Kim Bất Ngữ nở nụ cười nhạt nhẻo: “Tra hay không tra đều không sao cả, chỉ hy vọng bọn họ thực sự là tình cảm kiên cố mới tốt.”
Nàng đi được nữa năm, cuộc náo loạn hôm qua khi vừa về thành chỉ e là bị truyền ra bên ngoài từ sớm rồi, sáng hôm nay ngoại trừ phải đến lộ diện ở doanh trại U châu, làm một vật may mắn đạt chuẩn, ổn định lòng quân, buổi chiều còn phải đi thăm người trưởng tỷ cùng mẹ là Kim Bất Ngôn. Buổi chiều đám con ông cháu cha trong thành e rằng đều đang nghểnh cổ ra chờ nàng, đợi thú vui mới mẻ mà nàng trao đổi được từ phủ Tô châu đi.
Kim Thủ Trung trước khi ra khỏi cửa, hai cha con gặp mặt nhau ở sảnh, cũng không biết Thẩm Tông Châu nói giúp nàng lời tốt đẹp gì, hay là Định bắc hầu hôm nay phải diễn vở kịch người cha thương yêu Thế tử hết mực trong doanh trai mà luyện tập sẵn những lời của người cha mẫu mực, giọng điệu hết sức hòa nhã, còn hỏi thăm thân thiết với nàng: “Ăn sáng qua chưa?”
Trong lòng Kim Bất Ngữ nghĩ: vậy mới phải chứ, lên sàn diễn vỡ phụ từ tử hiếu từ sớm, đã không cần phải làm ra động tĩnh gà bay chó nhảy như hôm qua.
Nàng diễn rất thâm tình: “Phụ thân công sự bận bịu, còn quan tâm đến chuyện nhỏ như việc dùng cơm của nhi tử, đúng là làm lòng nhi tử cảm thấy áy náy.” Trong lòng tự đánh giá bản thân: đã lâu không luyện tập vai nhi tử hiếu thảo, diễn có hơi quá.
Đại khái là Kim Thủ Trung cũng cảm thấy mình diễn hơi quá, sắp xếp lại thần sắc mà trở lại diện mạo của người cha nghiêm khắc, bảo nàng: “Đã lâu không gặp các thúc phụ trong doanh trại, nếu ngươi đã về mà còn náo một trận phong ba như thế, hôm nay qua đấy nên biết điều chút, đừng lại chọc phá.”
Đợi Thẩm Tông Châu và Kim Bất Vĩ đến tụ họp, một đám người cùng cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Hôm qua tuyết rơi nguyên một đêm, mây đã tan, trời cũng sáng, không khí lạnh lẽo ngọt lành, hít một ngụm mát lành, có thể thở ra hết những buồn bực bao ngày nay.
Trên đường nơi nào cũng có người dọn dẹp tuyết đọng, khi Kim Bất Ngữ cưỡi ngựa đi ngang Thư gia y quán, vừa lúc nhìn thấy Thư Quán Vân đang thu xếp bàn ghế, lão đầu tử đang tùy tiện xoa bóp đầu gối mình, hình như thời tiết lạnh giá ảnh hưởng đến sự linh hoạt của khớp gối, Kim Bất Ngữ hiểu ý ông, cố ý lấy đôi chân kẹp bụng ngựa mà phi nhanh qua, để lại một thân ảnh tiêu sái cho ông, tức đến ông lão phải chửi thầm một câu: “Có thể cưỡi ngựa, đúng là còn quỳ quá ít.”
Dược đồng Hoàng Kỳ vừa vén màng đi ra từ bên trong, còn tưởng ông có việc cần giao phó: “A?”
Ông lão trừng mắt lên mắng: “A cái gì mà A? Đứa nằm trong hậu viện còn sống hay đã chết?”
Hoàng Kỳ và Bạch Thuật thay ca nhau mà chăm coi Độc Cô Mặc cả đêm, sợ hắn sốt đến nỗi khờ dại, giờ khắc này rút cuộc có thể thả lỏng: “Mặc dù người còn chưa tỉnh, nhưng đã không sốt dữ dội nữa rồi.”
