Chương 14

Thế tử trẻ tuổi điềm tĩnh, nghiễm nhiên mang dáng vẻ của quý công tử, cười gọi hắn: “Quách giáo úy, ngươi không phải muốn lĩnh giáo một hồi tiễn thuật tổ truyền của Khương gia sao? Còn không mau qua đây!”

Quách Tử Hoa tâm tình phức tạp cưỡi ngựa đi theo, trong một canh giờ tiếp sau đó, hai người cưỡi ngựa song song bắt đầu tỷ thí, nhưng rất nhiều lần hoặc là hắn không phát hiện ra chuột tuyết, hoặc là chậm lắp tên so với Thê tử, trơ mắt nhìn mũi tên của Kim Bất Ngữ không lệch phát nào, cũng không biết đôi mắt sắc bén của nàng được sinh ra thế nào, trong đất tuyết đều có thể rà soát được thân ảnh của chuột tuyết.

Trong đó có ba lần hắn cảm nhận được Thế tử như cố tình nhường nhịn, đợi hắn kéo cung bắn chuột tuyết, nhưng chúng lại có thân hình vừa nhỏ lại linh hoạt, thấy tình thế không ổn lập tức cắm đầu vào trong động sau đó liền không thấy bóng dáng đâu, ngược lại là tên của hắn mất đi sự chuẩn xác.

Quách Tử Hoa đỏ cả mặt, nghĩ lại thái độ kiêu căng của mình trong cả chặn đường, xấu hổ đến nỗi nói không nên lời, dường như nghe được giọng chê cười của cả doanh trại. Sau khi toàn bộ hai mươi mũi tên của Kim Bất Ngữ đều bắn hết, cuộc tỷ thí kết thúc, hắn xuống ngựa thỉnh tội.

“Thê tử, tiểu nhân cuồng vọng tự đại, không biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, vẫn mong Thế tử thứ tội!”

Giờ hắn đã biết, lúc đó Thế tử nói rằng sợ làm chính mình mất mặt, cứ phải đòi tỷ thí bên ngoài doanh trại, Nàng đâu phải sợ mất mặt bản thân mình, rõ ràng là giữ thể diện cho hắn.

Kim Bất Ngữ xuống ngựa đỡ hắn dậy: “Quách giáo úy không cần khiêm tốn, tiễn pháp của ngươi thật ra cũng không tệ, nhưng so với tiễn thuật tổ truyền của Khương thị, còn cách một khoảng.

Mặc dù tính tình Quách Tử Hoa kiêu căng, nhưng dám thua dám chịu, còn thua đến tâm phục khẩu phục: “tiểu nhân hổ thẹn!”

Hai người lại lên ngựa, chuẩn bị về doanh trại, rốt cuộc Quách Tử Hoa cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “Bên ngoài đồn đại Thế tử võ nghệ không thông chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, tiễn thuật của Thế tử siêu việt, kỹ nghệ tinh thâm, vì sao lại không lên đài tỷ thí?”

Kim Bất Ngữ hỏi ngược lại: “không phải hầu gia tuyên bố bên ngoài bổn Thế tử thân thể nhu nhược, không thể lên đài tỷ thí sao?”

Quách Tử Hoa nghĩ lại lời đồn trong doanh trại, hầu gia rất chiều chuộng Thế tử, cùng với sự bảo hộ Thế tử trong cuộc tỷ võ hằng năm, ngăn cản người trong quân khiêu chiến Thế tử, không khỏi khϊếp sợ: “Hầu gia.. …Hầu gia không muốn Thế tử cùng mọi người trong doanh trại tỷ thí?”

Kim Bất Ngữ cười như hồ ly: “Quách giáo úy, lời này là do ngươi nói, ta không hề nói. Sau này nếu có phong phanh gì truyền đến tai của Hầu gia thì sẽ là việc của ngươi, không liên quan đến bổn thế tử.”

Quách Tử Hoa sợ hãi kinh hoàng, lại liên tưởng đến mấy năm nay đại công tử Kim Bất Vĩ kết giao với mình, không ít lần nói xấu Thế tử bên tai hắn, ngay cả lần này khiêu chiến với Thê tử, cũng do Kim Bất Vĩ xúi giục sau lưng, tâm tình lại càng phức tạp.

