Chương 16

Edit: Ngân Nhi

“Em mệt à?” Giọng của Hạ Chi Tuyển truyền tới.

Cố Tư Ức ngạc nhiên

nói: “Sao

anh

biết?”

“Bạn em

nói

với

anh.” Hạ Chi Tuyển đứng ở chỗ rẽ hành lang tầng hai nhà ăn,

nhỏgiọng

nói

chuyện điện thoại.

Cậu biết Cố Tư Ức hay cùng hai



bạn đó

đi

ăn cơm, hôm nay gặp hai



bạn ấy

thìlại

không

trông thấy Cố Tư Ức

đi

cùng, cậu liền

đi

tới hỏi: “Cố Tư Ức đâu?”

Trương Hân Dịch lần đầu tiên

nói

chuyện với Hạ Chi Tuyển,

đã

thế còn là cậu ấy chủ động lên tiếng nữa, gương mặt đỏ bừng cả lên, cứ nhìn vẻ đẹp trai của cậu ấy mà tim đập loạn xạ, mãi mà chẳng

nói

được gì.

Hướng Lê đứng bên cạnh

thì

khá bình tĩnh, vội

nói: “Tư Ức trong người khó chịu nên quay về phòng nghỉ ngơi rồi.” Nghĩ

một

chút lại

nói

thêm: “Bọn mình bảo mang cơm cho

thì

cậu ấy

nói

không

cần, chắc

đang

đói bụng đó.”

Hạ Chi Tuyển gật đầu ra vẻ

đã

biết rồi xoay người rời

đi.

Đến khi cậu ấy

đi

xa rồi, Hướng Lê mới thở phào vỗ ngực: “Đẹp trai đến mức làm mình khó thở quá! Tư Ức

thì

ngày nào cũng

đi

cùng cậu ấy,

không

biết cảm giác thế nào nhỉ.”

Người bên cạnh vẫn chưa có phản ứng, Hướng Lê liền huých tay Trương Hân Dịch: “Này, ngơ luôn rồi à?”

Trương Hân Dịch mặt vẫn đỏ, ấp úng

nói: “Chẳng trách mà lại là hot boy…”

Hạ Chi Tuyển vẫn chưa ăn cơm, mấy người bạn

đang

ngồi

trên

chờ, nhưng chỗ cậu đứng

thì

ít người lui tới,

không

quá ồn ào, nên có thể gọi điện cho Cố Tư Ức hỏi han xem tình hình



ra sao.

“Em khó chịu chỗ nào?”

Cố Tư Ức có phần lúng túng,



có khó chịu ở đâu đâu, chỉ là thấy buồn bực nênkhông

muốn ăn thôi.

Nhưng



không

thể trả lời như vậy được, cho nên đành chậm rãi

nói: “Em đau dạ dày, muốn ở trong phòng nghỉ

một

lát…”

“Đau dạ dày

thì

đừng có ăn đồ ăn vặt với uống trà sữa đấy.”

“Vâng…”

“Thế em nghỉ ngơi

đi.”

“Vâng.”

Cúp máy, Cố Tư Ức lại thở phào

nhẹ

nhõm, cầm bút tiếp tục làm bài.

Lúc

đang

buồn chán

thì

chỉ còn cách là học thôi! Trong khi mọi người

đang

ăn cơm

thìcô

ở trong phòng vùi đầu vào học, đây là

sự

phấn đấu nỗ lực cảm động trời đất nhường nào chứ, Cố Tư Ức càng học càng hăng, cảm giác mình

sẽ

trở thành người đứng ở đỉnh cao nhất!

Hạ Chi Tuyển

đi

lên tầng ba nhà ăn, các bạn cậu ngồi chờ lâu quá kêu ầm cả lên rồi.

Cậu thản nhiên

nói: “Các cậu ăn

đi, mình có chút chuyện.”

Trịnh Bồi Bồi nhìn bóng lưng cao ngất của cậu, cảm thấy như bị vứt bỏ,

nói: “khôngphải vì có mình ở đây nên cậu ấy mới

không

muốn ăn đấy chứ?”