“Sốt chết mới tốt, đồ tiểu hỗn trướng ngứa đòn” Ông mắng một câu, nhận mệnh mà viết một đơn thuốc mới để Độc Cô Mặc dưỡng bệnh.
Kim Bất Ngữ giao người cho Thư Quán Vân, bèn có thể an tâm, không cần lo lắng gì.
Cha con bốn người bước vào đại doanh của U châu, Vạn Dụ biết tin từ trước nên đi lên đón tiếp, nhìn ngắm Kim Bất Ngữ một phen, thấy nàng xuống ngựa với tư thế mạnh mẽ, trên mặt không có vết thương, cảm thấy chắc chắn là Kim Thủ Trung lại thương xót Thế tử, ngay cả cướp phạm nhân cũng không truy cứu, hắn lại muốn hỏi cho rõ ràng, liền nói: “Hôm qua nghe nói Thế tử vừa mới về, liền làm ra một việc lớn, mạnh mẽ cướp đoạt phạm nhân bị lưu vong từ kinh thành mà chạy mất?”
Kim Bất Ngữ cười chào hỏi: “Đây là ai đồn bậy bạ thế? Phạm nhân đó rõ ràng chỉ còn xót một hơi thở, bổn thế tử đưa người đi cứu chữa, đám sai dịch này đúng là ăn nói bậy bạ.” Vừa hay gặp ngay Kim Thủ Trung đang trong vai người cha từ ái mà đề ra yêu cầu: “Phụ thân, hôm qua người đã đồng ý với nhi tử, để phảm nhân đó làm sai vặt cho nhi tử đấy.”Còn giận dỗi liếc nhìn Vạn Dụ một cái, đúng với vẻ vị thế tử ham chơi được chiều chuộng đến hư hỏng.
Kim Thủ Trung giận dữ trong lòng: Lão tử đồng ý với ngươi từ khi nào?
Nhưng trước mặt Vạn Dụ, nhân vật người cha từ ái không thể sụp đổ được, bất đắc dĩ cười: “Đứa nhỏ này nôn nóng quá, cũng nên đợi sau khi sai dịch từ kinh thành đi rồi tính?”
Kim Bất Ngữ không vui: “ta mặc kệ, ta mặc kệ ! dù sao thì người cũng đã đồng ý với nhi tử rồi!”
Kim Bất Vĩ đến gần Thẩm Tông Châu mà nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân đồng ý với hắn từ khi nào?” Hôm qua đại chiến trong nhà hắn cũng ở đó, sao không nghe nói đến?
Thẩm Tông Châu trầm mặc một hồi, dưới con mắt dò hỏi tới cùng của Kim Bất Vĩ mà khó khăn lấp liếʍ: “… … đại khái là Hầu gia đã ngầm đồng ý.”
Kim Thủ Trung khó khăn nhìn sang Vạn Dụ: “Vạn tướng quân ngươi xem?”
Vạn Dụ rất không tán đồng hành vi cưng chiều con trai của ông, rõ ràng là hôm qua Định bắc hầu giận dữ mà xông về phủ dạy con, nhưng chỉ qua có một đêm đã bị Thế tử vỗ về xoay chuyển, cưng chiều con một cách không có nguyên tắc, cũng không biết Thế tử đã cho hắn uống thuốc mê gì.
Thân là thuộc hạ, cũng không dám phản bác Định bắc hầu, lập tức không tán đồng nói: “Phạm nhân là việc nhỏ, cho dù để Thế tử sai khiến cũng không sao, dù sao cũng không nên cướp trắng trợn? Hầu gia cũng nên đối với Thế tử gia nghiêm khắc một chút.”
Kim Thủ Trung thề phải diễn vai người cha từ ái đến cùng, còn rất thương cảm nói: “Ngươi cũng biết đấy, phu nhân mất sớm, Thế tử mất mẹ từ nhỏ, bổn hầu làm phụ thân không yêu thương nhiều một chút, còn có thể hy vọng vào ai chứ?”
Kim Bất Ngữ nở nụ cười đắc ý, kiêu ngạo đến nỗi ngứa đòn.