Chương 12

Edit: Ngân Nhi

Phòng của Hạ Chi Tuyển rất rộng, chia làm hai khu riêng, vừa có chỗ nghỉ ngơi mà vừa có chỗ giải trí.

trên

giá sách cạnh bàn máy tính chất đầy sách, còn có đủ loại robot và mô hình lắp ghép nữa.

Cố Tư Ức nhìn qua

một

lượt, các cuốn sách thuộc rất nhiều chủ đề, có thể coi là

trênthông thiên văn dưới tường địa lý.

Lại

một

lần nữa



cảm nhận được khoảng cách giữa mình và học thần.

Cố Tư Ức quay đầu lại, thấy Hạ Chi Tuyển

đang

gõ gì

trên

máy tính, màn hình

hiệnđầy các kí tự.



hỏi: “anh

đang

làm gì đó?”

Hạ Chi Tuyển đáp: “Lập trình.”



lại hỏi: “Lập trình để làm gì?”

Hạ Chi Tuyển đáp: “Để kiếm tiền.”

Cố Tư Ức: “…Siêu thế.”

Hạ Chi Tuyển vứt ipad cho

cô: “anh

có việc bận

một

lát, em ngồi chơi game hay xem phim

đi.”

“Được ạ.” Cố Tư Ức khoái trá nhận lấy, “Có tai nghe

không

ạ,

không

lại làm ồn đếnanh.”

Hạ Chi Tuyển lại vứt cho



một

cái tai nghe.

Cố Tư Ức ngồi xuống thảm, dựa lưng vào ghế sô pha, đeo tai nghe rồi cầm ipad xem anime.

Hạ Chi Tuyển tập trung vùi đầu vào đống kí tự, các ngón tay lướt như bay

trên

bàn phím.Cậu hoàn thành nốt phần còn dang dở, sau khi thử nghiệm thành công

thì

gửi cho bên công ty mà mình hợp tác.

Cậu thở phào, tắt chương trình

đi, quay người lại nhìn Cố Tư Ức.



nhóc lười biếng dựa vào ghế sô pha,

không

biết

đang

xem cái gì mà thỉnh thoảng lại cười rung cả người, còn cố lấy tay che miệng

không

để phát ra tiếng.

Hạ Chi Tuyển đứng dậy,

đi

tới ngồi xuống bên cạnh

cô.

Cố Tư Ức bỏ tai nghe ra hỏi: “anh

xong việc rồi à?”

“Ừ.” Cậu gật đầu, mắt liếc nhìn màn hình ipad,

thì

ra



đang

xem Slamdunk, “Chưa xem bao giờ à?”

“Em vẫn xem mà, cũng vì bộ này mà em mê bóng rổ lắm đấy, phim này quá hay luôn.”

“Ừ, cùng xem

đi.”

“Được thôi.” Cố Tư Ức giơ cái ipad cho cả Hạ Chi Tuyển xem.



gập chân để ipad lên đầu gối, hai người xem chung nên ngồi rất sát nhau.

Hạ Chi Tuyển đặt

một

tay lên đùi,

một

tay để gác lên ghế sô pha sau lưng

cô.

Cậu cao hơn



nên lúc ngồi cũng cao hơn, tầm mắt

không

những nhìn được màn hình mà còn có thể nhìn xuống gương mặt



nữa.

Ngắm hàng mi cong duyên dáng, ngắm cái mũi xinh đẹp, ngắm đôi môi đỏ mọng như quả

anh

đào…

Cố Tư Ức chăm chú xem phim, còn Hạ Chi Tuyển

thì

ngồi ngắm

cô.

Trong phim

đang

diễn ra những trận đấu thể thao đặc sắc cùng tiếng cười đùa của các nhân vật, nhưng cũng chẳng hấp dẫn bằng

cô.

Chỗ nào cũng đẹp.

Càng nhìn càng thấy đẹp.

Bàn tay

đang

vắt ngang sau lưng



tiện thể giơ lên véo tai



một

cái.