Lục Gia Diệp nghiêm túc suy nghĩ

một

lúc rồi gật đầu: “không

chừng đúng là như vậythật, A Tuyển vốn

không

thích ngồi ăn cơm cùng con

gái.”

Vẻ mặt bi thương của Trịnh Bồi Bồi trong nháy mắt hóa thành phẫn nộ, đá

một

phát lên cái ghế cậu ta

đang

ngồi: “Cậu

không

nói

thì

không

ai bảo cậu câm đâu!”

“Mẹ,



ràng là cậu hỏi trước mà…” Lục Gia Diệp cảm thấy mình vô tội,

không

nhịn được mà mỉa

một

tí: “Chỉ có em

gái

má lúm đồng tiền là tốt thôi, ngọt ngào đáng

yêu, ai như cậu chỉ biết quát tháo chứ, chẳng nữ tính chút nào!”

“Cậu

nói

thêm

một

câu nữa thử xem!” Trịnh Bồi Bồi hung dữ

nói.

“Thôi em xin em xin, đàn ông tốt

không

đánh nhau với con

gái

đâu.” Lục Gia Diệp ghê sợ

nói.

Tô Hàn cười: “Bồi Bồi nào có hung dữ chứ, đây người ta gọi là sống

thật, con

gái

mạnh mẽ chân

thật

là đáng

yêu

nhất.”

Trịnh Bồi Bồi lập tức đổi thái độ, mỉm cười

nói

với Tô Hàn: “Tôi thích những người con trai có mắt như cậu.”

Cố Tư Ức vẫn

đang

ra sức ngao du trong đại dương tri thức, nhưng bị mắc ở

một

bài tập toán, mãi vẫn

không

giải được, tính thế nào cũng

không

ra.

Trong lúc



đang

liều mạng suy nghĩ

thì

chuông điện thoại lại vang lên.

Vốn còn

đang

rất phiền não, nhưng khi thấy tên hiển thị

trên

màn hình

thì



cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.



bấm nút nghe: “Alo?”

Hạ Chi Tuyển còn chưa

nói



thì



đã

nói

trước: “Em có

một

bài toán muốn hỏi

anh, có được

không?”

“Đơn giản,

anh

đang

đứng dưới kí túc xá nữ, em mang theo sách vở xuống đây.” Hạ Chi Tuyển

nói.

“…” Cố Tư Ức vô cùng bất ngờ, sao Hạ Chi Tuyển lại đứng bên dưới rồi?

Nhưng mà



đang

máu học nên cũng

không

quan tâm lắm, nhanh chóng cầm sách, giấy nháp và bút rồi

đi

xuống nhà.

Hạ Chi Tuyển đứng ở đâu là nơi đó như được bật đèn sáng vậy, khiến người ta

khôngthể

không

ngoái lại nhìn.

Mọi người cực kì ngạc nhiên, vị học thần nổi tiếng cao lãnh này lại

đang

đứng dưới tòa kí túc xá nữ.

Cố Tư Ức chạy đến chỗ Hạ Chi Tuyển, Hạ Chi Tuyển bước nhanh tới đón, đỡ lấy vaicô: “đi

chậm thôi,

không

phải em bị đau dạ dày sao?”

Hự…cô

quên mất chuyện đó rồi.

Cố Tư Ức dừng bước, cau mày, nét mặt tỏ ra khó chịu, đưa tay ôm bụng: “Vâng, emkhông

thoải mái lắm…”

Hạ Chi Tuyển

nói: “Em thế này là bị đau bụng chứ

không

phải đau dạ dày.”

“…” Nét mặt Cố Tư Ức cứng ngắc trong

một

giây, sau đó gượng cười: “thì

ra là đau bụng…Đau quá nên em ngốc luôn rồi,

không

phân biệt được bụng với dạ dày…”

Hạ Chi Tuyển hết

nói

nổi, đưa cái túi

đang

cầm

trên

tay cho

cô: “Cầm lấy.”

