Chương 5

Có thể là do tâm tình không tốt, buổi tối khi ngủ, Tạ Tang mơ về những chuyện trước kia khi cô ở Tần gia, toàn bộ hình ảnh trong mơ đều mang một màu xám xịt.

Tần gia là một nơi ép người ta không cách nào thở nổi.

Khi Tạ Tang mới được Tần Hùng Thắng mang trở lại Tần gia, ông nội Tần còn chưa qua đời, còn Tần Dịch Trì thì lúc học cấp hai đã đi Mỹ du học, đến khi 22 tuổi tốt nghiệp đại học mới trở về nước.

Lại nói tiếp, Tạ Tử Vận là họ hàng của Tạ Phương Ngọc, vì bố của Tạ Phương Ngọc là anh họ của bố Tạ Tử Vận.

Nhưng khi còn nhỏ, gia đình của Tạ Phương Ngọc không có tiền, thuộc về loại họ hàng nghèo mà gia đình Tạ Tử Vận vẫn luôn muốn tránh xa. Mọi người cũng chỉ trong vào dịp giỗ chạp dòng tộc thì mới gặp mặt nhau.

Lúc ấy gia đình Tạ Tử Vận rất có tiếng nói trong tộc, người một nhà ăn mặc vô cùng có thể diện, cười nói tự nhiên, vừa tiếp thu sự tâng bốc của dòng tộc, vừa khinh thường những người nghèo nàn khác, năm mới thường hay cấp bao lì xì 100 đồng cho mấy đứa nhỏ trong tộc.

Bà ta nhìn thấy bố mình thưởng bao lì xì cho mấy đứa nhỏ, bao gồm cả nhóm người Tạ Phương Ngọc, trong lòng bà ta có cảm giác những người này chính là ký sinh trùng đang ăn bám vào nhà mình.

Nhưng kỳ thật, gia đình họ cũng chỉ cho mấy đứa nhỏ mấy đồng tiền lì xì, chứ không có gì thêm cả.

Cho nên, khi bà ta biết Tạ Phương Ngọc do chồng mình nuôi dưỡng ở bên ngoài, Tạ Tử Vận đã nảy sinh vô số phẫn nộ và uất hận.

Còn ông nội Tần, thời trai trẻ ông ấy đã phải đấu đá rất nhiều với mấy người con ngoài giá thú của bố mình, đến lúc về già vẫn còn hận đến nghiến răng nghiến lợi, thường xuyên ở trước mặt tiểu bối mà nhắc lại những chuyện cũ năm xưa của mình, ông ta cũng những người đó có bao nhiêu âm hiểm, tàn nhẫn và xảo trá.

Vậy nên không nói cũng biết, ông ấy rất chán ghét Tạ Tang.

Tạ Tang đã đến ở trong Tần gia dưới một tình huống như thế, chính là vào năm cô học lớp 6.

Ông bà ta đã từng nói, nếu như ta chưa từng thấy ánh mặt trời, thì may ra ta vẫn còn chịu được đêm tối.

Thuở thơ ấu của cô từng là những tháng ngày vô lo vô ưu, vậy thì bắt đầu từ thời điểm Tạ Phương Ngọc nữ sĩ qua đời, chuỗi ngày tiếp theo chính là những ngày ảm đạm mịt mù, những đám mây đen vần vũ trên bầu trời, chính là loại thời tiết báo trước một cơn mưa to, không khí oi bức tới cực độ, gió thổi tới từng cơn từng cơn, vậy mà cố tình lại không có cơn mưa nào hạ xuống.

Bởi vì dường như tất cả mọi người đều ghét cô, nhưng mà, lại không có một ai chỉ thẳng vào mặt mắng mỏ cô.

Lạnh nhạt mới chính là biện pháp bạo lực tốt nhất.

Tần Hùng Thắng có thể là quá bận rộn, hoặc có lẽ là vì không dám đối mặt với cô, cũng có thể là vì sợ nhìn cô sẽ khiến ông nhớ đến Tạ Phương Ngọc, nên rất ít khi ông về lại Tần gia. Mỗi ngày ông bận rộn với việc ở công ty, lấy công việc để làm bản thân chết lặng, một tháng chỉ có một hai ngày là ở nhà.

Cũng may về sau Tạ Tang không cần về ở Tần gia, đa số thời gian cô lựa chọn ngây người ở ký túc xá, đem tinh thần ký thác vào việc học tập và bạn bè của mình.

Hai người Ôn Niệm Niệm và Hàn Tùng Thành cũng đã thành bạn thân của cô từ lúc đó.

Mọi người đối với cô rất tốt, nhưng họ cũng có gia đình và công việc của chính mình, cho nên cô vẫn thường cảm thấy rất cô đơn và áp lực.

Đặc biệt là sau mỗi lần nhóm họ tan tiệc, người thì về nhà hoặc là về ký túc xá, cái cảm giác hụt hẫng này lại lập tức xuất hiện.

Tạ Tang từng cẩn thận tự hỏi bản thân, vì sao lại yêu Tần Dịch Trì, hơn nữa còn bò lên giường hắn.

Đúng vậy, chính là cô chủ động bò lên giường của Tần Dịch Trì.

Bởi vì bất kỳ ai cũng hy vọng có thể giữ cho bản thân một phần ấm áp.

Nỗi khát vọng được người cẩn thận che chở, được người quan tâm ăn uống no đủ, quần áo mặc có ấm áp hay không, thi cử có tiến bộ hay khó chỗ nào, có qua lại tốt với bạn bè hay không, đã trễ thế này sao vẫn còn chưa về nhà.

Trước khi hắn trở về, Tạ Tang chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, cô đã sợ hãi rất lâu, sợ rằng lại gặp phải một người lạnh lùng trừng mắt với mình.

