Chương 9: Lão Tử Đồng Ý Với Ngươi Từ Khi Nào?

Đám nha đầu người hầu bị Cao mụ mụ sai đến nỗi quay vòng vòng trong viện, người hầu Đăng Tâm, Đăng Ý bước chân gấp gáp mà vác nước vào phòng tắm, loại xà phòng tắm dùng để tiêu hàn được nha hoàn Cam Ti, Cam Miêu chuẩn bị, lão nhân gia bà ta đem vào trong bộ xiêm y cho Thế tử gia mà bà đã đích thân chọn lựa, dọn dẹp quần áo mà Kim Bất Ngữ đã cởi xuống, đóng cửa mà đi ra ngoài, đứng trong sân phân phó: “đi hối thúc Uông mập chuẩn bị bữa sáng cho Thế tử gia, đợi Thế tử gia tắm xong liền xếp lên, tránh việc chưa ăn được hai miếng đã bị người của viện trước đến hối thúc” đau lòng đến nỗi mắng thầm trong lòng: Hối hối hối! đồi mạng sao?

Người hầu trong bếp là Uông Đại Hữu đã hầu hạ nhiều năm trong viện của Khương Nhàn, sau khi nhị tiểu thư mất liền tiếp tục hầu hạ tiểu chủ tử, quen thuộc khẩu vị của Thế tử gia, buổi sáng thích ăn đồ nóng như mì nước, lại thêm chút thịt kho, mùa này đã không còn các loại rau tươi, tích góp rau làm rau muối ướp chua cũng được.

Trời chưa sáng đã trộn xong bột, khi Thế tử gia vừa vào viện thì vừa cho bột nghỉ xong, trên bếp đang đun nước sôi, Cao mụ mụ vừa ra mệnh lệnh thì hắn nhanh chóng bỏ mì vào, vừa mới đem lên bàn thì vừa hay Kim Bất Ngữ đã mặc xong y phục và đang buộc tóc mà đi đến.

Kim Bất Ngữ quỳ một đêm trong từ đường lạnh như cái hầm băng, nữa đêm đầu còn có thể lấy tinh thần tán chuyện với Thẩm Tông Châu để bớt nhàm chán, nữa đêm sau thì cơn buồn ngủ ập đến, bất tri bất giác mà ngủ mất, đến lúc mở mắt ra thì mới phát hiện bản thân dựa vào vai Thẩm Tông Châu ngủ như chết từ lúc nào, mắt đối phương thâm quầng, ánh mắt âm trầm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

“Ta chảy nước miếng sao?” Kim Bất Ngữ cứ cảm thấy ánh mắt hắn quái lạ, sờ miệng mình theo bản năng, mới phát hiện là mình lo lắng quá nhiều.

Thẩm Tông Châu đứng dậy vươn eo, hiếm khi mà chọc ghẹo nàng: “Thế tử gia cũng sợ mất mặt sao?”

“Ta đây không phải là sợ làm tan vỡ trái tim những nữ nhân chưa gã trong thành U châu sao.” Kim Bất Ngữ phóng khoáng đứng dậy, duỗi eo mà không hề chú ý hình tượng, thoải mải dựa vào vai của Thẩm Tông Châu, nhiệt tình mời hắn: “Uông mập trong viện của ta nấu mì rất ngon, Thẩm đại ca ăn một tô rồi hãy đi phục mệnh?”

“Không cần.” Thẩm Tông Châu thân mang trọng trách khuyên giải, đang suy nghĩ xem phục mệnh thế nào, làm gì có tâm tình đến Minh Hiên Đường ăn mì, bồi Kim Bất Ngữ ngồi mất một đêm, rút cuộc chỉ khuyên có một câu: “Hầu gia là cha ruột của người, Thế tử gia gặp chuyện gì cũng nên cân nhắc.”

Kim Bất Ngữ nhận hảo ý của hắn: “nể mặt huynh đem chân giò còn bồi ta thức trắng chịu lạnh cả đêm, ta cũng không làm khó huynh nữa.” Trong đôi con ngươi sáng như ánh sao của nàng biểu lộ sự giảo hoạt không thể diễn tả bằng lời: “Về nói với Hầu gia, làm nhi tử như ta nghe nói ông thích Nam kịch, đặc biệt mang cả gánh hát từ Tô châu về để chúc thọ ông.”

Kim Thủ Trung lựa đúng thời khắc ăn cháo lạp bát mà ra đời, từ lúc ông ta nắm quyền quân hầu, lạp bát mỗi năm liền thành ngày trọng đại, văn quan võ tướng trong thành U châu, quan lại phú hào tranh nhau tặng lễ vật, đãi yến tiệc trong phủ đã thành thường lệ, cách ngày mừng thọ cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, trong phủ liền bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu thực phẩm và thiệp mời trước một tháng, Tô Tần Tần bận đến nỗi chân không chạm đất, đã làm ra dáng vẻ nữ chủ nhân Hầu phủ từ sớm.



