Chương 14: Ai Nói Tôi Là Con Gái Riêng?

Trong mắt của Thẩm Vu Quy thoáng vẻ tàn khốc, một giây sau, cô cầm lấy tấm thẻ ngân hàng kia: “Ừ, vậy cảm ơn nhé.”

Vốn là tiền thuộc về cô, cô không muốn lãng phí!

Nhưng người có thẻ ngân hàng bên kia lại không chịu buông tay.

Thẩm Chỉ Lan không thể nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy, lập tức ngây người.

Nhìn người trước mặt lần nữa… Cô quay đầu, vết bớt trên mặt vô cùng rõ ràng, giọng nói mềm mại mang theo nghi hoặc: “Không phải cô hối hận rồi chứ?”

Dáng vẻ thấp thỏm lại bất an đúng thật là của ả xấu xí kia không thể nghi ngờ.

Thẩm Chỉ Lan tức giận.

Trước mặt bạn học cả lớp, cô ta làm sao có thể hối hận?

Giờ phút này, dù cô ta có nghiến nát răng cũng chỉ có thể nuốt xuống!

Thẩm Chỉ Lan chỉ đành nới lỏng tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương, nhiên, không, có!”



Đây chính là tất cả tiền sinh hoạt phí của cô ta!

Nhìn dáng vẻ như bị táo bón của Thẩm Chỉ Lan, tâm tình của Thẩm Vu Quy rất tốt. Cô cất thẻ ngân hàng vào trong túi, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi vừa mới xoay người, một giọng nói mang theo kiêu ngạo lại truyền tới: “Mắt Gấu Trúc, sao cậu có thể không biết xấu hổ như vậy?”

Mắt Gấu Trúc?

Thẩm Vu Quy quay đầu liền nhìn thấy một nam sinh đang chậm rãi đứng lên ở góc phòng học. Anh ta mặc một bộ đồ jeans, nhìn qua rất ngầu, khuôn mặt vô cùng tinh xảo ưa nhìn, nhưng trên khuôn mặt lại chứa đầy vẻ tức giận.

Thấy anh ta đứng ra, mặt Thẩm Chỉ Lan lập tức đỏ lên, ánh mắt nhìn chàng trai đó như tỏa sáng: “Anh Tử Phàm, thôi anh ạ!”

Trần Tử Phàm giương cằm lên, cười lạnh một tiếng. Anh ta lưu loát nhảy lên mặt bàn, sau đó đi tới bàn của Thẩm Vu Quy rồi ngồi xuống, nhìn cô từ trên cao: “Chỉ Lan hiền lành không so đo với cô, nhưng tôi không ưa dáng vẻ đó của cô. Hơn nữa tiền này cô cầm không thấy bỏng tay sao?”

Thẩm Vu Quy: ?

Rõ ràng có đường nhưng người này lại muốn bày ra vẻ đẹp trai phóng khoáng, trèo lên bàn đi. Hơn nữa giờ phút này, giọng điệu của anh ta sao lại có thể vô sỉ như vậy chứ?

Cô yên lặng chớp mắt một cái, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Chờ tôi rút tiền mặt ra, sẽ nói cho cậu biết có nóng bỏng tay hay không.”

Trần Tử Phàm: …



Anh ta nhìn cô gái trước mặt, nhớ tới trước kia người này ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mình một cái; cho dù là ở trong lớp học cũng giống như không khí, không hề thu hút gì cả. Nếu anh ta nói chuyện với cô, cô gái này cũng sẽ kinh hãi thất thố chạy đi; cho tới bây giờ cô chưa bao giờ dám đáp trả, khiến cho anh ta cảm thấy bản thân như đang đánh vào vải bông.

Trần Tử Phàm nổi giận, nhích về phía trước một chút, thấp giọng nói: “Tôi nói này kẻ xấu xí, cậu thật sự cho rằng leo được lên giường của anh họ tôi thì sẽ trở thành phượng hoàng bay lên trời? Lại còn dám nói chuyện như vậy với tôi?”

Thẩm Vu Quy hơi sững sờ: “Anh họ?”

“Cậu giả bộ cái gì chứ? Cậu cho rằng mấy ngày nay cậu làm gì tôi không biết sao? Anh họ tôi đường đường là Tổng Giám đốc Phí thị, không thể nào vừa ý đứa con gái riêng như cậu, càng không thể đính hôn với cậu! Cậu đừng hy vọng hão huyền nữa!”

Thẩm Vu Quy bừng tỉnh.

Nói nửa ngày, hóa ra người này lại là em họ của Phí Nam Thành? Nhìn lại một chút, thật ra anh ta cũng có vài nét tương tự Phí Nam Thành.

Cô cong môi, nhìn về phía cô gái đang đứng bên cạnh hai người, thấy vẻ mặt chờ xem truyện cười của Thẩm Chỉ Lan, chậm rãi mở miệng: “Ai nói tôi là con gái riêng?”

Trong nháy mắt Trần Tử Phàm sửng sốt: “Cậu có ý gì?”

Cũng trong nháy mắt đó, Thẩm Chỉ Lan hoảng hồn.

Trước kia đứa con gái xấu xí này bị người mắng là con gái riêng vẫn không dám giải thích. Bây giờ quả nhiên đã trèo được lên giường của cậu Phí, lá gan cũng trở nên lớn hơn ư?