“A!

anh

làm sao thế?” Cố Tư Ức quay đầu

đi.

Hạ Chi Tuyển nhìn

cô, như cười như

không: “Cố Tư Ức,

anh

cảm thấy em rất xinh.”

“…” Bị ánh mắt sâu hút đen láy của Hạ Chi Tuyển nhìn chằm chằm, Cố Tư Ức

khôngkìm chế được mà đỏ mặt.

Chính mình cũng cảm nhận được điều này nên



càng xấu hổ hơn, quay người đưa lưng về phía Hạ Chi Tuyển, hậm hừ

nói: “Em vẫn xinh mà, cần

anh

phải

nói

sao.”

Đúng vậy đó, từ

nhỏ

đến lớn các



các chú và các bạn ai cũng khen



xinh mà.

Nhưng nghe người ta

nói

thì



chỉ mỉm cười cho qua thôi, thế mà sao Hạ Chi Tuyểnnói

thì



lại mất tự nhiên như thế nhỉ?

Hạ Chi Tuyển nhìn lưng

cô, nét cười trong mắt càng thêm



ràng.

Cảm xúc khó chịu bị đè nén bởi những chuyện cũ ùa về giờ

đã

hoàn toàn tan biến như làn khói.

Người giúp việc tới gõ cửa gọi hai người

đi

ăn cơm trưa, Cố Tư Ức như nhận được lệnh đặc xá, vội vội vàng vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng, thoát khỏi bầu

không

khí bí bách này.

Hạ Chi Tuyển lười biếng đứng lên,

không

nhanh

không

chậm

đi

theo sau

cô, sắc mặt rất bình thường.

Ăn trưa xong, Hạ Chi Tuyển hỏi: “Chiều nay em muốn làm gì?”

Cố Tư Ức suy nghĩ

một

lát rồi

nói: “Cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa là phải quay về trường rồi, bọn mình đến trung tâm thương mại nhé, em muốn mua ít đồ mang về trường.”

“Vẫn muốn mua sách nữa à?” Hạ Chi Tuyển trêu.

Cố Tư Ức: “…”

không

muốn để ý đến cái người này nữa!

Nghỉ trưa

một

lát, Hạ Chi Tuyển gọi xe rồi cùng Cố Tư Ức tới trung tâm thương mại.

Cố Tư Ức

đi

hết mấy cửa hàng chọn này chọn nọ, mua

một

đống đồ mang về, nào làmột

cái cốc xinh xinh,

một

cái gối ôm đáng

yêu, còn giờ

thì

vẫn

đang

quanh quẩn ở cửa hàng giày dép,



hỏi Hạ Chi Tuyển: “anh

thấy đôi nào đẹp?”

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu chủ Hạ cùng

đi

dạo phố mua sắm với con

gái, rốt cuộc cậu cũng hiểu được là vì sao

trên

mạng lại có nhiều người thích chế giễu việc đàn ông

đi

mua sắm với phụ nữ rồi.cô

nhóc bên cạnh cậu đây, nhìn

thì

gầy yếu thế mà sao lại nhiều năng lượng vậy

không

biết, cứ hớn hở

đi

đi

lại lại suốt, dù chỉ là

một

món đồ

nhỏ

thôi



cũng phải

đi

tận mấy cửa hàng khác nhau để so sánh mới chịu, hoàn toàn

không

biết mệt là gì.

Nghe Cố Tư Ức hỏi, cậu chỉ đáp cho có: “Đôi nào cũng đẹp.”

Cố Tư Ức chợt nhận ra là

anh

có phần mệt mỏi, rất ngượng ngùng mà

nói: “anh

tìm chỗ nào đó ngồi

đi.”

“không

sao.” Hạ Chi Tuyển nhìn mấy đôi giày mà Cố Tư Ức

đang

đắn đo lựa chọn,

thậtra

thì

cậu thấy nó chẳng khác nhau mấy, nhưng vì

không

muốn tỏ ra hời hợt nên cậu bèn chỉ đại

một

đôi: “Cái này được đấy.”

