Chương 12

Quân doanh U châu chiếm diện tích khá rộng, địa điểm cuộc thi diễn võ được chia làm mười mấy nơi, ngoại trừ binh sĩ canh giữ bên ngoài doanh trại, những người còn lại đều đổ xô đến các trận đấu mà mình cảm thấy hứng thú, báo danh, rút thăm, la hét, còn hoãn loạn tìm vũ khí để lên đài thi đấu, cỗ vũ cho đồng đội vân vân và mây mây. Không phân tôn ti địa vị chức quan lớn nhỏ, nơi đâu cũng đều là tiếng cười náo nhiệt.

Kim Bất Ngữ dẫn theo hai thân vệ, chậm chạp đi xung quanh – cuộc thi chưa kết thúc nên đồ vật may mắn cũng chưa cần làm việc.

Lê Anh, Lê Kiệt theo sau Kim Bất Ngữ, luôn luôn cảnh giác xem đứa không có mắt nào dám động chạm đến Thế tử, lâu lâu còn liếc mắt ghen tị tới trận đấu.

Lê Kiệt tuổi còn nhỏ vẫn còn ham chơi, nhỏ giọng với huynh trưởng: “huynh nói xem nếu chúng ta tham gia thì có kiếm được tiền thưởng không?”

Lê Anh tuổi đã hai mươi, đã cảm nhận được uy nghiêm huyết mạch của Khương thị tại quân U châu ngày một giảm sút, lo lắng cho tương tai không mấy hào nhoáng của Thế tử, mà trừng mắt với hắn mắng: “suốt ngày chỉ biết chơi, người quên nhiệm vụ của mình rồi sao?”

Kim Bất Ngữ quay lại nói: “Lê Anh, ngươi cùng Lê Kiệt đi chơi đi, ta tùy tiện đi lại xung quanh.”

Lê Anh liền nói: “nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ cho Thế tử, sao có thể ham chơi?” lại nghiêm khắc chỉ trích đệ đệ: “việc gì cũng phải động não trước, đừng suốt ngày chỉ biết vui chơi”

Kim Bất Ngữ ngăn cản hắn: “ngày thường các ngươi theo ta cũng không có việc gì làm, khó có dịp tỷ thí trong doanh, cũng nên xem xem thường ngày luyện võ có buông lỏng hay không.” Thấy cặp mắt Lê Kiệt đã sáng lên, một bộ dạng háo hức muốn thử, nên nói tiếp: “Lê Kiệt, ngươi đi báo danh rút thăm đi, gia cổ vũ cho hai người các ngươi.”

Lê Kiệt cao hứng đáp một tiếng, vui vẻ mà chen vào đám đông để báo danh.

Lê Anh nhìn bóng lưng của đệ đệ, buồn thay cho Thế tử: “Thế tử gia người đâu cần phải thế? Vốn dĩ trong lòng của người cũng… …”

Hắn đi theo bên người Kim Bất Ngữ, hiểu rõ thủ đoạn của Kim Thủ Trung, gì mà phụ tử tình thâm, gì mà không nỡ để Thế tử lên đài, rõ ràng là tìm đủ mọi cách không để cho Thế tử tiếp xúc với các tướng sĩ trong doanh, sợ Thế tử hòa hợp với các tướng sĩ trong doanh trại, được lòng bọn họ, lung lạc địa vị của ông ta.

So với người con rễ như ông thì Thế tử gia mới là người kế thừa danh chính ngôn thuận của quân U châu.

Kim Bất Ngữ vỗ vỗ vai hắn, bộ dạng nghiêm túc bảo: “Lê Anh, suy nghĩ nhiều quá dễ già. Bổn Thế tử còn nhớ … … ngươi còn chưa cưới vợ đâu?”

