Chương 7

Tạ Tang bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, tiếng chuông chính là bài hát về chuyện tình yêu giữa romeo và juliet mà cô thích nhất, trước kia khi nghe qua bài này thì cô quyết định dùng nó là nhạc chuông báo thức trên điện thoại di động.

Cảm giác thấm ướt giữa hai chân khiến cô ý thức được giấc mơ tối hôm qua của mình là gì, chính là lần đầu tiên của cô và Tần Dịch Trì ở Tần gia.

Tạ Tang sờ đến quần áo đặt gần mép giường, vừa thay ra vừa nghĩ ngợi, lần đầu tiên của hai người Tần Dịch Trì đối với cô rất ôn nhu, chỉ là càng về sau cô mới phát hiện ra, Tần Dịch Trì ở trên giường và khi rời giường là hai kiểu hoàn toàn khác biệt.

Khi rời giường, hắn đối xử với cô tinh tế ôn nhu biết bao, nhưng lên giường rồi thì lại cực kỳ hung mãnh, mỗi lần đều phải lăn lộn cô mất tới nửa cái mạng, khiến cô đến tận hôm sau đi đường mà vẫn còn cảm giác đau.

Chuyện hắn và vị hôn thê…

Không được, cô không được nghĩ thêm nữa, hai người các cô đã chặt đứt rồi, hắn sẽ kế thừa Tần gia, mọi nhất cử nhất động đều bị quan sát bởi hàng trăm con mắt, không thể nào vẫn tiếp tục mối quan hệ đó với mình được. Sớm hay muộn gì thì hắn cũng sẽ phải cùng người khác kết hôn, sinh con.

Hiện tại, cô cũng không còn là tiểu cô nương của 4 năm trước nữa, cô cần phải học được việc ổn định cảm xúc của một người trưởng thành.

Sư huynh nhắn cho cô một cái tin nhắn [anh tới rồi].

Tạ Tang khập khiễng đi đến phòng thí nghiệm, từ lúc bước đi trên đường gặp bạn học, cho đến khi tới phòng thí nghiệm gặp sư huynh, cô đều phải giải thích qua một lần tình trạng thương tật của mình.

Ngay lúc này, cô rất muốn giống như mấy người bán bánh mỳ dạo ở trên đường, có sẵn một cái băng ghi âm thu lại câu nói “mình không cẩn thận bị té, dưỡng thương một hai tháng là tốt rồi”.

Nếu có người hỏi thăm cô bị làm sao vậy, thì cô chỉ việc ấn loa, băng tự động phát, “mình không cẩn thận bị té, dưỡng thương một hai tháng là tốt rồi”.

Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, dù sao có người quan tâm hỏi han cũng là khá tốt, cho dù chỉ là một hai câu nói bình thường.

Ở trong phòng thí nghiệm, nhìn mãi các mẫu vật dưới kính hiển vi, cho đến khi sư huynh gọi cô một tiếng, hỏi cô có muốn gọi cơm hộp không, thì cô mới phát hiện ra đã đến giờ cơm trưa rồi.

“Có ạ.” Cô nói, “Sư huynh ăn gì? Để em mời cho ạ.”

“Vậy gọi giúp anh một phần McDonald đi.” Sư huynh vừa rửa sạch ống nghiệm vừa nói.

Tên của sư huynh là Quan Hành, là nghiên cứu sinh do tiến sĩ Neil dẫn dắt, năm nay 26 tuổi, một năm đã có 3 4 bài nghiên cứu đăng trên tạp chí. Mặt mũi anh ấy thanh tú, dáng người cao gầy, thường xuyên nhận được lời thổ lộ của nữ sinh, nhưng thật ra anh ấy đã có bạn gái lâu nay rồi, tình cảm giữa hai người cũng rất tốt.

Tuy rằng trên mặt cuộc sống thì anh ấy là một người hiền hòa, nhưng nếu bàn về lĩnh vực học tập, thì lại là một người vô cùng nghiêm khắc, không chút cẩu thả.

Tiến sĩ Neil cũng chính là giáo viên hướng dẫn cho cô ở trường, nhưng bởi vì ông ấy quá bận rộn, phần thực hành và nội dung trong đề tài báo cáo hầu như là do một tay Quan Hành hướng dẫn cho cô.

Nhiều lúc Tạ Tang cảm thấy rất áy náy, vì cô thường xuyên phát sinh những lỗi cơ bản, nếu đổi ngược người hướng dẫn là cô, khẳng định cô sẽ nổi giận với đối phương. Nhưng Quan Hành lại rất có kiên nhẫn dạy dỗ cô, không ngại phiền hà, ngữ khí cũng nhẹ nhàng.

Tạ Tang đã từng nhận xét qua, sư huynh à, tính cách của anh tốt lắm lắm luôn á.

Quan Hành nghiêm túc trả lời lại cô, bởi vì những sư huynh sư tỷ từng chỉ bảo cho anh ấy cũng là những người kiên nhẫn, vậy nên anh ấy hy vọng các lớp đàn em sau này vẫn sẽ mãi nhận được cách giáo dục ôn hòa như thế.

“Đối với một lĩnh vực mới mẻ, nếu ngay từ đầu người đi trước không đủ sự kiên dẫn để dạy bảo, thì sẽ khiến em sinh ra sợ hãi với môn chuyên ngành.”

Vậy mới nói, học lên nghiên cứu sinh thật ra cũng không dễ dàng gì.

Tạ Tang cầm di động, vào ứng dụng đặt cơm, nhìn thấy ngân hàng thông báo trong tài khoản có thêm 30 vạn, đó là do lần trước cô trả về cho Tần Dịch Trì 20 vạn.

