Chương 14

45.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Trần Tuyển là vào mùa đông năm đó.

Tại đám cưới của anh ấy.

Thiệp mời được chuyển đến bàn làm việc của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào tấm bìa màu đỏ tươi mà không dám mở ra.

Cô dâu, liệu có phải là cô gái với mái tóc hơi xù trong ký ức?

Tôi bắt đầu đoán khả năng cô ấy đang ở Nam Giang. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, tôi cảm thấy khả năng đó là con số không.

Có người nói rằng cô ấy được mẹ đưa đến Nhật Bản và đã định cư ở đó nhiều năm rồi.

Tôi cũng nghĩ vậy, không ai sau khi bị tổn thương lại quay trở lại nơi đau lòng. Ngoại trừ tôi, bởi vì tôi không còn bình thường nữa.

Tôi mạnh dạn mở thiệp mời, quả nhiên, tên cô dâu được viết bằng kiểu chữ Tống rất đẹp hai chữ: Đường Khê.

Tôi không nhận ra người này.

Mới được một tháng kể từ lần tôi nói chuyện hôn nhân với Trần Tuyển trong bệnh viện. Tôi nghi ngờ Trần Tuyển thực sự chỉ tuỳ tiện tìm một người nào đó vì bác sĩ nói rằng dì Lâm có thể không qua khỏi mùa đông này.

Tôi đã gửi một tin nhắn WeChat cho Trần Tuyển: ‘Thực sự kết hôn?’

Anh ấy trả lời lại nhanh chóng: ‘Chẳng lẽ là giả?’

Nhìn thấy những lời này, ngực trái của tôi đột nhiên đau nhói. Trần Tuyển thực sự sắp kết hôn.

Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không nên phát triển như vậy. Dù nói thế nào cũng phải đợi đến khi sự nghiệp của anh ấy thành công. Trong khoảng thời gian hai ba năm này, anh ấy có thể gặp được cô gái thực sự yêu mình. Anh ấy cũng yêu cô gái đó, rồi họ sẽ đi đến hôn nhân.

Cô gái này không thể là tôi nhưng cô ấy không nên là một người tuỳ tiện qua đường.

Một lần nữa hồi thần lại, tôi thấy Trần Tuyển gửi cho tôi một đoạn tin nhắn dài. Tôi nghiêm túc đọc nó một cách cẩn thận.

Họ đều là những người đã từng ở trong đó. Đường Khê từng bị bắt cóc và bị bán vào nhà thổ, cô ấy vừa mới ra tù năm nay. Cô ấy gần ba mươi tuổi và có một cậu con trai mới bắt đầu học tiểu học. Cuộc sống của một bà mẹ đơn thân không phải là dễ dàng gì. Và cũng khó có thể tìm một người nào đó để sống cùng quãng đời còn lại.

Trần Tuyển đã kể những gì anh ấy làm còn đáng sợ hơn. Đường Khê không hề ghét bỏ anh ấy, anh ấy đã rất hài lòng.

Trong từng dòng chữ, anh ấy đang nói họ rất phù hợp. Mà không đề cập đến tình cảm của anh ấy dành cho cô ấy.

Trần Tuyển quên mất rằng chỉ có người yêu thích mới có thể kết hôn lâu dài.

Bây giờ, anh ấy cũng giống như tôi, đã trở thành một con quái vật không thích hay không biết yêu.

46.

Ngày cưới, tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi là con quái vật.

Đám cưới của Trần Tuyển được tổ chức tại một nhà hàng bình thường không nổi tiếng. Khi tôi bước vào thì không có ai ở đó, trong hội trường chật hẹp chỉ có vài chiếc bàn đôi và ba người.

Trần Tuyển đẩy dì Lâm đang ngồi trên xe lăn ra đón tôi. Thời tiết đã rất lạnh, mẹ nuôi cả người được quấn trong một chiếc chăn dày. Chỉ để lộ một khuôn mặt nhưng không giấu được sự vui vẻ.

Hôm nay nhìn mẹ nuôi rất có tinh thần.

Tôi tiếp nhận xe lăn và bảo Trần Tuyển đón những vị khách khác.

Anh ấy nói không cần, họ đều là bạn cũ.

Bạn cũ?

"Tô Mục hiện tại vẽ trên trang web làm thành video ngắn, cậu ta làm cái gì... "

"Blogger." Tôi nhắc anh.

"Ồ đúng rồi, blogger, có rất nhiều người hâm mộ. Tưởng Cần Cần vừa kết hôn vào năm ngoái hiện tại đang mang thai. Tớ đoán cô ấy chỉ đến ngồi một lúc nếu không Điền Chấn Phàm sẽ mắng sau lưng tớ …..”

"Mập mạp bây giờ là ông chủ lớn, công việc bề bộn, không biết có thể tới hay không. Đúng rồi, còn có Trương Lâm, hai ngày trước hắn đi thủ đô chơi một trận."

