Thẩm Tông Châu bước mấy bước dài qua, cùng người nọ mặt đối mặt, mượn ánh sáng dưới tuyết mới nhìn rõ: “Đăng Tâm?” thì là là người hầu của Kim Bất Ngữ.
Đăng Tâm như gặp được Bồ tát cứu mạng mà xém chút nữa ôm chầm hắn bảo: “Thẩm thiếu gia, người ruốt cuộc cũng đến rồi? Hầu gia phái người canh chừng từ đường, người còn không đến nữa thì Thế tử gia của chúng tôi phải chết vì đói vì lạnh mất, trên đường về ngài ấy chỉ ăn có vài miếng điểm tâm lạnh, cũng không biết giờ đây như thế nào.” Trong tay hắn còn xách theo hộp thức ăn, lại lấy lò sưởi tay từ trong lòng ra, trong lòng ôm theo chiếc áo choàng dày cộm, không nghĩ nhiều đã nhét cho Thẩm Tông Châu.
Thẩm Tông Châu chỉ lấy lò sưởi tay, liền đuổi hắn đi: “sáng mai Thế tử sẽ về rồi, ngươi bảo với Cao mụ mụ rằng không việc gì lớn cả, bảo bà ấy không cần lo lắng.”
Cao mụ mụ là vủ nuôi của Kim Bất Ngữ, chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, rất thương yêu nàng.
“Cảm tạ Thẩm thiếu gia” Đăng Tâm nghìn ân vạn tạ không ngừng nhờ vả: “Thế tử gia liền nhờ vào người rồi, Thẩm thiếu gia người thật là một người tốt, Cao mụ mụ rất yên tâm về Thẩm thiếu gia, có người trông chừng Thế tử gia, Cao mụ mụ cũng yên tâm phần nào.” Hắn ôm những món đồ còn lại mà nhẹ nhàng đi về.
Gia đinh canh chừng từ đường dùng một ổ khóa lớn khóa chặt cánh cửa của từ đường, liền tìm một nơi bên ngoài viện để tránh gió lạnh, vừa gặp Thẩm Tông Châu liền gấp rút đẩy mở cửa viện, lại lấy chìa khóa mở ổ khóa của chính đường.
Có nhân phẩm của Thẩm thiếu gia đảm bảo, Thế tử gia đang bị phạt quỳ sẽ không thể nào chạy được, bọn họ cũng có thể nhân trời vẫn chưa sáng mà tìm nơi chợp mắt rồi.
Thẩm Tông Châu đẩy mở cánh cửa của chính đường, liền nghe được giọng nói lười nhác của Kim Bất Ngữ đang oán trách: “Thẩm thiếu gia, huynh đến cũng quá trễ đi, còn không đến nữa chắc ta phải lạnh chết ở cái từ đường này, ngày này năm sau sẽ có thể ở trên kia đợi các người bái lạy ta rồi.”
“Nói bậy” Thẩm Tông Châu đóng cửa lại, muốn ngăn chặn hàn khí từ bên ngoài, nhưng trong phòng cũng không ấm hơn bên ngoài là bao, quay đầu lại đã thấy Kim Bất Ngữ đang nữa quỳ nữa ngồi trên đệm, trong lòng còn ôm lấy một cái đệm khác để giữ ấm, còn về hiệu quả thì không cần phải nói rồi, hắn không khỏi cười nhẹ mà đưa lò sưởi tay qua: “Trước mặt bài vị của tổ tông mà ngươi cũng dám nói hươu nói vượn, ta xem ngươi còn lâu mới bị lạnh chết.” nhân tiện đem chiếc áo choàng đấp lên người nàng.