“Á, em cũng thấy thế, vậy chọn cái này

đi!” Cố Tư Ức vui vẻ lấy đôi dép xuống.

Tiếp theo



lại tiếp tục chinh chiến ở những khu vực khác, Hạ Chi Tuyển

thì

đi

bên cạnh giúp



đẩy xe đồ, bên trong đựng toàn chiến lợi phẩm của

cô.

Hạ Chi Tuyển quan sát đống đồ,

nói: “Em thích mua sắm

thật

đấy, xem ra chồng em sau này mà

không

có tiền

thì

không

được rồi.”

Cố Tư Ức quýnh lên: “Đây là em mua cả cho mấy bạn mà.”

Vì muốn gia tăng

sự

tin tưởng,



còn giải thích



ràng: “Cái gối này là mua cho Hướng Lê, cái cốc là mua cho Hân Dịch, hôm nọ bạn ý khen cốc em đẹp nên giờ em mua cho bạn ý

một

cái giống hệt luôn, còn đôi dép là mua cho Duy Duy…”

Hạ Chi Tuyển nhướn mày

nói: “Em mua hộ à?”

“không

phải, là quà em tặng các bạn.” Cố Tư Ức rất cảm kích những người bạn ấy, trong lúc



không

được mọi người chào đón

thì

họ

đã

chủ động

đi

tới kết bạn với

cô, người nào đối tốt với

cô,



sẽ

đối tốt lại với họ gấp nhiều lần.

“À.” Hạ Chi Tuyển hờ hững đáp.

Cố Tư Ức sau khi

đã

mua được kha khá

thì

nói

với Hạ Chi Tuyển: “Em ra chỗ đồ ăn vặt mua mấy thứ, đẩy xe đến đấy bất tiện lắm,

anh

ở khu nghỉ chờ em nhé, em

sẽ

quay lại ngay.”

“Được.” Hạ Chi Tuyển ngồi xuống, buồn chán nghịch điện thoại.

Hôm nay cậu mặc đồ rất thoải mái, áo sáng màu và quần dài màu tối, dáng vẻ lười nhác nhưng

không

làm át

đi

khí chất cao ngạo lạnh lùng và gương mặt đẹp trai, mấycô

gái

đi

ngang qua đều phải quay đầu nhìn, có người còn đứng ở

một

góc lén chụp hình lại, những ai bạo dạn đến gần

thì

đều phải chịu ấm ức mà bỏ

đi.

không

lâu sau Cố Tư Ức

đã

cầm đồ trở lại, Hạ Chi Tuyển cất điện thoại

đi

rồi đứng dậy.

Cố Tư Ức đưa cho

anh

một

cái túi: “Cho

anh

này.”

“Gì vậy?” Hạ Chi Tuyển nhận lấy rồi mở ra xem.

“Có socola dâu tây, kẹo cầu vồng, kẹo dẻo…Em toàn chọn những loại được mọi ngườiyêu

thích nhất

trên

mạng đấy, dù sao cũng đều là kẹo ngọt mà

anh

thích.” Cố Tư Ức phát

hiện

ra là Hạ Chi Tuyển rất thích ăn kẹo, có hôm ngồi trong giờ tự học buổi sáng cũng phải ăn

một

viên kẹo, người ta ngồi học

thì

khí thế ngất trời, còn Hạ Chi Tuyểnthì

vừa ăn kẹo vừa đọc sách, nhìn nhàn hạ như

đi

chơi vậy, hơn nữa lại còn rất đẹp trai đáng

yêu.

“Sao lại mua mấy cái này cho

anh?” Hạ Chi Tuyển hỏi.

“Là quà tặng

anh

đó, cảm ơn

anh

đã

cùng em trải qua

một

ngày chủ nhật rất vui vẻ.” Cố Tư Ức cười

nói.