Một người đàn ông trong mắt người khác chính là bộ dạng văn nhã cao ngạo, lãnh đạm và rất tinh anh, nhưng đối với cô, lại chính là một hình mẫu người anh trai chuẩn mực.

Hắn tiếp nhận mọi công việc ở Tần gia, cũng bận tối mặt tối mày, thế nhưng mọi chuyện liên quan đến cô, hắn lại có một sự kiên nhẫn phi thường.

Cẩn thận quan sát mọi biểu hiện của cô, kịp thời giảng giải các đạo lý cho cô thấu hiểu, biết thân thể cô không khỏe, cho nên trước khi cô đến trường, đều sẽ mua rất nhiều thuốc men để cô uống kèm theo, còn dùng giấy note dán bên ngoài, hướng dẫn cụ thể cách uống như thế nào, thuốc này là giảm đau, thuốc kia là giảm sốt.

Mỗi lần cô ra cửa, đều sẽ đưa cho cô ít tiền tiêu xài.

Biết cô thích ăn táo, hắn sẽ dùng nước rửa thực phẩm để rửa sạch táo cho cô, đựng trong túi thực phẩm, đặt vào cặp xách của cô, để cô ăn khi ở trường.

Những việc này, người giúp việc trong Tần gia vì nhìn mặt gia chủ sẽ không bao giờ mà làm cho cô, lúc trước đều là do Tạ Phương Ngọc nữ sĩ chuẩn bị cho cô.

Quan trọng nhất chính là, trước kia mỗi lần phát thành tích về cho phụ huynh, các bạn học làm bài không tốt thì sẽ mặt mày ủ rũ, lo lắng bố mẹ phê bình, thi tốt thì sẽ vui mừng ra mặt, còn được dẫn đi ăn một bữa ngon.

Chỉ có cô, thi tốt thì tự mình vui vẻ, thì dở thì tự mình buồn khổ.

Nhưng Tần Dịch Trì lại rất để ý đến cuộc sống sinh hoạt của cô, sẽ yêu cầu cô mỗi lần thi xong phải đưa thành tích bài kiểm tra cho hắn xem, giúp cô sửa đề thi, nếu có tiến bộ thì hắn sẽ tặng quà khen thưởng, nếu làm không tốt thì hắn sẽ phê bình nghiêm khắc.

Nếu một người đã trải qua một thời gian dài sống trong sự lạnh nhạt bởi mọi người xung quanh, thì mới hiểu được khi có người phê bình mình một hai câu là trân quý đến mức nào.

Chính những sự quan tâm tinh tế đó, rất giống với khi mẹ cô còn sống, từng chút từng chút một thổi tan đi lớp băng đã phủ kín con tim cô, cho cô một hơi thở về cảm giác gia đình.

Một Tạ Tang đã từng trải nghiệm sự mất đi, lúc này bắt đầu lo được lo mất, lo lắng người anh trai này đến khi biết được cô chính là người làm tổn thương gia đình của anh, hoặc là anh ấy có bạn gái, thì sẽ xem nhẹ cô.

Sợ cái gì thì có cái đó, thời điểm Tạ Tang học lớp 12, Tần Dịch Trì kết giao với một người bạn gái, là một nữ minh tinh tên là Dương Huyên Lê, Tạ Tang đã xem qua các bộ phim mà cô ấy đóng, kỹ thuật diễn tuy không phải là xuất sắc nhưng vẻ ngoài đúng là rất đẹp.

Dáng người lả lướt hấp dẫn, khuôn mặt thanh thuần ngây thơ, quay chụp 360 độ không hề có góc chết, diện mạo trong giới điện ảnh có thể xem là nhất đẳng, hơn nữa nghe nói tính cách cũng rất tốt, vừa ôn nhu lại hài hước.

So với Tạ Tang còn đang học lớp 12, thân hình còn chưa nảy nở, thì đúng là khác biệt một trời một vực.

Hơn nữa, thật sự là sau khi Tần Dịch Trì bắt đầu yêu đương, thì sự quan tâm của hắn với cô cũng không đầy đủ như với trước kia.

Tuy về sau Tần Dịch Trì đã chia tay, nhưng vẫn khiến Tạ Tang vô cùng luống cuống.

Trải qua một lần mất đi quá mức khắc cốt ghi tâm, nếu giờ cô lại mất đi một lần nữa thì thật sự cô không có cách nào tiếp nhận được, cô lo sợ Tần Dịch Trì lại tiếp tục yêu đương với người khác, cô chỉ muốn hy sinh hết thảy để giữ lại một phần ấm áp này.

Những suy nghĩ âm u, không màng luân lý, không thể lộ ra trước mặt người khác này, cứ như thế mà nảy sinh trong đầu cô.

Tạ Tang đã xem qua không ít sách truyện, tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ quá trình.

Cho nên vào một buổi tối nào đó, khi những suy nghĩ này lại xuất hiện lần nữa, cô đã mặc một cái váy ngủ trắng mỏng manh, lén lút chạy tới phòng ngủ của Tần Dịch Trì, bò lên giường hắn, dán thân thể lên người hắn, bàn tay vói vào trong quần áo hắn, sau đó hôn lên môi hắn.

Một khắc hôn môi với Tần Dịch Trì, Tạ Tang đột nhiên ý thức được, chính mình là đang dùng thân thể để đổi lấy thứ mình mong muốn.

Cùng với những kỹ nữ bị người đời cười nhạo, thì cô cũng chẳng khác gì.

Bọn họ dùng thân thể để đổi lấy tiền tài, còn cô dùng thân thể để đổi lấy sự quan tâm.

Chỉ là.

Liệu có ai có thể lý giải được tâm trạng của cô lúc đó.

Hắn chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô.

Cô không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bước lên con đường này.