Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Năm Tháng Nữ Chủ Làm Cha

Chương 11: Làm Tròn Trách Nhiệm Của Vật May Mắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quân U châu từ trước đến nay bách chiến thành cương, từ sau khi Đại Uyên lập quốc liền canh giữ chặc chẽ cửa khẩu phía Bắc của đất nước.

Trận chiến cuối cùng của Khương Thành Liệt đã đánh bại toàn bộ quân Bắc Địch, xém chút bắt sống Lang Vương của Bắc Địch, đổi lại được sự bình lặng của biên cảnh phương bắc trong mười mấy năm nay. Nhưng trong bảy tám năm gần đây, biên cảnh xung đột không ngừng, quân Bắc Địch như muốn ngóc đầu trở lại.

Mười mấy vị tướng quân dưới trướng của Định bắc hầu mỗi người mỗi tính, Vạn Dụ tính khí nóng nảy luôn tận tâm về mọi việc, có một bộ thương pháp rất tốt, lại thay Định bắc hầu gánh vác trách nhiệm về hình phạt và không ít tạp vụ trong doanh trại, càng bận bịu thì tính khí càng nóng, đối với hành vi bảo hộ Thế tử của Định bắc hầu mà trăm nghìn lần không vừa mắt, không đợi các tướng lĩnh đến đây, hắn đã tranh chấp một phen với Định bắc hầu về phương pháp và cách thức dạy con.

“Hầu gia không thể tiếc thương Thế tử không nơi nương tựa từ nhỏ, mà đối với ngài ấy cưng chiều đủ điều, tương lai ngài ấy làm sao gánh nổi trọng trách của Định bắc hầu phủ?”

Vạn tướng quân có ba nhi tử một nữ nhi, ngoài nữ nhi nhỏ nhất là Vạn Chỉ Nhu tính tình bạo lực, thì dưới đòn roi của Vạn tướng quân ba nhi tử còn lại đều nghe lời như cừu non, học hành luyện võ đều không dám có một chút chậm trễ, đúng là tấm gương dạy con rất tốt trong quân U châu.

“Sao lại gánh không nổi?” bên ngoài phòng nghị sự nổi lên giọng nói như sấm vang, giọng nói này là của Ba Trụ, Ba đại tướng quân vừa mới đến cửa liền nghe thấy Vạn Dụ múa tay múa chân trước mặt Định bắc hầu, bàn tay lớn như cánh quạt kéo tấm rèm cửa dày cộp được làm bằng bông lên mà đi vào, bất kể là chiều cao hay là cân nặng đều hơn Vạn tướng quân một bậc, Kim Bất Ngữ mỗi lần gặp hắn đều không khỏi mang lòng ngưỡng mộ ngước nhìn hắn.

Sự thật là vì hai người có chiều cao cách xa nhau, cần phải ngước đầu mà nói chuyện với hắn,xét về khí thế đã thua rồi.

Ba đại tướng quân sử dụng là một cây rìu khai sơn, chặt đầu người như chặt rau quả, nói chuyện cũng dứt khoát lưu loát: “Đánh trận liều mạng đã có chúng ta, Thế tử gia chỉ cần học hành thật tốt, đợi đến lúc đó bày mưu tính kế trong doanh trướng, có gì phải sợ?”

Vị này từ nhỏ gia cảnh bần hàn, không chỉ sức lực hơn người mà ăn lượng cơm cũng lớn cực kỳ, ám ảnh lớn nhất từ nhỏ chính là chịu đói, đối với vị tiên sinh nho nhã dạy học cạnh nhà chỉ bằng việc dạy chữ cho mười mấy đứa nhỏ là có thể trải qua ngày tháng no bụng làm hắn ngưỡng mộ vô cùng, liền lấy vợ cũng phải lựa nữ nhi nhà có học thức, chỉ tiếc là con trai lại kế thừa được khẩu vị và sức mạnh của hắn, nhưng khi đối diện với sách vở lại sợ sệt, cầm viết còn khó khăn hơn cầm cây rìu khai sơn của hắn, nghe nói Thế tử Định bắc hầu mời được gia sư không tồi, nên cũng không hề lo lắng tương lai của Thế tử.

Trong bụng Vạn Dụ cũng có vài phân mực, xưa nay dạy con nghiêm khắc, rất không vừa mắt với những phụ huynh cưng chiều con cái, huống hồ là Thế tử có thể trở thành đứa hài tử hư, công lao của phụ huynh Định bắc hầu là rất lớn. Vốn dĩ Kim Bất Ngữ trong cái thành U châu này chơi đùa thế vào cũng không trở ngại đến hắn, dù sao trong trường hợp thiết yếu mọi người cũng có thể khách khí qua lại, nhưng chỉ trách hài tử hư đã chơi đùa quá giới hạn, cư nhiên lại vươn móng vuốt vào một mẫu ba phân đất trong doanh trại mà hắn quản lý, thế thì không thể trách hắn được rồi.