Cố Tư Ức cầm cái túi mở ra xem, bên trong đựng mấy hộp đồ ăn, hơi nóng và mùi thơm tỏa ra từ bên trong hộp.

“Tìm chỗ nào đó ngồi ăn

đi, rồi

anh

giảng bài cho, để

anh

cõng em.”

“…” Cố Tư Ức còn chưa kịp tiêu hóa hết lời cậu

nói

thì

đã

thấy cậu ngồi xuống trước mặt mình rồi.

Cố Tư Ức sợ hết hồn, vội

nói: “không

cần đâu…”

“Em

đang

bị đau bụng mà phải

không?”

“không

sao đâu…Em chịu được mà.”

“Có

anh

ở đây, em chịu đựng cái quái gì hả?” Hạ Chi Tuyển

không

được vui, ra lệnh luôn: “Ngồi lên mau!”

Cố Tư Ức lại cảm nhận được

sự

áp bức ngỗ ngược từ Hạ Chi Tuyển, trong lòng ngượng ngùng vô cùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên lưng cậu, đến khi Hạ Chi Tuyển cõng



đi,



mới từ từ hoàn hồn, có chút mất tự nhiên.

Lần cuối cùng Cố Tư Ức được cõng là vào mấy năm trước,



được bố cõng

đi

bệnh viện, và Hạ Chi Tuyển là người khác giới thứ hai cõng

cô.

một

tay



cầm quyển sách

đã

được cuộn tròn lại,

một

tay cầm túi thức ăn.

Mùi bạc hà dễ chịu thanh mát từ người cậu tỏa ra, khiến Cố Tư Ức

không

kìm chế nổi mà đỏ bừng hai má,



lặng lẽ nín thở, như thể nếu tiếp tục hít hà mùi hương cơ thể cậu là có thể chết ngay được vậy.

Cố Tư Ức nằm

trên

lưng Hạ Chi Tuyển, cảm nhận những ánh mắt truyền tới từ bốn phương tám hướng, trong đó có cả

sự

kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.

thật

ra

thì

sức khỏe của



vẫn bình thường, nên tự dưng có cảm giác như mình

đanglợi dụng Hạ Chi Tuyển để

đi

rêu rao khắp nơi vậy.

May là quãng đường

không

dài, Hạ Chi Tuyển

đi

vào

một

lớp học truyền thông lúc nàykhông

có ai, sau khi đặt Cố Tư Ức xuống, cậu cầm lấy cái túi trong tay

cô, lấy hộp thức ăn ra mở nắp rồi đặt lên bàn, Cố Tư Ức nhìn thấy có hai phần cháo và ba món ăn thanh đạm.

“Tưởng em bị đau dạ dày nên

anh

mới mua cháo và thuốc, ai ngờ là em chỉ bị đau bụng bình thường thôi.”

nói

xong Hạ Chi Tuyển lại nhìn



cười, trêu chọc: “Ngốc.”

Cố Tư Ức xấu hổ cười hờ hờ, tuy bị

nói

là ngốc nhưng



lại

không

hề tức giận, ngược lại còn thấy rất ngọt ngào.

Cái dáng vẻ cười ngờ nghệch này trông càng ngốc hơn rồi.

“Nhưng mà

anh

mua nhiều đồ cho em thế này, em

không

ăn hết được đâu.”

“anh

cũng

đã

ăn gì đâu, cùng ăn

đi.” Sợ



đói nên cậu mua đồ rồi đem qua cho

côluôn.

“Vâng.”

Hai người ngồi cùng

một

hàng ghế ăn cháo, Cố Tư Ức

đã

quên sạch chuyện mình

đanggiả vờ đau bụng rồi,

không

nhớ để mà làm trò ăn ít

một

chút, cứ thế ăn sạch

sẽ

bát cháo, ăn xong còn chủ động thu dọn rồi vứt rác.

Hạ Chi Tuyển ngồi bên cạnh quan sát động tác nhanh nhẹn và sắc mặt hồng hào củacô, ngẫm nghĩ

nói: “Nhìn em có vẻ khỏe lên rồi đấy.”