Cao mụ mụ một bên gắp thức ăn cho Kim Bất Ngữ đang há họng ăn mì, một bên trách cứ nàng: “Thế tử đúng là, tội gì đi chọc bọn họ không vui? Mọi người khách khách khí khí, đối với bọn tiểu nhân đó, không đáng tức giận.” Phong ba hôm qua nổi lên ở ngoài sảnh, từ sớm đã có người nói nhỏ với bà, làm bà tức đến nỗi chửi đúng hai canh giờ, thay Hầu gia quá cố và nhị tiểu thư không đáng.

“… …con chó con mèo gì, mà cũng dám cưỡi lên đầu chủ tử mà ị bậy” ngay cả Kim Thủ Trung cũng bị mắng cùng một lượt: “Đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, đồ dê con hỗn chướng đắc chí càn rỡ”

Nhưng bà thân là một lão nô bọc, cũng không thể nhung tay vào việc Hầu gia dạy con, chỉ thương cho sự ủy khuất mà Kim Bất Ngữ đã chịu.

Kim Bất Ngữ ăn xong mì, hỏi đến chuyện năm xưa: “Vυ" nương, ta nhớ mang máng vài năm trước bà có nhắc đến một câu, Hầu gia quen biết Tô thị trong gánh hát Nam kịch?”

Cao mụ mụ nhớ lại chuyện cũ, cũng có chút không chắc chắn: “Năm xưa Tô Tần Tần đột nhiên xuất hiện, bị Hầu gia đưa vào trong phủ, nhị tiểu thư âm thầm phái người nghe ngóng qua, nói rằng Vạn tướng quân vì lão mẫu thân mình đãi tiệc mừng thọ, đã mời gánh hát Nam kịch ở U châu về, Hầu gia đã có chút men rượu, nên mới có những việc sau này với Tô thị.”

Lúc đấy Kim Bất Ngữ vẫn chưa ra đời, cũng không rõ tình trạng lúc đó, nhưng mấy năm nay lạnh lùng quan sát sự ái ân của Kim Thủ Trung và Tô Tần Tần, xem thế nào cũng cảm thấy không giống như hai ngươi đang đóng vở kịch Hầu gia và con hát nhất kiến trung tình sinh tử cùng nhau: “Ta luôn cảm thấy… … hắn và Tô thị không giống như kết duyên trong gánh hát.” Trong lòng nàng nghĩ: “Kim Bất Vĩ có sinh đủ tháng không?”

Cao mụ mụ không nghĩ đến nàng sẽ hỏi câu này, không khỏi ngây người: “khi đại công tử được tám tháng Tô thị bị ngã mà sinh non, lúc đấy đã mời đại phu điều dưỡng rất lâu, sau đó cách vài năm Tô thị mới mang thai tam công tử, không lẽ là nói lúc đấy Tô thị đã mang thai đủ tháng?”

“Việc này cũng chỉ có Tô thị biết rõ .” Kim Bất Ngữ uống ngụm canh cuối cùng, buông đũa đứng dậy: “chuyện cũ nhiều năm trước, bây giờ muốn tra cũng không phải dễ dàng.”

Cao mụ mụ hầu hạ nàng súc miệng, giúp nàng phủ lên chiếc áo choàng, oán hận nói: “Năm đó ta và nhị tiểu thư cũng cảm thấy Tô thị xuất hiện một cách kỳ quái, cũng chỉ là một món đồ chơi trong gánh hát, nhưng đón về phủ hai người lại yêu nhau như keo như sơn, tên họ Kim nếu không phải là đang đóng kịch thì hai người chính là chỗ quen biết cũ. Nhưng hắn là chạy nạn đến đây, nói là quê nhà bị thiên tai lũ lụt người thân trong tộc đều chết cả, nên mới đầu quân đến U châu, muốn tra cũng không biết nên tra từ đâu, chỉ có thể bỏ qua.”

Khương Thành liệt hậu viện thanh tĩnh, thê tử mất sớm, nữ nhân và nhi nữ trong phủ đều chưa từng trải qua cuộc huấn luyện trạch đấu tàn khốc, những việc như thế này luôn phản ứng chậm một nhịp, quay đầu lại muốn tìm gánh hát, gánh hát Nam kịch sớm đã không còn bóng dáng, do đó lai lịch của Tô Tần Tần đã trở thành vụ án treo.