Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào người đang cuộn tròn trên ghế, phản chiếu thân hình gầy gò đơn bạc, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tô Khinh Ca đóng cửa lại nhẹ nhàng đi đến bên người Ôn Du, cúi thấp người, nhìn người kia đang nức nở vùi đầu vào khuỷa tay, Tô Khinh Ca chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Nàng giơ tay do dự một hồi, rốt cuộc cũng rơi vào lưng Ôn Du, nàng thì thào nói: "A Du, làm sao vậy?"
Nàng không bảo Ôn Du đừng khóc, bởi vì nàng biết ngày thường Ôn Du là một cô gái ẩn nhẫn, mọi cảm xúc dồn nén chồng chất dưới đáy lòng không thể phát tiết được, bây giờ rốt cuộc cũng có thể phát tiết được thì hãy để cho nàng phát tiết một chút đi.
Ôn Du không nói gì, chỉ là lắc đầu.
Tô Khinh Ca khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy ôm Ôn Du vào lòng, âu yếm mái tóc dài của Ôn Du, nhẹ giọng nói: "Không sao, khóc đi, mình sẽ ở bên cạnh cậu."
Giọng nói của Tô Khinh Ca nhẹ nhàng, vòng tay ấm áp dường như đã trở thành nơi tránh gió an toàn của Ôn Du, để cho trái tim phiêu bạc không nơi nương tựa của nàng dựa vào.
Cuối cùng, Ôn Du vươn một bàn tay ra, cẩn thận nắm chặt lấy áo sơ mi của Tô Khinh Ca.
"Chỉ một lúc... một lúc thôi..." Ôn Du vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở.
Nhìn thấy bộ dáng thận trọng của nàng, Tô Khinh Ca không khỏi cong khoé môi lên, nhưng càng cảm thấy đau lòng nàng.
"Không sao cả."
Bao lâu đều có thể.
Tô Khinh Ca im lặng không nói, nàng muốn nói với Ôn Du không cần hoảng sợ, không cần rụt rè. Bởi vì nàng vĩnh viễn luôn ở phía sau Ôn Du, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng yên tâm tựa vào.
Hai người cứ yên lặng như vậy đợi cho đến khi tâm trạng của Ôn Du dần dần bình tĩnh trở lại, Ôn Du ngẩng đầu muốn mở miệng nhưng lại thôi, ngay sau đó cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
"Ôn tổng? Em......"
Từ Mẫn đem lời nói nuốt trở về trong bụng, nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt.
Ôn Du: "......"
Ánh mắt của Tô Khinh Ca sắc bén.
"Đi ra ngoài."
Giọng điệu lạnh như băng khiến Từ Mẫn rùng mình, theo bản năng xoay người liền rời đi.
"Đứng lại." Tô Khinh Ca lại nói.
Từ Mẫn chỉ cảm thấy mình xui xẻo đến tột cùng, lại phải giao tiếp cùng với sát thần lạnh như băng này, nàng nơm nớp lo sợ xoay người nhìn Tô Khinh Ca.
Tô Khinh Ca khí thế lạnh người, Ôn Du được nàng bảo hộ trong lòng ngực, nàng nhìn chằm chằm vào Từ Mẫn nói: "Nhớ kỹ, cái gì cũng không nhìn thấy, đã biết chưa?"
Từ Mẫn vội vàng gật đầu, khí thế của Tô Khinh Ca quá mạnh, nàng nào chịu nổi a, huống chi Ôn Du còn đang ở trong lòng ngực của nàng, nếu mình nói thêm vài câu nữa, lỡ làm bà chủ tức giận thì làm sao bây giờ?
"Có thể đi rồi."
Ngay khi giọng nói của Tô Khinh Ca vừa rơi xuống, Từ Mẫn vội vàng tông cửa chạy ra ngoài.
Ôn Du: "...... Phụt."
Người ở trong vòng tay không thể nhịn được cười ra tiếng, nghe thấy nàng cười Tô Khinh Ca nhẹ nhàng thở ra, sau đó lưu luyến buông tay nhìn người kia: "Cười cái gì?"
"Cậu doạ đến Mẫn tỷ, rốt cuộc mình cũng biết tại sao Mẫn tỷ lại không thích nghe điện thoại của cậu. Ừm, không hổ danh là nữ vương cao lãnh Tô Dỗi Dỗi có tiếng trong giới. " Ôn Du cười nói.
Lông mày của Tô Khinh Ca khẽ giật, nhưng nhìn Ôn Du đang cười vui vẻ, nàng cũng không hề truy cứu cái biệt danh kỳ quái đó nữa, nàng đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Ôn Du, động tác nhẹ nhàng khiến Ôn Du không khỏi ngơ ngẩn, mặc cho ngón tay của Tô Khinh Ca xẹt qua gò má.
Hơi ngứa, nhưng không khó chịu.