Liệu nếu lần này cô tiếp tục trả lại tiền cho hắn, thì số tiền tiếp theo cô nhận được sẽ là 40 vạn không nhỉ?

Không biết cô có nên xem đây như là phí chia tay không, bởi vì thực tế thì cô cũng không biết nên hình dung mối quan hệ giữa mình và Tần Dịch Trì là như thế nào.

Nhưng suy cho cùng thì suốt mấy năm nay, hắn đối xử với Tạ Tang vẫn luôn là trước sau như một, quan tâm chu đáo mọi mặt, yêu thương cô hết mực, thậm chí so với thời gian trước khi cô học lớp 12 thì còn đậm sâu hơn nhiều, hắn vừa là anh trai, mà cũng vừa là bạn trai.

Cho nên thời điểm cô biết Tần Dịch Trì đính hôn, Tạ Tang mới trở nên suy sụp.

Gọi xong cơm hộp, trong giao diện ứng dụng xuất hiện một quảng cáo, nữ chính trong clip quảng cáo chính là Dương Huyên Lê, là bạn gái lúc trước của Tần Dịch Trì. Cô ấy mang theo nụ cười sáng lạn, thưởng thức món ăn trong clip quảng cáo, mấy năm nay nhan sắc của cô ấy càng ngày càng thăng hạng, hơn nữa kỹ thuật diễn xuất cũng nâng tầm cao hơn.

Trước kia có phóng viên từng phỏng vấn cô ấy, hỏi cô ấy đã có bạn trai chưa.

Câu trả lời của cô ấy là, đang chờ người ấy quay đầu nhìn lại.

Toàn bộ bình luận bên dưới đều ca ngợi cô ấy là người thâm tình, nói một tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp đến thế vậy mà còn có người nói lời chia tay, thật đúng là mắt người đó bị mù thật rồi.

Tạ Tang không dám nhắc đến Dương Huyên Lê trước mặt Tần Dịch Trì, cô luôn cảm thấy hai người họ là do hoàn cảnh bất đắc dĩ nên mới phải nói lời chia tay, vốn dĩ đã có thể hợp lại, nhưng do bị cô ngăn trở, nên đã phá hủy đi nhân duyên của đôi trai tài gái sắc này.

Cho nên bây giờ, sự xuất hiện của Thiệu Tình, âu cũng là một cái kết có dự báo trước.

Thế nhưng, điều này cũng không đại biểu cho việc Tạ Tang cảm thấy áy náy với chính Dương Huyên Lê, Tạ Tang còn cảm thấy nụ cười lúc này của cô nàng quá lóa mắt, đâm đau đôi mắt cô, cho nên về sau cô nhất định không bao giờ dùng ứng dụng đặt cơm này nữa.

Đồ ăn rất nhanh đã được mang tới, sau khi ăn xong, lại tiếp tục làm thực nghiệm, ghi xuống số liệu.

Tới buổi chiều, bạn gái của Quan Hành tới phòng thí nghiệm chờ anh ấy hoàn thành công việc rồi cùng nhau ra ngoài ăn bữa tối, cô ấy ngồi trên ghế trong phòng thí nghiệm, cười tủm tỉm nhìn bạn trai mặc áo khoác trắng làm việc trong phòng, cô ấy còn lén lút dùng di động chụp ảnh, sau đó chờ thời điểm anh ấy đi ngang qua mình thì vươn tay tóm lấy, nói, “Ông xã à, anh siêu siêu soái luôn á.”

Quan Hành vốn đang mang nét mặt nghiêm túc, lập tức bị sự thâm tình hòa tan, cười nhìn cô ấy một cái, nói, “Trước đừng quấy rầy anh, chỉ một chút nữa là xong rồi.”

“Hai anh chị lúc kết hôn nhất định phải mời em đó nhen, em sẽ tặng gấp đôi phong bao mừng.” Tạ Tang vừa xoay dung dịch trong ống thí nghiệm, vừa nói.

Đồng hồ điểm sáu giờ, cô rời khỏi phòng thực nghiệm, bạn gái của Quan Hành đút tay vào túi áo khoác của anh ấy, sau khi chào tạm biệt Tạ Tang, thì sóng đôi đi về hướng cổng trường.

Tạ Tang sững sờ nhìn bóng dáng rời đi của hai người họ, mãi đến khi không còn nhìn thấy được nữa, mới đi đến căn tin của trường mua một phần cháo quẩy và bánh rán giò cho bữa tối của mình.

Kết quả mới cắn xong một ngụm, cô lại có chút nghẹn ngào.

Cô và Tần Dịch Trì chưa bao giờ được nắm tay đi dạo trên phố.

Khi trở lại ký túc xá, thấy Dương Nguyệt không ở trong phòng, cô xoa xoa đôi mắt, leo lên giường tiếp tục viết luận văn, trong hòm thư xuất hiện một email từ Neil, nói ngày mai ông ấy muốn gặp cô, bảo cô đi đến văn phòng của mình.

Xong rồi, nhất định là luận văn mình mới nộp có điểm không ổn, thầy ấy lại muốn phê bình mình nữa rồi.

Sau đó Dương Nguyệt trở về, ký túc xá cũng tới thời điểm tắt đèn, Tạ Tang lấy di động ra, gõ tin nhắn gởi đi.

“Gần đây con đã khóc rất, mỗi ngày đều tự kiểm điểm chính mình, cũng nỗ lực hướng sự chú ý lên việc học tập và xã giao với mọi người xung quanh, nhưng đến khi nhìn thấy một vài thứ thì vẫn sẽ gợi lên những hồi ức ngày xưa, ngủ ngon.”