Hắn chỉ là giáo úy nhỏ nhoi trong doanh trại, cứ cảm giác như mình vô tình dính dáng đến thị phi trong Hầu phủ vậy.



“Tiểu nhân nhất định giữ kín miệng” hắn đảm bảo với Kim Bất Ngữ.

“Cần Quách giáo úy giữ kín miệng không chỉ mỗi việc này, đợi khi về đến doanh trại, ngươi hãy nói chính mình đã thắng.”

“Thế tử như thế là xem thường Quách mỗ?” Quách Tử Hoa tự có sự kiêu căng của mình: “Thua chính là thua, Thắng chính là thắng, cho dù là không có người làm chứng, Quách mỗ cũng không thể ăn nói bậy bạ, thay trắng đổi đen.”

Kim Bất Ngữ thở dài, gặp phải một tên ngốc, còn có thể như thế nào đây?

Nàng giả bộ khó xử: “Quách giáo úy nghĩ lệch rồi, không phải bổn Thế tử xem thường ngươi. Nếu hôm này không phải Quách giáo úy có ý xem nhẹ tiễn pháp tổ truyền của Khương thị, sỉ nhục đến tổ tiên, ta cũng sẽ không tranh cao thấp với ngươi. Nếu ngươi về đến doanh trại lan truyền khắp nơi, sợ rằng ngày tháng trong Hầu phủ của ta sẽ không dễ dàng.”

Quách Tử Hoa đối diện với sự khiêm tốn giấu tài của Thế tử Định bắc hầu phủ này, cứ như vô tình vén màn bí mật của Hầu phủ, nhớ đến đại công tử Kim Bất Vĩ được Hầu gia đem theo bên mình dạy bảo nghiêm khắc, cưỡi ngựa bắn cung không hề có thiên phú, nhưng lại có thủ đoạn lung lạc lòng người, ngay cả hắn cũng suýt nữa mắc mưu, trong lòng không khỏi sinh ra sự đồng cảm sâu sắc với Kim Bất Ngữ.

Thì ra Thế tử gia được Hầu gia yêu thương trong mắt mọi người, thực ra ngày tháng cũng không dễ trải qua.

Hắn có một tia do dự: “Nhưng… Nhưng mà…”hắn thua mà kêu hắn đi rêu rao mình thắng, hành vi mặt dày như thế, thực sự làm không được.

Kim Bất Ngữ ôm quyền cầu xin: “Quách đại ca, xem như ta cầu xin ngươi, cứ xem như giúp đỡ ta lần này!”

Khoảng cách người với người thật kỳ lạ.

Kim Bất Vĩ vì muốn lôi kéo Quách Tử Hoa, cũng không biết chạy đến Thần Xạ doanh biết bao nhiêu lần, lấy nguyên do học bắn cung từ Quách giáo úy mà tặng không ít đồ vật, ngày nghỉ còn thường hay mời hắn vào thành uống rượu, nhưng khi Quách Tử Hoa dạy Kim Bất Vĩ bắn cung, nhiều lần phát hiện sự chú ý của đại công tử không đủ tập trung, cũng có lẽ là do việc trong doanh trại nhiễu loạn lòng hắn, cho nên trong lòng hai người đều như có một vách ngăn.

Nhưng khi Thế tử dùng tiễn thuật áp đão hắn trước, lại hướng hắn tiết lộ sự bất đắc dĩ của bản thân, một câu “Quách đại ca” liền kéo gần khoàn cách giữa hai người, lại nghĩ đến sự trung liệt của Khương thị, chỉ để lại một ít huyết mạch mà trong doanh trại không những đứng không vững, lại còn như bị bài trừ khỏi doanh trại, Thế tử nhẫn nhục chịu đựng mà cầu xin hắn nên không nhịn được mà mở miệng đồng ý: “Thế tử yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật!”

Giờ khắc này, hắn cảm thấy Thế tử như là tiểu huynh đệ cạnh nhà, mẫu thân mất sớm lại bị phụ thân, mẹ kế cùng thứ huynh hϊếp đáp, mặt ngoài lại phải giả bộ vân đạm phong khinh, thực sự là có chút đáng thương.