"Đi rửa mặt đi, nhìn bộ dáng hiện tại của cậu, trông giống như một con mèo mướp nhỏ." Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tô Khinh Ca vang lên bên tai Ôn Du, khiến cho nàng bất giác đỏ mặt, nàng nhanh chóng đứng dậy chạy trốn vào trong phòng nghỉ, chỉ để lại một câu.
"Mình đi rửa mặt, cậu chờ một chút."
Nhìn đến cánh cửa của phòng nghỉ, Tô Khinh Ca cong khoé môi, sau đó đưa ngón tay vừa mới lau nước mắt cho Ôn Du đặt ở bên môi.
Vị mặn, còn mang theo một chút chua xót.
Đó là hương vị nước mắt của Ôn Du, Tô Khinh Ca nhắm mắt lại, nàng không muốn nếm lại hương vị này, nàng chỉ muốn làm Ôn Du vui vẻ, làm những chuyện nàng muốn, sống một cuộc sống nàng muốn, và đi trên con đường nàng muốn.
Thời điểm Ôn Du bước ra lần nữa, nàng đã trở lại dáng vẻ đoan trang khéo léo kia, nếu không phải đôi mắt đỏ hoe, căn bản không thể nhìn ra dáng vẻ vừa mới khóc.
Trước ánh mắt mang ý cười của Tô Khinh Ca, Ôn Du ngượng ngùng nói: "Lại làm cho cậu chê cười."
Tô Khinh Ca cười cười: "Không có gì, thế nào? Khá hơn chút nào không?"
Tô Khinh Ca trầm ngâm không hỏi Ôn Du tại sao lại khóc. Nàng biết chuyện khiến Ôn Du mất kiểm soát chỉ có thể liên quan đến một người, cho nên nàng sẽ cố hết sức để Ôn Du không nghĩ đến chuyện này.
"Ừm." Ôn Du nhẹ nhàng đáp lại, sau đó nói: "Sắp đến giờ rồi? Không biết An Nhiên đã xuất phát chưa?"
"Lúc đến đây, mình đã gọi cho cậu ấy rồi, cậu ấy đã ra khỏi cửa. Bây giờ nghĩ lại chắc cũng sắp đến rồi. " Tô Khinh Ca cười nói.
Nghe vậy, Ôn Du liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình, nhìn thấy thời gian đã gần 5 giờ 30 liền vội vàng nói: "Chúng ta đi nhanh đi, đoán chừng An Nhiên đang đợi."
"Được." Tô Khinh Ca cười gật đầu.
Quả nhiên, sau khi cả hai xuống lầu lên xe, An Nhiện gọi điện thoại đến, Tô Khinh Ca tiếp điện thoại liền nghe thấy tiếng rít gào của An Nhiên ở bên kia.
"Tô Khinh Ca, hai người các cậu chết ở đâu vậy?! Đã qua một thế kỷ rồi, cũng chưa thấy được người!"
Nghe vậy, Ôn Du xin lỗi nhìn Tô Khinh Ca, nhưng Tô Khinh Ca lại mỉm cười ra hiệu cho nàng yên tâm, sau đó hướng bên kia điện thoại mở miệng: "Công việc của A Du rất bận, không phải cậu không biết, cũng không giống cậu suốt ngày chơi bời lêu lổng."
" Này Tô Khinh Ca, fans của cậu có biết cậu như thế này không?!" An Nhiên không vui mở miệng.
Tô Khinh Ca cười lạnh một tiếng: "Fans của mình đều biết mình là nữ vương cao lãnh Tô Dỗi Dỗi, cảm ơn."
Ôn Du không khỏi co rụt cổ lại, hình như Tô Khinh Ca không thích danh hiệu này, chính mình vừa rồi còn làm trò trước mặt nàng...
"A, cậu còn biết sao." An Nhiên cười nhạo.
Tô Khinh Ca lại nói: "Được rồi, Tiểu An Tử bình thân, đợi lát nữa nhớ tiếp giá, bổn cung lập tức đến ngay."
Nói xong liền treo điện thoại, để lại An Nhiên một người tức muốn hộc máu.
Tuỳ tay quăng điện thoại vào trong xe, quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Du đang nhìn mình muốn nói lại thôi, không khỏi không hỏi: "Có chuyện gì vậy A Du?"
Ôn Du cắn môi dưới nói: "Xin lỗi Khinh Ca, mình không nên nói cậu như vậy."
Tô Khinh Ca sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra chuyện Ôn Du đang nói đến là chuyện gì, không khỏi cong môi cười khẽ: "Không sao đâu, cậu thích là được."
Ôn Du hơi mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, Tô Khinh Ca không đợi nàng nói thêm nữa, liền tự nhiên khởi động xe.
Ôn Du áp cảm giác kỳ quái trong lòng xuống, yên lặng ngồi trên ghế phụ.
Xe nhanh chóng dừng trước một quán lẩu, Ôn Du liếc mắt nhìn, đây là quán ăn yêu thích của các nàng khi còn đi học.
