Chương 11

37.

Đám người Tưởng Cần Cần còn chưa đến. Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ đung đưa từ bên này sang bên kia. Không lâu sau nó sẽ bị những cơn gió vô tình dập tắt, Tô Mục và tôi ngồi cạnh đống lửa cảm nhận nhiệt độ ở lò nướng thịt càng lúc càng lạnh dần.

Một cảm giác thê lương tự nhiên sinh ra.

Tôi nghĩ, bất kể là Tưởng Cần Cần hay Trần Tuyển quay lại. Tôi cũng sẽ tức giận trách mắng họ một trận, dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật của tôi.

Nhưng cho đến khi ngọn lửa bị dập tắt hoàn toàn, Trần Tuyển vẫn chưa quay lại.

Chuyện gì đang sảy ra vậy, lại chơi trò biến mất như năm ngoái?

"Tớ đi xung quanh tìm xem."

Tôi yêu cầu Tô Mục ở lại tại chỗ, còn một mình đi dọc bờ sông tìm củi gần nhà máy, nhân tiện tìm Trần Tuyển.

Nhà máy cách chỗ của chúng tôi một đoạn, mặt trời đã hoàn toàn biến mất khỏi đường chân trời. Chỉ còn vài tia nắng cuối cùng trong ngày, trên đường đi tôi cẩn thận quan sát để tìm khúc gỗ có thể dùng để nhóm lửa.

Tôi nhặt một khúc gỗ, trong lòng tự hỏi liệu Trần Tuyển có đang nghiêm túc kiếm củi hay không. Không phải củi có đầy suốt quãng đường đó sao?

Tôi đi bộ dọc con đường, nhặt nhạnh suốt quãng đường và dần dần đến gần một tòa nhà xưởng bỏ hoang.

Ngay khi tôi chuẩn bị trở về với đầy củi trong tay thì tôi nghe thấy ai đó nói chuyện trong nhà máy.

Sau khi cẩn thận nghe, có hai người đàn ông kèm theo có tiếng khóc yếu ớt của một cô gái.

Chẳng lẽ là Trần Tuyển?

Trong lòng có một linh cảm rất xấu xuất hiện.

Cửa nhà xưởng mở toang, nhưng vì mở quá lớn nên rất dễ bị lộ. Tôi không dám xông vào nên đi lòng vòng rất nhiều cuối cùng cũng tìm được một ô cửa sổ.

Bên trong những giọng nói không ngừng vọng ra, tôi thận trọng nhìn qua ô cửa. Phát hiện tầm nhìn này vừa bị một cỗ máy khổng lồ chắn mất, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng.

Bóng lưng nhìn từ phía sau không ai khác chính là Trần Tuyển.

Vừa rồi tôi bận tìm chỗ ẩn nấp, nghe không rõ bọn họ nói cái gì. Chỉ nhớ có người thỉnh thoảng tăng âm lượng, hiển nhiên là đang rất tức giận.

Tôi cố gắng hết sức cuối cùng cũng mở được một khe của cửa sổ, giọng nói bên đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Đột nhiên có tiếng hét lên của một cô gái.

“Đừng chạm vào cô ấy!” Tôi nghe thấygiọng của Trần Tuyền gầm lên.

Sau đó, bòng lưng anh ấy biến mất sau chiếc máy sau đó có tiếng quần áo bị cọ xát. Tiếng âm thanh của một người đàn ông bị bóp nghẹt họng.

Trần Tuyển đã ra tay.

"Chết tiệt, Trần Tuyển, mày dám động thủ."

Tôi gần như ngay lập tức nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, tôi sẽ không bao giờ quên nó, đó là Triệu Thành Thanh.

"****, tao nể mạt mày đấy!”

"Nào, đánh hắn đi!"

Một vài tiếng hét với những câu chửi tục đến từ những người đàn ông khác nhau, kèm theo đó là tiếng bước chân của nhiều người.

Hỏng rồi, Triệu Thành Thanh không phải đi một mình.

Quả nhiên, Trần Tuyển đã bị vài người xô đẩy trở lại tầm nhìn của tôi.

Tôi lấy điện thoại ra và gửi cho Tô Mục một tin nhắn bảo cậu ấy nhanh chóng gọi cảnh sát.

Thoạt nhìn, vài người đó trông giống như những đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm. Trên người họ có những hình xăm khắp cơ thể to lớn. Tôi nhận ra một trong số họ là người được lớp 5 tìm đến hỗ trợ đội bóng, Lâm Châu.

Anh ta là người đầu tiên ra đòn, Trần Tuyển bị đấm vào má trái.

Anh ấy loạng choạng vài bước, va vào chiếc máy bên cạnh và phát ra tiếng trầm đυ.c.

