Chương 2

Edit: Ngân Nhi

Bố của Cố Tư Ức là Cố Trí Viễn, là bạn đại học với Hạ Quảng Vũ và vợ ông ấy là Bành Linh, năm ấy vì cùng chung sở thích nên ba người rất thân nhau.Mối tình của Hạ Quảng Vũ và Bành Linh cũng là do Cố Trí Viễn tác hợp, mấy lần bọn họ cãi vã giận hờn ông cũng đứng ra khuyên giải.Lúc hai người làm đám cưới, phù rể Cố Trí Viễn còn bị trêu là vui hơn cả bản thân cưới vợ.

Nhưng sau này, bọn họ lại

đi

những hướng khác nhau.

Hạ Quảng Vũ là quan chức nhà nước, Cố Trí Viễn

thì

làm ăn buôn bán, hai người

mộtBắc

một

Nam, gặp khoảng cách về địa lý, chức vị lại khác biệt, cho nên mối quan hệkhông

còn thân thiết như trước.Chính thức vạch



ranh giới là sau khi họ có con, phạm vi kinh doanh của Cố Trí Viễn

không

ngừng mở rộng, phát triển khắp cả nước, mà kinh doanh

thì

không

tránh được việc phải qua lại với các cơ quan thanh tra giám sát, trong

một

lần khai thác hạng mục, Cố Trí Viễn muốn Hạ Quảng Vũ giúp thông quamột

văn bản có lợi cho bên mình, lại bị Hạ Quảng Vũ từ chối.Từ sau lần đó, mối quan hệ của bọn họ

đã

hoàn toàn trở nên lạnh nhạt.

Trước đây

không

lâu, Cố Trí Viễn và Hạ Quảng Vũ có duyên gặp lại, hai người hỏi han nhau về chuyện con cái, Hạ Quảng Vũ chủ động

nói

muốn giúp Cố Tư Ức chuyển tới trường trung học Long Hưng.Trường trung học Long Hưng là trường đứng đầu thành phố C, cũng khá có tiếng trong nước.Nhà họ Cố vốn rất phiền muộn vì



con

gái

của họ học

không

giỏi lắm, nghe thấy có cơ hội tốt như thế

thì

tất nhiên là vui mừng

khôngdứt, vì muốn cho Cố Tư Ức thích ứng với môi trường sống mới, nên trước ngày khai giảng họ

đã

đưa con bé đến thành phố C để làm quen với Hạ Chi Tuyển.

Chẳng bao lâu

đã

đến cuối tháng tám.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi thủ tục nhập học vào trung học Long Hưng, hai vợ chồng họ Cố cùng nhau đưa con

gái

tới trường học báo danh.

Ngôi trường tọa lạc tại khu vực mới giải tỏa ở thành phố C, có cả cấp hai và cấp ba luôn nên chiếm diện tích rất lớn, cơ sở vật chất khá hoành tráng, các giáo viên cũng toàn là những nhân vật nòng cốt có tiếng tăm.Vì là

một

ngôi trường danh giá nên số lượng học sinh tiếp nhận mỗi năm là có hạn, vô số những gia đình quyền thế cố gắng nhét con cái của mình vào, tỉ lệ cạnh tranh cực kì khốc liệt.May là có nhà họ Hạ đứng ra giới thiệu, chứ

không

thì

dù họ có tiền

đi

chăng nữa

thì

cũng

không

có chỗ để dùng.

Hai vợ chồng cùng con

gái

đi

dạo trong sân trường, cảm thấy rất vui mừng.

Hứa Giai Tuệ

nói: “Để con được

đi

học, bố con

đã

phải làm việc vất vả suốt nhiều năm đó.”

Cố Trí Viễn

nói: “Để con được

đi

học, mẹ con

đã

phải tiết kiệm việc mua sắm quần áo túi xách và đồ trang điểm đấy.”

Cố Tư Ức phiên dịch lại: “…Cố gắng học hành, hướng tới tương lai!”

“Để con được

đi

học, bố con

đã

đổi uống từ rượu Lafite 82 sang rượu Erguotou (*) đấy.”