”Giờ cậu ấy là Vận động viên chuyên nghiệp..."

Trần Tuyển xoè ngón tay nói từng người một. Mỗi cái tên thốt ra từ miệng anh ấy đều khiến tôi cảm thấy vừa quen vừa lạ. Những ngày hạnh phúc đó dường như chỉ mới hôm qua mà cứ ngỡ như là từ kiếp trước.

Thật bất ngờ, Trần Tuyển vẫn liên lạc với những người mà tôi không dám liên lạc. Anh ấy đã buông xuống chuyện năm đó trước cả tôi.

Anh ấy luôn dũng cảm như vậy. Năm đó ông trời đã phá vỡ mọi thứ trong tương tai của anh ấy. Giờ anh ấy vẫn có thể kiên nhẫn rồi hàn gắn lại từng một chút, bắt đầu bước tiếp.

Sau đó, tôi và mẹ nuôi ngồi ở phía trước các bàn phía sau dần dần chật kín người. Tất cả những người mà Trần Tuyển vừa nhắc đến đều đã có mặt.

Tôi đã phải lấy rất nhiều can đảm để nhận ra từng người một.

Tô Mục mặc một bộ đồ màu đen, vành mũ lưỡi trai kéo xuống cực thấp, giống như đang cố che giấu bản thân. Tôi lấy điện thoại ra và tìm kiếm trong ứng dụng video, những tác phẩm hiện ra khiến tôi choáng váng.

Kỳ lạ và xinh đẹp, đáng sợ và cô đơn.

Tên của blogger chỉ có một chữ cái - J.

Tưởng Cần Cần ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu với cái bụng to. Điền Chấn Phàm thỉnh thoảng lấy thức ăn trong túi ra đút cho cô ấy, cổ đeo một bình nước.

Tôi nhớ cậu ấy đã cùng Tưởng Cần Cần trốn học vào năm lớp 12. Cậu ấy cũng treo cặp sách của cô ấy như thế này.

...

Người dẫn chương trình nói: "Cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau."

Tôi nhìn cặp đôi trên sân khấu mà không thấy bóng dáng của hạnh phúc.

Những người đang hạnh phúc rõ ràng là ở bên dưới.

Dì Lâm nhìn con trai đeo nhẫn cho người khác, cười hài lòng. Tôi nắm tay dì, hai giọt chất lỏng âm ấm nhỏ xuống tay tôi.

MC nói: "Xin hỏi tân lang, hiện tại anh có cảm giác thế nào?"

Chú rể im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn người ngồi xe lăn dưới sân khấu.

"Bây giờ Tôi đang rất hạnh phúc," anh nói.

"Hạnh phúc là đúng rồi!" Người dẫn chương trình kích động hét lên, "Hôn nhân là khởi đầu của hạnh phúc!"

MC cho buổi hôn lễ hôm nay chắc nghĩ cặp đôi này kết hôn cũng không khác mấy những cặp đôi trước. Là một đôi nhân tình bình thường cùng nhau tiến vào hôn nhân.

Tôi không nghĩ vậy.

47.

Người Trần Tuyển yêu luôn chỉ có một.

Trước đám cưới, anh ấy đưa bàn tay ra chỉ cho tôi những khách mời. Tôi để ý thấy một hình xăm vòng tròn nhỏ trên ngón đeo nhẫn bên trái của anh ấy.

Thirtyfive - 35.

Năm bảy ba mươi lăm, năm bảy, năm bảy bảy.

Chiếc nhẫn được l*иg vào ngón tay một cách chắc chắn. Vừa trùng khớp với vòng tròn chữ tiếng Anh màu đen.

Anh đã cưới cô gái đó một lần theo cách của riêng anh ấy.

Sau khi nhìn thấy hình xăm của Trần Tuyển. Trái tim tôi lại bình tĩnh một cách kỳ diệu.

Bởi vì tôi biết, hóa ra Trần Tuyển đã không dành phần đời còn lại của mình một cách bất cẩn.

Anh đã mãi yêu người con gái phương xa ấy.

Cho nên dù kết cục đã định, nhưng tình yêu của anh sẽ mãi nồng nàn như năm anh mười tám tuổi. Núi có dời sông có lấp cũng không bao giờ thay đổi.

Tôi bước ra khỏi nhà hàng sớm mà không chào hỏi bất cứ ai.

Những bông hoa trắng bay từ trên trời xuống, rất nhẹ và rất ít.

Vào mùa đông này ở Nam Giang, trận tuyết rơi lần thứ hai. Tôi đoán dự báo thời tiết sẽ nói rằng nó đã xảy ra hai lần trong một trăm năm.

Và hai lần, tôi thoáng thấy hạnh phúc của anh, với cùng một người.

Tôi quay lại và nhìn người đàn ông đang nâng ly chúc mừng trong bữa tiệc.

Lần cuối cùng thì thầm với anh:

"Trần Tuyển, anh phải hạnh phúc."

(Hoàn toàn văn)