Không do dự, anh ấy đứng dậy đấm lại Lâm Châu.

Một vài người đàn ông bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa. Tất cả đều nhìn chòng chọc chuẩn bị xông lên đánh Trần Tuyển.

Một đánh ba, Trần Tuyển dù mạnh đến đâu cũng không thể hoàn toàn rút lui, ngược lại có thể bị đánh chết.

Tôi biết chắc chắn Tô Mục đã gọi cảnh sát, cậu ấy có lẽ đang trên đường đến đây. Nhìn Trần Tuyển bị đè trên mặt đất, tôi không thể nhịn được nữa.

Tôi hét lên "Các người đang làm gì đấy! Tôi đã gọi cảnh sát!".

Sau đó tôi chạy vòng về phía cổng.

38.

Tôi đứng ở cửa trên tay cầm thanh gỗ có đầu nhọn hoắt cố gắng giữ cho giọng thật bình tĩnh.

"Cảnh sát sẽ sớm tới đây, tốt hơn là các anh nên để cậu ấy đi."

Ba người đàn ông sững sờ một lúc, sau đó dần dần thả lỏng Trần Tuyển. Ánh mắt họ liên tục dò xét tôi, như thể họ rất hứng thú với tôi.

Tôi giơ tay lên tiến lại gần họ.

Sự hoảng loạn và căng thẳng tột độ đang leo thang trong cơ thể, cây gậy mà tôi chĩa vào chúng run lên thấy rõ.

"Yo, cô gái nhỏ mê muội của Trần Tuyển đến để cứu nó này."

Giọng nói của Triệu Thành Thanh khiến tôi cảm thấy kinh tởm.

"Đáng tiếc, cô đối với hắn yêu thương, mà hắn lại xuất hiện ở chỗ này không phải vì cô."

Nói xong, anh ta đưa tay kéo mạnh một người từ đằng sau sang bên cạnh. Một cô gái tóc tai bù xù, quần áo rách rưới bị lôi ra ngoài.

Tôi có rất nhiều ký ức về Ngũ Thất Thất, mái tóc rối bời, khuôn mặt của cô ấy đã giàn giụa nước mắt. Miệng cô ấy đã bị Triệu Thành Thanh nhét vào khăn mặt vào chắc do mấy tiếng hét lúc trước.

Tay và chân của cô ấy đều bị trói, cô ấy bị ấn quỳ trên mặt đất. Thân thể cô ấy vẫn cố gắng tiến về phía trước, từng chút một di chuyển đầu gối về phía Trần Tuyển.

Trên mặt đất có rất nhiều thủy tinh vỡ và đá thô. Cô mặc quần đùi, đầu gối nhanh chóng bị bào mòn, và chảy máu.

Tiếng khóc bị khăn mặt chặn lại biến thành tiếng nức nở, kèm theo nước mắt của cô, không một giây nào ngừng lại.

Nó làm tôi phát điên lên.

Tôi nhìn cô ấy, toàn thân run rẩy. Mà đôi mắt cô ấy chỉ nhìn Trần Tuyển đang nằm trên mặt đất, Trần Tuyển cũng nhìn cô ấy. Trong đôi mắt của Trần Tuyển có một tia tuyệt vọng.

Anh ấy cũng sắp phát điên.

Ngũ Thất Thất nhanh chóng bị Triệu Thành Thanh kéo trở lại, máu tạo thành một đường dưới nền đất rồi đột ngột dừng lại, Ngũ Thất Thất chống trả ngã xuống đất.

“Đồ Chó.” tay Triệu Thành Thanh hướng đến đỉnh đầu Ngũ Thất Thất “bịch” một tiếng, sau đó thô bạo giật tóc cô ấy.

“Mẹ kiếp, mẹ mày dạy cái loại con gái thích quyến rũ đàn ông ở bên ngoài như vậy đúng không?”

Triệu Thành Thanh liên tục đánh vào mặt cô ấy, ép Ngũ Thất Thất nhìn anh ta:

"Em thích hắn ta sao? Là nhà họ Triệu cho em ăn cho em mặc! Là anh!"

"Mẹ cô là loại thích trèo lên giường đàn ông? Cô cũng có cái nết như bà ta. Nào đến đây, tôi hầu hạ cô thật thoải mái. Tôi sẽ cho cô một nửa số tiền cuối cùng của Triệu gia!"

Khi Triệu Thành Thanh nói, anh ta bắt đầu kéo áo của Ngũ Thất Thất.

"Đừng chạm vào cô ấy! Cút! Cút ngay!!!"

Khuôn mặt của Trần Tuyển vẫn bị ấn xuống đất, giọng nói có chút mơ hồ, đôi mắt đỏ rực và hai hàng nước mắt lăn dài.