Kim Bất Ngữ cầm lò sưởi trong tay, cảm động đến nỗi sắp khóc, cả người nép vào chiếc áo choàng, lời ngon tiếng ngọt như không cần tiền mà hướng Thẩm Tông Châu nói: “Trong cái phủ này đếm qua đếm lại cũng chỉ có mỗi Thẩm thiếu gia huynh lòng dạ tốt nhất, lại anh vũ tuấn lãng, đợi bổn Thế tử ra khỏi từ đường, nhất định sẽ lựa ra người thông minh xinh đẹp nhất trong số mỹ nhân ta đem về từ Tô châu mà tặng qua cho huynh, để cảm tạ tình nghĩa đưa than trong ngày tuyết của huynh”
Thẩm Tông Châu nhịn lại nhịn, rút cuộc nhịn không được mà búng trán nàng một cái: “Ngươi đúng là chịu thiệt nhờ cái miệng”
Kim Bất Ngữ ôm trán trừng mắt với hắn: “Áy áy, Thẩm đại ca huynh nhầm rồi, kỹ xão đánh một gậy cho hai viên đường của cha ta, gậy thì ông ta đã đích thân đánh rồi, huynh đến đây không phải nên cho viên đường sao? Sao lại động thủ rồi?”
Mỗi lần định lực của Thẩm Tông Châu đều bị nàng nói hươu nói vượn mà đánh bại, kéo chiếc đệm ngồi xuống bên cạnh nàng, mở ra từng tầng của cái tráp, lời khuyên ôn nhu: “Hầu gia là phụ thân ngươi, sao có thể dị nghị trưởng bối như thế?”
“Đúng đúng đúng, Thẩm thiếu gia là quân tử đoan chính, ta là kẻ tiểu nhân không biết quy củ, cho dù lần sau có dị nghị trưởng bối cũng nhất định phải né khỏi Thẩm thiếu gia huynh đây.” Nàng lấy chiếc giò heo ngâm tương từ trong tráp ra cắn một miếng lớn, tâm tình chuyển biến tốt: “Nhưng nể mặt chiếc giò heo này, nên ta nói lời thật lòng thật dạ với huynh vậy, Thẩm đại ca huynh tính vây mình trong cái ơn nuôi dưỡng của Hầu gia cả đời sao?”
Thẩm Tông Châu suy tư: “Lời này là thế nào?”
Kim Bất Ngữ ăn đến mỡ dính đầy miệng, oán trách hắn đem không đầy đủ: “Có thịt mà không rượu, thật là gây mất hứng. Thẩm đại ca lần sau huynh đến từ đường thăm ta, đừng quên đem theo vò rượu, ta còn có thể cùng ngoại tổ phụ uống rượu trò chuyện.” Dưới ánh mắt không tán đồng của Thẩm Tông Châu mà cười lớn: “Đừng đừng! ta sợ huynh lại nói lời dạy dỗ rồi, đạo lý của huynh nên giữ lại để nói cho Kim Bất Ly nghe đi, nói không chừng nể mặt của Hầu gia và Tô di nương mà hắn còn chịu nghe.”
Thẩm Tông Châu bất lực: “Ăn thịt uống rượu trong từ đường, ngươi cũng không sợ nhiễu loạn sự thanh tịnh của tổ tông.”
“Thường ngày tổ tông cũng đủ thanh tịnh rồi, nếu không phải ta cứ cách năm ba ngày lại gây náo cho họ, còn có ai sẽ nhớ đến bọn họ chứ?” Nàng lại vui sướиɠ chọc ghẹo Thẩm Tông Châu: “Ta đi Tô châu nữa năm, trong phủ này có phát sinh việc gì mà ta không biết không?” Trong ánh mắt mang vẻ khó hiểu của đối phương, nàng nhướng mày thêm một câu: “Ánh mắt Kim Bất Khí nhìn huynh cũng thật thú vị.”
Đáng lẽ Thẩm Tông Châu đang ngồi rất là thả lỏng, ánh mắt đang trên người nàng, nhìn nàng vừa ăn vừa nói, thần sắc không tự chủ được mà trở nên ôn hòa, nghe lời này mà ngớ người, hiếm có mà mắng nàng: “Ngươi lại ăn nói bậy bạ!”
Kim Bất Ngữ cười hi hi nói: “Có phải ăn nói bậy bạ không trong lòng huynh hiểu rõ!” Nàng liếc Thẩm Tông Châu một cái, nhịn không được mà đắc ý với sự anh minh của mình: “Ta cảm thấy tiếp tục báo đáp ơn nuôi dưỡng này của huynh, thế nào cũng đem cả đời mình lôi cả vào mà lấy thân báo đáp.”