“À…”



nhóc này

thật

sự

rất biết lấy lòng người khác đấy.

- -

trên

đường trở lại trường, Hạ Chi Tuyển vẫn là người xách tất cả đồ.

Cố Tư Ức thích ứng rất nhanh, lần trước còn thấy ngại, nhưng lần này

đã

yên lặng hưởng thụ cảm giác được con trai chăm sóc rồi, cũng thích lắm,



lặng lẽ liếc nhìn Hạ Chi Tuyển cao lớn đẹp trai

đi

bên cạnh, híp mắt cười.

“Em cười gì?”

“Hả? Em có cười sao?”

“Ngốc.” Cậu phì cười.

Dọc đường

đi

không

ngừng có người chào hỏi Cố Tư Ức.

“Cố Tư Ức ơi ~”

“A, Tư Ức ơi ~ Cậu về trường rồi à ~”

“Tư Ức ơi ~ Tư Ức ơi ~”

“Tư Ức cuối tuần ở với

anh

trai đó à ~”

“Cố Tư Ức ~”

“Tư Ức ~ Cùng

đi

ăn tối

không?”

Cố Tư Ức liên tục đáp lại mọi người.

Đợi đến khi



rảnh rang được

một

chút, Hạ Chi Tuyển mới

nói: “Quan hệ tốt

thậtđấy.”

Cố Tư Ức cười khúc khích: “Bình thường

không

vậy đâu, hôm nay là trường hợp đặc biệt đấy,

anh

có biết tại sao

không?”

Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt

nói: “không

muốn biết.”

“…” Cố Tư Ức định thừa nước đυ.c thả câu, nào ngờ lại bị người ta vùi xuống hố rồi.



thở dài, chân thành

nói: “anh

mà cứ như vậy

thì

sẽ

không

có bạn đâu, biết

khônghả?”

“không

sao cả.”

“Được rồi, tiếp tục chủ đề lúc nãy nhé,

thật

ra

không

phải là em quan hệ tốt đâu, mà là vì hôm nay

anh

đi

cùng em đấy, bọn mình cùng nhau về trường, bọn họ nhiệt tình chào hỏi em là để gây

sự

chú ý với

anh.”

Cố Tư Ức

không

hề

nói

suông, mà là mấy lần tán gẫu với mấy



bạn, ai cũng muốncô

nói

mấy lời hay ho với Hạ Chi Tuyển, tranh thủ lưu lại chút ấn tượng với nam thần của họ.

“anh

không

biết là

anh

được các bạn nữ

yêu

thích thế nào đâu, bọn họ còn muốn xếp hàng lấy lòng



em chồng tương lai là em đó…” Cố Tư Ức

nói

xong liền bật cười, nhờ có

anh





được trải nghiệm cảm giác được làm vầng trăng sáng giữa các vì sao rồi.

“cô

em chồng?” Hạ Chi Tuyển dò xét nhìn

cô.

Sao cậu lại cảm thấy khó chịu với dáng vẻ vui sướиɠ này của



nhỉ?

Cố Tư Ức cười đáp: “Đúng vậy,



em

gái

là em đây được dịp cáo mượn oai hùm, hưởng ké chút hào quang từ

anh

đấy.”

Còn chưa

đi

đến kí túc xá

thì

Hạ Chi Tuyển

đã

đưa đống đồ cho Cố Tư Ức,

nói: “anh

có chút việc bận, em

đi

một

mình về phòng

đi.”

Cố Tư Ức nhận lấy rồi đáp: “Vâng, cảm ơn

anh

trai nhé,

anh

cứ

đi

làm việc của

anhđi.”

Hạ Chi Tuyển nhìn

cô, gằn từng chữ: “Sau này đừng có gọi

anh



anh

trai nữa.”

Ơ…

“anh

không

có em

gái

nào hết.” Hạ Chi Tuyển lạnh lùng

nói

rồi nghênh ngang rời

đi.

“…???”

“…”