(*) Lafite 82 là

một

trong năm loại rượu đứng đầu trong các loại vang Pháp, giá thành cực kì đắt đỏ. Còn rượu Erguotou là loại rượu của vùng Niulanshan, Bắc Kinh Trung Quốc.


“Để con được

đi

học, túi xách của mẹ con cũng từ Hermes chuyển thành Coach đấy.”

Cố Tư Ức lại tiếp tục phiên dịch: “Phấn đấu tự cường, tiến tới đỉnh cao.”

Có hai cậu con trai

đi

qua nghe thấy thế

thì

phì cười, vừa cười vừa quay đầu lại nhìn bọn họ.

Cố Tư Ức: “…”

Ba người cùng nhau

đi

tới kí túc xá, khu kí túc có hai tòa,

một

tòa của học sinh nam vàmột

tòa của học sinh nữ, được xây song song với nhau, ngăn cách ở giữa là

một

con đường.Tòa nhà nhìn từ bên ngoài trông rất đẹp, trang thiết bị bên trong cũng

khôngtồi, bốn người ở

một

phòng, có tủ treo quần áo và bàn học, nhà vệ sinh riêng cho mỗi phòng, còn có

một

ban công

nhỏ

nữa.Hứa Giai Tuệ rất hài lòng, con

gái

mình dù sao cũng được nuông chiều từ

nhỏ, bà

không

muốn con

gái

ở bên ngoài phải chịu khổ.

Hai vợ chồng lại đưa Cố Tư Ức ra bên ngoài trường học để ăn trưa, sau đó ra về luôn.

Cố Tư Ức nhìn bố mẹ rời

đi, trong lòng bỗng cảm thấy hơi buồn.

Đây là lần đầu tiên



xa nhà, đến

một

thành phố xa lạ, học ở

một

ngôi trường xa lạ, chỉ có

một

mình

cô.Mũi



cay xè, cố gắng kìm nén lại suy nghĩ muốn đuổi theo mẹ.

Cố Tư Ức quay trở lại trường,

đi

lại xung quanh cho quen với nơi đây.

Ngày mai mới phải đến lớp tập trung, cho nên nửa ngày còn lại hôm nay

sẽ

hoàn toàn tự do.



đi

đến trước bảng vàng danh dự của nhà trường,

trên

đó là danh sách 100 học sinh có điểm số cao nhất.

Vị trí đầu bảng là Hạ Chi Tuyển.

Cố Tư Ức lại nhìn sang số điểm các môn thi của cậu ấy.

Toán max điểm? Tiếng

anh

max điểm? Vật lý max điểm? Hóa học max điểm?

…Cậu ấy ăn cái gì mà lớn lên vậy? Não làm bằng bạch kim à?!

Cố Tư Ức cố gắng tiêu hóa dãy điểm số đáng sợ kia, dưới hào quang của cậu ấy,



đãkhông

còn được coi là học tra (*) mà trực tiếp trở thành học phế (*) luôn rồi.

(*) Học tra: lười học, điểm kém

(*) Học phế:

không

thèm học,

không

biết gì cả


Cố Tư Ức lại nhìn thông báo chia lớp, trong mấy cái tên đứng từ dưới lên ở lớp 10/6,cô

nhìn thấy tên mình là Cố Tư Ức, lướt dần lên vị trí đầu tiên

trên

danh sách là cái tên Hạ Chi Tuyển.

“Oa, tao nhìn thấy Hạ Chi Tuyển kìa! May quá

đi, tao cùng lớp với cậu ấy rồi!”

“Tao cũng thế, may là trường mình

không

xếp lớp dựa theo điểm số đấy!”

“Tao ở tận lớp 13 cơ… Xa bọn mày quá, đều là học sinh chuyển lên từ cấp hai mà, saokhông

xếp cùng lớp vậy…”

“không

sao

không

sao, đều cùng

một

khu nhà mà, bọn tao

sẽ

tới lớp gọi mày

đi

chơi nhá.”