Tô Khinh Ca mang kính đội mũ lên nói: "Đi thôi, vẫn là chỗ cũ."
"Ừm." Hai người xuống xe đi vào tiệm lẩu, sau khi báo số liền có nhân viên phục vụ đưa các nàng đi vào phòng, khi mở cửa liền nhìn thấy An Nhiên đang ôm điện thoại chơi game một mình.
Nhìn thấy hai người rốt cuộc cũng đến, An Nhiên hừ một tiếng nói: "Cuối cùng hai người cũng đến rồi a."
"Cô ra ngoài trước đi, khi chọn món xong chúng tôi sẽ gọi cho cô." Tô Khinh Ca nhàn nhạt mở miệng.
"Được." Nhân viên phục vụ nhìn hai người đánh giá một chút, cô gái mang kính đội mũ hiển nhiên là không nên giao tiếp nhiều, còn cô gái dịu dàng bên cạnh lại mỉm cười hướng nàng xin lỗi.
Tuy rằng tò mò, nhưng nhân viên phục vụ vẫn là an tĩnh lui ra ngoài.
Vừa thấy không có người ngoài, Tô Khinh Ca nhanh chóng cởi mũ và kính xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Ôn Du cười cười, sau đó đi đên bàn bên cạnh ngồi xuống, nói: "Công ty gần đây có chút bận, bắt cậu chờ lâu rồi."
Giọng nói của Ôn Du ôn nhuận nhẹ nhàng, dường như từ lúc sinh ra đã có sẵn ma lực, dễ dàng xoa dịu tâm tình bất mãn của An Nhiên, khiến nàng trở nên thất thần.
Nàng chỉ bĩu môi nói: "Được rồi, thực đơn ở đây, hai người tự mình chọn đi."
Ôn Du lúc này mới khẽ cười một tiếng, lôi kéo Tô Khinh Ca gọi một đống, sau đó đưa thực đơn lại cho An Nhiên.
An Nhiên nhìn lướt qua các món trong thực đơn, không khỏi chậc lưỡi: "Mình chọn rất khiêm tốn, hai người lại chọn nhiều thế này, có thể ăn hết không? Còn Tô Khinh Ca cậu dám ăn nhiều món có calo như vậy sao? Không cần giữ dáng sao? "
Tô Khinh Ca nhướng mày: "Cùng lắm thì ở phòng tập trong 2 giờ thôi."
Ôn Du lại còn cười nói:" An Nhiên, không phải cậu nói muốn ăn cho mình nghèo luôn sao? Mới có một chút cỡ này, không ăn khiến mình nghèo nổi đâu a. "
"Hừm!" An Nhiên nhịn không được
Khoe giàu trá hình là chiêu trí mạng nhất.
Đang tức giận, nàng lại chọn thêm vài món, gọi nhân viên phục vụ đến giao thực đơn cho nàng.
Nhân viên phục vụ gần như kinh hô lên khi nhìn thấy Tô Khinh Ca, sau khi bị Tô Khinh Ca liếc mắt một cái, liền lặng lẽ cầm thực đơn đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ ra khỏi phòng không khỏi che ngực một lúc, Tô ảnh hậu nổi tiếng lạnh lùng, nàng gần như hít thở không thông khi nhìn ánh mắt như vậy.
Nhưng ba người trong phòng lại hồn nhiên không biết chuyện đó, An Nhiên lấy điện thoại di động nói: "Các cậu biết không? Lúc các cậu vừa mới đến, Entertainment Weekly đã xóa bài đăng và lên tiếng xin lỗi. Hiện tại họ đang bị fan của Khinh Ca xâu xé. "
"Ờ." Tô Khinh Ca lãnh đạm lên tiếng: "Xem ra bọn họ thức thời."
Ôn Du cười nói: "Bất quá chỉ là diễn hài một chút mà thôi, không cần quan tâm, đúng rồi Khinh Ca, gần đây cậu có quay phim không? "
Tô Khinh Ca lắc đầu:" Tạm thời không có, bất quá công ty có ý định cho mình quay mấy bộ phim truyền hình. "
Nói đến đây, Tô Khinh Ca không khỏi nhíu mày. Nàng đã sớm không cần phải sống nhờ vào lưu lượng, cho nên rất hiếm khi nhận phim trình truyền hình, chỉ đóng phim điện ảnh, nhưng hành động hiện tại của Tinh Vũ đơn giản là muốn lợi dụng nàng để hấp thụ một chút lợi ích trước khi kết thúc hợp đồng.
Nghe đến đây, Ôn Du không khỏi nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng với hành động của Tinh Vũ.
Sau đó nàng khẽ cười nói: "Ở chỗ mình có một bộ phim điện ảnh, không biết Tô đại ảnh hậu có hứng thú không?"
Editor: thâm tình như Tô ảnh hậu rất hiếm thấy, mọi người tiếp tục theo dõi để biết thời gian cũng không thể làm phai nhạt sự thâm tình của Tô ảnh hậu.