“Thế tử người…”Lê Anh không biết nên cười hay nên khóc: “đã là lúc nào rồi, người còn rãnh rỗi mà lấy thuộc hạ ra trêu đùa”



“Ta không hề đem ngươi ra trêu đùa nhưng người khác lại sắp đem ta ra trêu đùa đấy.” Kim Bất Ngữ nhìn về nơi không xa lắm Kim Bất Vĩ đang nói chuyện với một người thanh niên cao lớn, hai người một bên nói chuyện một bên liếc về phía nàng, thiếu điều đứng trước mặt nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Vẻ mặt Lê Anh trầm xuống: “Hắn dám?”

“Có gì mà không dám” Kim Bất Ngữ cười khẽ: “Mượn lá gan của hầu gia không phải là dám rồi sao?”

Cùng là nhi tử của Kim Thủ Trung, mười bốn tuổi Kim Bất Vĩ được Kim hầu gia dẫn vào quân doanh dạy dỗ, việc lớn thì hai quân đánh đối kháng, việc nhỏ thì cưỡi ngựa bắn cung cũng chưa từng buông lỏng qua, còn có Thế tử Kim Bất Ngữ thân thể nhu nhược thích ăn chơi hưởng lạc để làm nền, không biết có bao nhiêu người nghị luận ở sau lưng rằng: “Tiếc là trưởng công tử không phải ra từ bụng của đích mẫu, nếu không hắn càng thích hợp làm thế tử gia của Định bắc hầu phủ.”

Trong lúc nói chuyện, người thanh niên bước đi mạnh mẽ hướng về phía Kim Bất Ngữ mà đi đến, đến trước mặt nàng mà ôm quyền hành lễ: “Ta là giáo úy bát phẩm mới nhậm chức của Thần Xạ doanh tên là Quách Tử Hoa, nghe nói tiễn pháp Khương gia tuyệt diệu, nên muốn khiêu chiến Thế tử, không biết Thế tử có dám không?”

Kim Bất Vĩ chậm rãi đi đến, bộ dạng một người huynh trưởng tốt mà giả bộ ngăn cản: “Quách giáo úy, nhị đệ trước giờ thân thể nhu nhược, đối với việc cưỡi ngựa bắn tên cũng không rành, chưa từng học qua tiễn pháp Khương gia, hay là cứ để ta thay đệ ấy”

Quách Tử Hoa lời nói sắc bén, không để lại đường lui cho Kim Bất Ngữ: “Trưởng công tử nói thế sao được, bây giờ người có thể thay Thế tử tiếp lời khiêu chiến của thuộc hạ, không lẽ sau này việc gì cũng có thể thay Thế tử sao?” Ánh mắt hắn thể hiện sự khinh bỉ: “nghe nói huyết mạch Khương thị anh dũng bẩm sinh, Võ nghệ thiên phú xuất chúng, không lẽ Thế tử không được di truyền nữa phần sao?”

“Làm càn” Lê Anh quát lớn

Hiển nhiên là địa vị tôn ti không làm cho Quách Tử Hoa khuất phục, hắn hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Chẳng lẽ người thừa kế của U châu quân cư nhiên lại là người nhu nhược gặp việc thì lui, ngay cả lời khiêu chiến của thuộc hạ trong doanh trại cũng không dám nhận, tương lai gặp địch đánh đến, chả lẽ còn chưa ra trận chân đã mềm nhũn ra.”

“Quách giáo úy” Kim Bất Vĩ giả bộ lo lắng: “Ngươi khiêu chiến thì khiêu chiến, sao lại ăn nói như thế với Thế tử?”

“Thế tử gia, thuộc hạ thay người tiếp chiến?” tay Lê Anh cầm chắc cán đao, sát ý nổi lên.

Kim Bất Ngữ ngăn cản hắn, cười tủm tỉm nói: “Quách giáo úy phải không? Bổn Thế tử nhận lời khiêu chiến của ngươi”

Mặt Kim Bất Vĩ thoáng qua vẻ vui mừng, rất nhanh lại bày ra vẻ khuyên nhủ của huynh trưởng: “Nhị đệ, Quách giáo úy đứng đầu trong Thần Xạ doanh năm ngoái, ngươi hà tất phải thế?”