“Ôi trời ơi, trời ơi trời ơi trời ơi, Hạ Chi Tuyển tới kìa, Hạ Chi Tuyển!”

Mấy nữ sinh đứng bên cạnh cứ hưng phấn

nói

chuyện với nhau, Cố Tư Ức đều nghe thấy.

Theo tiếng hò reo của mấy



gái, Cố Tư Ức quay đầu nhìn lại.

Hạ Chi Tuyển mặc bộ quần áo chơi bóng với hai màu xanh trắng,

đi

cùng

một

đám nam sinh, mái tóc đen mềm mại ánh lên những vụn sáng

nhỏ

dưới ánh mặt trời, mấy nam sinh

đi

bên cạnh cậu cũng khá cao, nhưng cậu vẫn là người gây được

sự

chú ý nhất.

Cố Tư Ức nhớ lại lần đầu gặp Hạ Chi Tuyển,



đã

bị vẻ đẹp của cậu ấy làm cho kinh ngạc, lần thứ hai gặp lại…cũng vẫn kinh ngạc như thế.Nhất là khi cậu đứng cùng

mộtđám nam sinh, trông càng tỏa sáng xuất chúng hơn người.

Lúc này



đang

khá bối rối, nếu ở trước mặt mọi người mà

đi

tới chào hỏi

thì

hơi bị gây

sự

chú ý quá, còn

không

chào

thì

lại

không

được lịch

sự

cho lắm.Trông thấy bọn họ

đi

tới,



liền yên lặng trốn vào trong đám đông.

Hạ Chi Tuyển cứ thế bước

đi, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng hơi mím lại, tạo cho người ta

một

cảm giác cao lãnh

không

thể khinh nhờn, các



gái

đứng xung quanh

cônào cũng sáng rực hai mắt, tâm trạng kích động, tuy nhiên cũng tỏ ra e dè vì

sự

cao ngạo của cậu,

không

một

ai dám tùy tiện lại gần.

Cả nhóm nam sinh

đi

tới chỗ bảng thông báo, chẳng ai thèm nhìn mà cứ thế

đi

qua luôn.

Cố Tư Ức thở phào

nhẹ

nhõm, tranh thủ nhìn

một

lượt những học sinh khối mười sắp nhập học,

không

thấy có ai quen, vậy là

một

mình



nơi đất khách quê người,

khôngcó ai để trông cậy vào rồi.

Sau khi

đi

bộ

một

vòng quanh sân trường rộng lớn,



bị ánh nắng thiêu đốt

khôngkhác gì

một

con cá mất nước, khát

không

chịu nổi.Quầy trà sữa ở nhà ăn tầng

mộtđúng lúc đập vào mắt, Cố Tư Ức lập tức hưng phấn,



bước nhanh tới rồi mở cửa bước vào, cảm nhận hơi lạnh của điều hòa phả vào mặt, thoải mái vô cùng.

Mua

một

cốc trà hoa quả tứ quý xuân đặc biệt, Cố Tư Ức lại

đi

vào trong, định tìm

mộtchỗ để ngồi nghỉ

một

lúc.

Bàn phía cạnh tường có bốn năm nam sinh

đang

ngồi, trông cậu nào cũng rất cao lớn.

Tất nhiên bắt mắt nhất vẫn là Hạ Chi Tuyển với tư thế lười nhác tựa lưng vào ghế, tay cầm di động quay ngang, mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

Ồ, bọn họ

đang

lập đội chơi game.

Hạ Chi Tuyển đưa

một

tay ra với lấy cái cốc

trên

bàn, nhận ra cái cốc

đã

cạn nước

thìlại để xuống.

Cố Tư Ức

đang

định xoay người rời

đi

thì

cũng đúng lúc Hạ Chi Tuyển ngước mắt lên, vừa vặn đυ.ng trúng ánh mắt

cô.

“…” Cố Tư Ức chắc chắn là cậu ấy

đã

nhận ra mình rồi.

Mặc dù ánh mắt của cậu ấy chỉ dừng lại đúng

một

giây rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game.

- --