“…” Cố Tư Ức khựng lại, lúc này mới nhớ ra là mình

đang

đóng vai “bệnh nhân”.

Nếu để cậu biết được là



giả vờ bị bệnh, còn bắt cậu mang cơm rồi cõng

đi

nữa

thìkhông

biết có bị đánh chết

không

nhỉ?

Cố Tư Ức bùng nổ khả năng diễn xuất, nét mặt như bừng tỉnh ngộ,

nói: “Ừ nhỉ, bụng hết đau rồi này…Hay là tại cháo ngon quá nên chữa khỏi rồi…”

“Chắc thế, đau bụng nó cũng phát từng cơn từng cơn

một.” Hạ Chi Tuyển

nhẹ

nhàngnói, ánh mắt rơi vào vành tai đỏ ửng của



nhóc kia.

“Đúng thế, cứ đau từng cơn ý, vừa nãy

thì

đau, bây giờ lại ổn rồi.” Cố Tư Ức thầm thở phào, cảm ơn ông trời

đã

giúp



vượt qua bài kiểm tra

nói

dối này, “Em

đi

vứt rác nhé.”

Hạ Chi Tuyển nhìn



nhóc cầm túi rác

đi

ra ngoài phòng học,

trên

người



là bộ đồng phục áo khoác bên ngoài, sơ mi trắng và váy đen, mái tóc được buộc đuôi ngựa giờđang

khẽ tung bay như làn váy, bên dưới là đôi chân thon dài trắng nõn.

Cậu lười nhác đưa tay chống đầu, cái bút quay tròn trong tay, mắt nhìn Cố Tư Ức chăm chú từ lúc



đi

cho đến khi



quay lại.

Cố Tư Ức vừa ngồi xuống bên cạnh Hạ Chi Tuyển

thì

cậu

đã

giơ tay ra véo

nhẹ

tai

cô.

“Đừng động đậy.” Thấy



đang

muốn né, cậu liền

nhỏ

giọng

nói, chất giọng hơi khàn khiến



không

quen lắm.

“anh

làm gì vậy?” Cố Tư Ức

không

biết phải làm sao, liền tức giận

nói.

“Em xem phim Inuyasha bao giờ chưa?”

“Xem rồi.” Cố Tư Ức

không

hiểu sao tự dưng cậu lại nhắc tới bộ phim anime cũ đó.

“Tai của em giống Inuyasha lắm, khiến cho

anh

muốn nghịch.” Hạ Chi Tuyển nghiêm túc

nói.

Trong đầu Cố Tư Ức

hiện

ra hình ảnh Inuyasha với cái lỗ tai chó dựng thẳng lên, lập tức muốn bùng nổ, nghiêng người thoát khỏi móng vuốt của Hạ Chi Tuyển, che cái taiđang

nóng rần, nổi cáu quát: “Ý

anh

là nhìn tai em giống tai chó đúng

không?!”

không

đợi cậu trả lời



đã

nói

tiếp: “Tai em làm gì nhọn như thế chứ,

anh

so sánh quá đáng lắm nhé! Em

không

cho

anh

véo tai em nữa đâu!”

Hạ Chi Tuyển

không

nhịn được cười, cười đến nỗi

không

dừng lại được.

Cố Tư Ức vừa tức vừa xấu hổ ngồi

một

bên, cứ thế giận dữ nhìn Hạ Chi Tuyển, nhưng càng nhìn

thì

lại càng

không

giận nổi nữa rồi…

Bởi vì lúc cậu ấy cười nhìn đẹp trai lắm ý…

“Được rồi,

anh

cười đủ chưa hả? Mau giảng bài cho em

đi.” Cố Tư Ức phiền não mở sách ra, giơ bài khó ra trước mặt Hạ Chi Tuyển, kèm theo

một

tờ giấy nháp.

Hạ Chi Tuyển ngừng cười, liếc mắt nhìn đề, sau đó cầm bút viết các bước giải.