“Trọng địa trong quân ngũ, pháp kỷ nghiêm minh, Thế tử dẫn đầu phá vỡ kỷ luật trong quân ngũ, không lẽ còn có thể hy vọng tướng sĩ bên dưới làm tròn chức trách sao?”



Khương hầu gia một đời anh minh, không ngờ đến đời thứ ba lại không vươn lên nổi, danh tiếng ham chơi hưởng lạc của Thế tử được đồn ở bên ngoài, nghe nói đã tụ tập không ít con ông cháu cha trong thành U châu, thật sự làm người khác khinh thường.

Ba Trụ trợn to đôi mắt như chuông đồng mà phản bác: “Thế tử cũng không phải tướng sĩ bình thường, Vạn tướng quân hà tất phải lấy quân kỷ ra mà ấp chế người?” Còn cúi đầu thương tiếc mà kéo Kim Bất Ngữ một cái, đem vị Thế tử “yếu đuối đáng thương” kéo đến bên người hắn, miễn cho việc bị Vạn Dụ dọa đến.

Kim Bất Ngữ: “… …”

Không lâu sau, ngày thường thích cười dễ gần là Sài tướng quân, Sài Thao, tâm tư kín đáo là Đậu tướng quân Đậu Trác, Diệp Tích Nguyên, Tần Dã, Ngụy Tân Nguyên …, mười mấy vị tướng lĩnh đều đã đến, đối với việc dạy con liền tạm ngưng thảo luận.

Quy định của quân U châu, mỗi năm vào tháng chạp đều có cuộc diễn võ, Kim Bất Ngữ đội gió tuyết quay về đây, đều là do trước khi đi Định Bắc Hầu có lệnh, buộc phải về trong dịp cuối năm lúc diễn võ để làm một vật may mắn, ví dụ như là trao phần thưởng cho vị thần xạ thủ này, khích lệ một phen vị đấu sĩ hạng nhất nọ, đấu thương thì thưởng cây thương gia truyền, dùng rìu thì thưởng một cặp rìu nặng… …công việc không có nhưng lại là nhân vật đại biểu của Khương thị nơi đâu cũng đều phải có mặt.

Nhưng dựa vào sự quật khởi của Kim hầu gia trong mấy năm gần đây, sự huy hoàng của tổ tông Khương thị năm này không bằng năm nọ, nói không chừng trải qua mười mấy năm nữa, trong quân U châu liền chỉ biết có Kim hầu gia mà không biết đến Khương thị nữa rồi.

Trước mắt, cuộc đời làm đồ vật may mắn đại biểu cho Khương thị của Kim Bất Ngữ vẫn còn tiếp tục.

Nàng đi đằng sau Kim Thủ Trung, lên võ đài cao với các tướng quân, nghe Kim Thủ Trung tuyên bố trận đấu bắt đầu, Vạn Dụ tiến lên tuyên bố quy tắc trận đấu, bên dưới đầu người một mảng đen kịt, các tướng sĩ nghe đến tiền thưởng cùng phần thưởng đều kêu lên hưng phấn, diễn võ trường một loạt tiếng quỷ khóc sói tru, tựa như đã vào đến nơi đấu thú, các tướng sĩ tích trữ hơi sức có thể cắn xé đối thủ bất cứ lúc nào.

Cuộc thi diễn võ là truyền thống trong quân U châu, mỗi lúc thế này tướng sĩ bình thường không chỉ có thể phát khiêu chiến đối với cấp trên của mình, còn có thể khiêu chiến các chủ tướng, phó tướng trong doanh, dùng để tuyển chọn nhân tài.

Nhớ năm xưa, Kim hầu gia nhờ vào đợt thi đấu diễn võ trong quân mới lọt vào mắt xanh của Khương hầu gia, từng bước được đề bạt.

Từ khi Kim Bất Ngữ được mười bốn tuổi đã bắt đầu được phép tham gia cuộc thi diễn võ, năm đầu tiền còn có tiểu binh không có mắt nào đó khiêu chiến nàng, bị người cha hiền từ là Định Bắc Hầu lấy lý do nàng từ nhỏ cơ thể nhu nhược mà ngăn lại. Được hai lần, trong quân không ai không biết Thế tử định bắc hầu văn nhược, liền ngay cả Định Bắc Hầu mỗi năm đều có giáo úy, tướng quân hướng ông ta khiêu chiến, cùng bọn tướng sĩ vui đùa một phen, chỉ có Thế tử Kim Bất Ngữ không nằm trong số đó, cứ như một người ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »