Chương 38

Tám tháng trước.

Lục Hào chờ Tần Diễm ra cửa đến trường thì gọi điện thoại cho mẹ.

“Alo, mẹ.”

Ngữ khí của Lục Hào vẫn bình tĩnh.

“Hào Hào?”

Uông Quỳnh Hoa không dám tin, đây là lần đầu tiên trong hơn bốn năm qua Lục Hào chủ động cho gọi điện thoại cho bà.

“Con muốn ra nước ngoài học, mẹ có thể sắp xếp giúp con được không?”

Lục Hào nghẹn giọng, cố gắng không để mẹ cô nghe thấy điều gì bất thường.

“Hào Hào…. đã xảy ra chuyện gì?”

Uông Quỳnh Hoa cảm thấy nhất định là Lục Hào đã xảy ra chuyện gì đó ở trong nước, nếu không sẽ tuyệt đối không chủ động tìm bà hỗ trợ.

“Không có gì, mẹ có thể làm được không?”

Lục Hào không trả lời vấn đề mà hỏi một câu khác.

“Không thành vấn đề.” Uông Quỳnh Hoa đoán có lẽ là liên quan đến Tần Diễm, nhưng cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi.

“Mẹ sẽ lập tức liên hệ cho con, khi nào con muốn qua chỗ mẹ?”

“Con không muốn tới nước Mỹ, con muốn đến nước Úc.”

Lục Hào nói.

“Cái này….” Uông Quỳnh Hoa suy tư một chút: “Vậy con cũng nên bay qua đây trước đi, mẹ lập tức xử lý.”

“Được ạ.”

Lục Hào tắt điện thoại, sửng sốt hồi lâu.

Nhưng cũng không chần chừ quá lâu, Lục Hào nhanh chóng quyết định mua một vé máy bay vào buổi chiều, thu dọn đồ đạc của bản thân, cuối cùng cô ngẫm nghĩ một lúc rồi để lại một mẩu giấy, nhìn thoáng qua căn phòng vẫn còn vương hơi thở của người đàn ông kia, đóng cửa lại.

Buổi tối Tần Diễm về đến nhà, lúc không nhìn thấy Lục Hào, trong lòng anh dâng lên dự cảm không tốt, sau đó anh phát hiện trên bàn có một tờ giấy. Anh chợt hiểu được vì sao tối hôm qua lại điên cuồng như vậy, vì sao Lục Hào lại chủ động như vậy. Ngay sau đó anh gọi điện thoại cho trường học, ép hỏi thì hiệu trưởng thừa nhận chuyện đã tìm Lục Hào nói chuyện, cũng nói buổi chiều mẹ của Lục Hào đã gọi điện làm thủ tục thôi học cho cô.

Hóa ra anh đã nghĩ quá đơn giản, anh vốn tưởng rằng mình có thể bảo vệ cô thật tốt, không ngờ cuối cùng lại bị cô ‘chơi một vố đau’.

Rốt cuộc Tần Diễm vẫn không đến mức mất hết lý trí, hiệu trưởng nói rất đúng, lứa học sinh lớp 12 đã cuối cấp không chịu nổi đả kích quá lớn, anh cần thiết phải có trách nhiệm với các học sinh của mình. Vì vậy anh không nói gì nữa, tiếp tục giảng dạy như bình thường.

Đồng thời Tần Diễm bắt đầu tìm kiếm Lục Hào, nhưng không biết có phải mẹ của Lục Hào đã cố tình che giấu hay không mà anh không thể tìm ra tin tức của cô ngay lập tức.

Mãi đến giữa tháng 5, học sinh lớp 12 chính thức đi vào quỹ đạo thi rồi tốt nghiệp, Tần Diễm mới nộp đơn xin từ chức. Hiệu trưởng nói một ngày hôm đó có khi nhiều như một năm, cuối cùng vẫn khóc không ra nước mắt mà tiễn anh đi.