Cố Tư Ức kinh sợ với tốc độ của cậu, hỏi: “anh

không

cần suy nghĩ à?”

“Xem cái hiểu ngay.” Cậu đặt bút xuống, bài toán

đã

giải xong.

“…” Vốn



còn

đang

thầm nghĩ là đây dẫu sao cũng là dạng đề mà trong giờ



giáo chưa nhắc đến, mình cũng

không

đến nỗi ngốc lắm đúng

không, thế mà lúc này nhìn cái bài toán mà



đã

suy nghĩ nát óc nhưng vẫn

không

tìm ra cách giải lại được Hạ Chi Tuyển cầm bút viết có mười mấy giây là xong, trong lòng



thật

sự

muốn sụp đổ…

“Em nhìn có hiểu các bước làm

không?” Hạ Chi Tuyển hỏi.

Cố Tư Ức lại yên lặng nhìn, lời giải rất



ràng,



nhìn cái là hiểu ngay, thế mà sao trước đó



nghĩ mãi

không

ra nhỉ?

Hạ Chi Tuyển nhìn đồng hồ,

nói: “anh

ở cùng em thêm nửa tiếng, có bài nào

khônghiểu nữa

thì

bảo

anh.”

“Ồ, vâng ạ.” Cố Tư Ức gật đầu, “Cảm ơn

anh

nhé.”

Hạ Chi Tuyển cầm di động chơi game, Cố Tư Ức ngồi

một

bên làm đề, cậu cũng rất chú ý mà đeo tai nghe,

không

để

âm

thanh trong game làm



phân tâm.

Lúc Cố Tư Ức lại tiếp tục gặp bài khó,



cực kỳ rối rắm…

không

biết Hạ Chi Tuyển có lại giải được trong mấy phút đồng hồ như vừa nãy

khôngnhỉ?

Hỏi cậu ấy bài này

thì

không

biết là mình có ngu quá

không?

không

biết là nên hỏi cậu ấy hay tự mình nỗ lực

thì

hơn nhỉ?

Rốt cuộc

thì

đây có phải là

một

bài khó

không

vậy?

Cuối cùng



quyết định

sẽ… tạm thời chuyển sang bài khác.

một

lúc sau khi

đã

làm xong mấy bài liền,



quay đầu nhìn lại

thì

Hạ Chi Tuyển

đãngủ gục xuống bàn rồi.

Tư thế của cậu rất tùy tiện,

một

bên tai nghe bị rớt ra,

một

bên

thì

vẫn gắn

trên

tai.

Cố Tư Ức cởϊ áσ khoác

trên

người ra,

đi

đến bên cạnh cậu,

nhẹ

nhàng choàng áo lên vai cậu.



cầm lấy

một

bên tai nghe bị rớt xuống, cẩn thận đeo vào, tò mò

không

biết Hạ Chi Tuyển

đang

nghe nhạc gì.

Trong máy

đang

bật nhạc của nhóm Mayday.

“Bước

đi

trong gió, ánh mặt trời hôm nay sao bỗng

thật

dịu dàng,

sự

dịu dàng của trời,

sự

dịu dàng của đất, giống như khi em ôm

anh…”

Bài hát này cũng lâu rồi, giờ nghe lại tự nhiên thấy hay hơn hẳn.

Cố Tư Ức

không

gỡ tai nghe xuống mà yên lặng nghe đến hết bài, mắt nhìn Hạ Chi Tuyển

đang

ngủ say bên cạnh, có

một

cảm giác thỏa mãn

không

nói

nên lời.

Khóe môi



hơi nhếch lên, trong mắt là

sự

vui vẻ xen lẫn thích thú.

Nghe hết bài,



gỡ tai nghe ra, cũng cất gọn lại cho cậu luôn, sau đó lại tiếp tục ngồimột

bên làm đề.

Cố Tư Ức suy nghĩ, Hạ Chi Tuyển cũng ngủ mất rồi, nếu bảo cậu về phòng ngủ trưa rồi lại quay về lớp

thì

cũng hơi vất vả, chi bằng cứ ngủ luôn ở lớp

đi, mà chính



cũng cảm thấy tinh thần phấn khởi hơn, hết cả buổi trưa đều chỉ ngồi làm đề.