Những thứ kỳ lạ luôn dễ dàng kích hoạt suy nghĩ của tôi. Chẳng hạn như những giọt nước mắt của Trần Tuyển.

Trong sách nói, khi thích một người sở dĩ bạn khóc, chẳng qua là không có được từ yêu. Có được từ yêu, miễn cưỡng có được nó, bị phản bội hoặc là đã từng thuộc về nhau. Nhưng hiện tại, tôi không thể quy những giọt nước mắt của Trần Tuyển vì bất kỳ lý do nào trong đó.

Tôi không hiểu vì tôi chưa bao giờ khóc vì cậu ấy. Không phải tình cảm của tôi dành cho Trần Tuyển cũng giống như tình cảm của anh ấy dành cho Ngũ Thất Thất hay sao?

“Buông cô ấy ra!” Tôi mạnh mẽ quăng thanh gỗ trong tay, đầu thanh gỗ sắc nhọn đâm vào mặt Triệu Thành Thanh. Hắn sửng sốt một chút, lấy tay quệt một vệt máu.

Vẻ mặt đau đớn khiến anh ta đẩy Ngũ Thất Thất ra, rồi di chuyển vẻ mặt hằn học sang phía tôi.

"Ah."

Tôi thậm chí đã nghĩ về một cú đấm mà tôi sẽ nhận được vì đã đánh hắn ta. Ngay khi hắn ta vồ lấy tôi thì hắn ta đột nhiên cười to, khiến tôi rùng mình.

"Lâm Châu, mày rất có hứng thú với cái thằng Trần Tuyển này sao? Tao cho mày một cơ hội."

Anh ta nháy mắt về hướng của Trần Tuyển. Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn gió thổi qua lưng, ngay giây tiếp theo, cánh tay to lớn của người đàn ông đó đã khóa chặt cổ tôi lại.

“Tránh ra…” Tôi liều mạng dùng khuỷu tay đánh vào bụng anh ta. Nhưng những nắm đấm, cú đá này của tôi hoàn toàn chẳng làm tổn thương được người đằng sau. Trước sức mạnh tuyệt đối tôi chẳng là cái gì cả.

Hơi thở của anh ta phả vào một bên cổ tôi: “Em ngoan đi, anh không chạm vào em.”

Lâm Châu rút lui, Trần Tuyển không biết từ đâu bộc phát sức mạnh. Thoát khỏi hai người đàn ông phía sau và cố gắng đứng dậy.

"Triệu Thành Thanh, anh nói không giữ lời.”

"Ở hội quán bị tôi đánh cho còn chưa đủ sao?”

"Anh đã nói nếu anh thua, anh sẽ không bắt nạt cô ấy nữa! Chơi không nổi đúng không?"

Trần Tuyển lau vết máu trên khóe miệng: “Nếu thua không chịu được, thì ngay từ đầu đừng ra mặt để làm người khác phải xấu hổ thay.”

"Đúng vậy, tao chính là không thể thua." Triệu Thành Thanh hào phóng thừa nhận, "Như thế nào? Mày đã gọi cảnh sát à? Mày định gϊếŧ tao à? Dù sao Triệu gia cũng sắp không còn, tao cũng không có gì phải sợ."

"Là mày..." Tựa hồ nhớ tới cái gì, Triệu Thành Thanh hai mắt sáng lên, "Đại học công an sẽ nhận một cảnh sát từng gϊếŧ người sao?"

Trần Tuyển nắm chặt hai bàn tay, gân xanh nổi lên trên cánh tay. Tôi nhận thấy cậu ấy đang cố gắng hết sức để chịu đựng.

Tại sao lý tưởng và người mình thích không thể có cả hai?

Triệu Thành Thanh cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Trần Tuyển, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt: “Ồ, đúng vậy, con trai của Trần Dịch cũng là một kẻ hèn nhát.”

"Nếu tao biết sớm hơn, tao đã nói với chú để ông ấy bớt giở trò, đừng gϊếŧ Trần Dịch. Con trai mà không có bố thì thật là đáng thương."

Lời này gần như khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều sững sờ. Bí mật mà nhà họ Triệu và cha mẹ tôi cố gắng che giấu, lại bị hắn ta dễ dàng nói ra.

Chú của Triệu Thành Thanh đã gϊếŧ cha của Trần Tuyển.

Đầu óc tôi đột nhiên không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu. Tôi thấy Ngũ Thất Thất mở to mắt, ngơ ngác nhìn Trần Tuyển.

"Mẹ nó mày nói cái quái gì vậy?" Trần Tuyển nhìn chằm chằm hắn nghiến răng hỏi “Tao nói, mày giống như cha của mày. Chà, là loài hèn nhát."