Chỉ hơn ba tháng ngắn ngủi, Tần Diễm suy sụp, gầy đi trông thấy, thật sự hết cách nên anh đành phải mua vé máy bay về gặp trực tiếp mẹ Tần.

Sau khi mẹ Tần nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của con trai, bà quy mọi trách nhiệm lên người ba Tần, lập tức gọi điện thoại cho ba Tần đang ở giảng đường trở về nhà.

Ba Tần không bao giờ ngờ được, chỉ ngắn ngủn mấy tháng, Tần Diễm và cô bé kia đã xảy ra chuyện này. Nhất là ông không thể tưởng tượng ra nguyên nhân mà Lục Hào rời đi, ông là ba của Tần Diễm, đương nhiên hy vọng con trai mình được hạnh phúc, nhưng khi ông biết con trai lại làm những chuyện đó với học sinh, ông tức muốn chết ngất.

Nhưng lần này Tần Diễm về nhà, thân thể tàn tạ, tinh thần suy sụp, nói cho ông biết những việc kia khiến ông rất xúc động. Ông là một người cha, có lẽ cũng chỉ hy vọng một nửa kia của con trai được như vậy, có thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho con trai mình.

“Cô bé ấy…”

Ba Tần cảm thấy hơi ngượng ngùng, rốt cuộc những lời ông nói lúc trước cũng làm người khó xử.

“Vì vậy con về nhà....”

Lần đầu tiên Tầm Diễm nói nhiều như vậy với ba Tần, cũng do anh đã tới đường cùng.

“Hy vọng ba có thể giúp con tìm ra cô ấy….”

“Hai ba con nói chuyện xong chưa?”

Mẹ Tần gõ gõ cửa.

“Ra ăn cơm.”

Tần Diễm nhìn thoáng qua ba mình, đi ra khỏi phòng trước.

Lần này Tần Diễm tới tìm ba Tần phụ cũng đã nắm chắc, chỉ cần ba anh chịu giúp thì nhất định có thể tìm được Lục Hào. Cho dù là ai, chỉ cần còn đi học ở trường, ông nhất định có cách tìm ra.

Một tháng sau, ba Tần đưa một văn kiện được gửi qua đường bưu kiện cho Tần Diễm xem.

Sau khi Xem xong văn kiện, Tần Diễm nhíu lông mày, hóa ra cô ấy thật sự có thể dễ dàng buông tay như thế sao?

Nước Úc à, trốn đủ xa đấy!

Đã tìm được người, anh có thể biết tình hình gần đây của cô. Lục Hào với mái tóc ngắn ngang vai, trên mặt không còn cảm giác bất cần như trước, mà lại dịu dàng nhưng Tần Diễm cảm giác được sự chua xót luôn hiện hữu.

Cuối tháng bảy, Tần Diễm nhận được thư gọi nhập học của đại học quốc gia nước Úc, hai tháng sau sẽ tới nhậm chức.

“Vậy mà em bỏ được?”

Tần Diễm ôm cô trong lòng ngực, tay vuốt ve mái tóc ngắn của cô, không biết đang nhớ đến mái tóc dài tới thắt lưng trước kia của cô hay là gì khác.

“Không bỏ được….” Lục Hào rầu rĩ nói: “Lại có thể làm gì….”

“Vậy hiện tại thì sao?”

Tần Diễm khiến cô nhìn chính mình.

“…..” Lục Hào hơi nghi hoặc.

“Anh.” Đôi mắt Tần Diễm dậy sóng: “Bỏ được?”

“Ừ.”

“Ừ?”

Tần Diễm nhíu mày, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Hào, đây là muốn trả đũa anh sao?

Lục Hào nâng mặt Tần Diễm, cắn đôi môi mỏng của anh, cảm thụ hơi thở của riêng mình anh, người mà cô từng cho rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại.

Sau khi ôm hôn nhau một hồi lâu, Lục Hào chăm chú nhìn vào mắt Tần Diễm:

“Thầy ơi, bây giờ chỉ còn những năm tháng yên bình.”