Hạ Chi Tuyển mơ màng ngủ, bỗng ngửi thấy

một

mùi hương thoang thoảng, cậu vốn cực kì ghét các thứ mùi lạ, bao gồm cả nước hoa, nhưng mùi này mang lại cảm giác rất gần gũi và tự nhiên, khiến cho cậu rất thích, thậm chí còn chìm đắm vào nó mà ngủ say hơn.

Đến khi tỉnh lại, cậu mới phát

hiện

ra mùi đó là từ đâu tới, chính là ở cái áo khoácđang

đắp

trên

người mình…

Cố Tư Ức gấp sách lại,

nói: “anh

dậy rồi à? Thời gian cũng

không

còn nhiều, bọn mình đến lớp thôi.”

Hạ Chi Tuyển vẫn ngồi yên

không

nhúc nhích, hình như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, tay vẫn cầm áo của

cô.

“đi

thôi.” Cố Tư Ức lấy lại áo, nhưng Hạ Chi Tuyển lại bất ngờ dùng sức rất mạnh, mặt nghiêm nghị nhìn

cô, ánh mắt vừa

âm

trầm vừa sắc bén.

Cố Tư Ức bị dọa phải buông

nhẹ

tay ra, ngạc nhiên nhìn cậu.

Hạ Chi Tuyển cúi đầu nhìn chiếc áo trong tay, lại nhìn vẻ kinh ngạc của Cố Tư Ức, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, nét mặt thả lỏng, cậu giơ tay bóp

nhẹ

sống mũi, ném cái áo lại cho

cô,

nói: “Vừa nãy

anh

chưa tỉnh ngủ.”

“Ồ…” Cố Tư Ức thở phào

nhẹ

nhõm, “thì

ra là

anh

có tật cáu gắt lúc mới ngủ dậy.”

“Đúng thế.” Hạ Chi Tuyển lười biếng ngáp

một

cái rồi đứng dậy.

Hai người

đi

cùng nhau xuyên qua sân trường, bước vào lớp ngay trước khi tiếng chuông vào học vang lên.

Hạ Chi Tuyển

đã

ngủ trưa nên tinh thần rất tốt, Cố Tư Ức

thì

hoàn toàn ngược lại, lúc nãy

thì

hăng hái bừng bừng, giờ

thì

buồn ngủ muốn chết.cô

liều mạng ép mình phải tỉnh táo, cuối cùng cũng trụ được cho đến lúc tan học,

đang

gục xuống bàn ngủ

một

títhì

Trịnh Bồi Bồi ghé vào tai

nói: “Nghe

nói

buổi trưa Hạ Chi Tuyển đứng dưới kí túc xá đợi cậu, sau đó còn cõng cậu đến tòa nhà tổng hợp nữa đúng

không?”

“…” Tốc độ truyền miệng công nhận nhanh

thật

đấy.

“Này, cậu có thể

nói

cho mình nghe xem cảm giác lúc được Hạ Chi Tuyển cõng là thế nào được

không? Mình chưa bao giờ thấy cậu ấy cõng con

gái

đâu nhá.”

“Giờ nghỉ trưa các cậu

đi

đâu thế? Ngồi học mình thấy cậu có vẻ mệt đấy…”

Cố Tư Ức mang theo

sự

mỏi mệt cực độ

nói

một

cách đơn giản: “đi

học… Cho mình ngủ

một

lát

đi…”

“đi

học

thì

sao cậu ấy phải cõng cậu hả?”

“…”

“Chậc…Trước đây nhìn

không

ra cậu ấy lại là loại thích bám người đến vậy đấy.”

“…”

“Có phải hai cậu

đang

yêu

nhau

không?”

“!!!” Cố Tư Ức bị câu hỏi này dọa sợ phải ngồi bật dậy, hoàn toàn

không

còn thấy buồn ngủ nữa,



điều chỉnh nét mặt, nghiêm túc

nói: “Cậu đừng có mà

nói

lung tung.”

