quay đâu, thân thể mảnh mai run run: “Sao vậy?”
Nghe thấy tiếng động vừa rồi, Thẩm Thiên Hạo cũng đi tới, nhíu mày.
Thẩm Vu Quy dùng ánh mắt lạnh như băng và giọng điệu mảnh mai không hợp với cô nói: “Buổi sáng hôm
nay, con gặp bà Phí...”
Mắt Thẩm Thiên Hạo bỗng sáng lên: “Rồi sao? Bà cụ có thích con không?”
“Thích ạ, vì lấy lòng bà cụ, con nói mẹ có cái nhẫn ngọc lục bảo, bà ấy bảo con ngày mai mang qua, cho bà nhìn
xem.”
Thẩm Vụ Quy nói tới đây, như là sợ gì đó, cô nhìn Thẩm Thiên Hạo, cố ý lắp bắp mở miệng: “Nếu... nếu đì Bạch
cần, vậy thì đưa cho đì Bạch đi, ngày mai con nói với bà cụ không có là được...”
Sắc mặt Thẩm Thiên Hạo thay đổi, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cuối cùng cười ha hả nói:
“Con bé này, sao con không nói sớm? Sao có thể nói không có với bà Phí chứ? Lỡ như bà Phí không thích con thì sao bây giờ? Dì Bạch con quan trọng, nhưng con chính là con gái của bố, chắc chắn bố không đành lòng nhìn con khó xử!”
Giọng điệu này... nghe y như thật.
Thẩm Vụ Quy tiếp tục cúi đâu, “Vâng” một tiếng.
Chắc là bình thường chị rất dễ lừa, cho nên Thẩm Thiên Hạo hoàn toàn không thèm nghĩ thử xem rốt cuộc
giọng điệu mình giả tạo thế nào.