“Ồ…” Trịnh Bồi Bồi làm như

đã

hiểu ra điều gì, ngược lại còn gian xảo cười

nói: “Vậy cậu thấy cậu ấy thế nào? Có thích cậu ấy

không?”

“Mình

không

thích cậu ấy! Cậu đừng có

nói

mấy chuyện này nữa!” Cố Tư Ức

nhỏ

giọng mắng.



rất sợ bị cái người

đang

ngồi ở dãy bên cạnh kia nghe thấy.

Nhưng thực tế là cứ sợ cái gì là cái đấy nó đến, Trịnh Bồi Bồi nghe Cố Tư Ức

nói, ngược lại cảm thấy mưu kế của mình

đã

đi

đúng hướng, liền quay đầu

nói

với Hạ Chi Tuyển: “A Tuyển, cậu nghe thấy gì chưa, em

gái

má lúm đồng tiền

nói



không

thích cậu đó.”

Hạ Chi Tuyển

đang

đọc sách, chỉ hời hợt liếc mắt qua nhìn

một

cái, nét mặt

khôngnhìn ra được vui buồn.

Lục Gia Diệp nghe thấy

thì

cười ha ha

nói: “Em

gái

quả nhiên

không

tầm thường,không

bị sắc đẹp làm cho mù quáng.”

Cố Tư Ức bị hai người họ trêu chọc

thì

phát điên, đứng dậy

nói: “Mình

đi

vệ sinh.”

Trịnh Bồi Bồi sau đó lại ngồi vào chỗ của Cố Tư Ức, làm mặt quỷ với Hạ Chi Tuyển, cười sướиɠ: “Có phải

không

ngờ tới rồi

không? Buồn chưa buồn chưa? Khó chịu lắm đúng

không

hả?”

Hạ Chi Tuyển vẫn

không

thay đổi sắc mặt, cầm lấy

một

quyển vở

trên

bàn Lục Gia Diệp, xé

một

tờ ra vo thành

một

cục, ném thẳng vào mặt Trịnh Bồi Bồi.

Vừa nhanh vừa chuẩn xác, đúng ngay giữa mặt luôn, Trịnh Bồi Bồi giơ tay che mặt kêu: “Đánh người

không

được động vào mặt nhá, sao cậu ác thế hả?”

Mặc dù

không

đến mức đau muốn chết, nhưng

thật

sự

là cũng đau vãi ra.

Trịnh Bồi Bồi tức giận

đi

đến chỗ bọn họ, cướp lấy quyển vở kia rồi quay về chỗ của mình, xé

một

tờ.

Lục Gia Diệp tru tréo lên: “Giời ơi là giời sao hai người lại xé vở của tôi thế hả!!!”

Trịnh Bồi Bồi vo tờ giấy lại rồi ném vào Hạ Chi Tuyển.

Hạ Chi Tuyển khẽ ngửa ra sau, cục giấy vì thế mà đập vào mặt Lục Gia Diệp.

Lục Gia Diệp phát cáu: “Hai cậu

đã

xé vở của tôi rồi lại còn coi tôi là mục tiêu nữa à!”

Trịnh Bồi Bồi cãi nhau với cậu ta: “Ông đây bị đánh trúng mặt rồi mà cậu chỉ biết lo cho quyển vở của cậu thôi à?”

Kệ cho hai người ầm ĩ, Hạ Chi Tuyển đứng dậy ra ngoài phòng học.

Tô Hàn làm khán giả đứng ra hòa giải: “Xé

thì

cũng xé rồi, mua lại quyển khác là xong, vo giấy lại rồi ném đau lắm đó…”

Trịnh Bồi Bồi

nói

theo: “Đúng rồi đấy, tôi còn bị nện thẳng vào mặt luôn, tên Hạ Chi Tuyển kia hung bạo quá.”

Lục Gia Diệp

nói: “Cậu ấy vẫn thế mà, giờ cậu mới biết à?”