Edit: Ngân NhiHạ Quảng Vũ và Bành Linh ngày nào cũng bề bộn nhiều việc, nhất là Hạ Quảng Vũ.
Trước đây lúc con còn
nhỏ, hai vợ chồng thường cố gắng hết sức giành chút thời gian cuối tuần để cả nhà ăn với nhau bữa cơm.
Dần dần con trai lớn lên, học nội trú trong trường, học đại học ở thành phố khác,
đi
du học… Càng ngày nó càng độc lập, số lần về nhà cũng ngày càng ít
đi, hơi ấm bếp lửa cũng hầu như chẳng còn.
Có những lúc ngồi ăn cơm, Bành Linh
không
khỏi nghẹn ngào
nói: “A Tuyển kết hôn cũng hơn hai năm rồi, đợi đến lúc nó có con rồi bế về nhà chơi, trong nhà chắc
sẽ
vui vẻ lắm.”
Hạ Quảng Vũ hừ
một
cái: “Đừng nhắc đến nó nữa, thằng con trai bất hiếu ngỗ ngược, tôi
không
có đứa con trai như nó!”
“Ông đừng có mà ương ngạnh, ông tưởng công việc có thể theo ông cả đời sao? Đến lúc ông nghỉ hưu rồi, mấy người bạn ông ai cũng ôm cháu trai cháu
gái
vui quên trời đất, còn ông
thì
chỉ ở nhà làm
một
lão già quái gở
cô
độc thôi.” Bành Linh tỏ vẻ ghét bỏ.
Hạ Quảng Vũ
không
hề nhượng bộ chút nào: “Nếu bà muốn lấy lòng chúng nó
thì
tôi
sẽ
không
can ngăn, còn tôi
thì
mơ
đi.”
“Tức là ông
đang
đợi chúng nó đến đây lấy lòng ông à?” Bành Linh hỏi.
Hạ Quảng Vũ tức giận trợn mắt: “Nó giỏi lắm rồi, chẳng coi lão già tôi ra gì, tôi mặc kệ nó ở bên ngoài thích làm gì
thì
làm!”
Bành Linh lắc đầu, chẳng thèm
nói
nữa.
Mặc dù Hạ Quảng Vũ rất ngoan cố, nhưng Bành Linh là mẹ nên dễ mềm lòng hơn, bà
không
giống Hạ Quảng Vũ, làm quan cả đời, quen với quyền uy rồi, ngang ngạnh
không
tha cho ai cả.
Mới đầu khi Hạ Chi Tuyển bỏ
đi, Bành Linh
đã
từng hẹn gặp riêng Cố Tư Ức.
Ấn tượng của Cố Tư Ức đối với Bành Linh cực kỳ tốt, cảm giác rất thân thiết. Lúc học lớp mười, vẫn chưa có chuyện
yêu
sớm,
cô
Bành đối xử rất tốt với
cô, trong nhà còn có riêng
một
phòng dành cho
cô
nữa, chuẩn bị cả quần áo cho
cô, ngày nghỉ
thì
dẫn
cô
đi
chơi, muốn
cô
làm con
gái
nuôi của bà. Tình cảm này của bà
cô
có thể cảm nhận được.
Chỉ là về sau
thì… Trong lòng Cố Tư Ức vẫn
không
thể nào quên
đi
được.
Cho nên, lúc Bành Linh chủ động hẹn gặp
cô,
cô
rất vui vẻ
đi
đến điểm hẹn.
Cả hai đều
không
nói
chuyện này cho Hạ Chi Tuyển biết.
Hai người gặp nhau trong
một
quán cà phê yên tĩnh.
Sau khi trò chuyện khách sáo với nhau mấy câu, Bành Linh
đi
thẳng vào vấn đề: “cô
nghe A Tuyển
nói
là hai con
đã
kết hôn rồi, tức là
đã
đi
đăng ký rồi sao?”
Cố Tư Ức ngượng ngùng gật đầu: “Vâng ạ.”
Bành Linh trong lòng ngổn ngang trăm mối, mắt nhìn Cố Tư Ức,
thật
ra
thì
cũng
không
có gì là
không
hài lòng cả,
một
cô
bé xinh đẹp đáng
yêu
như vậy, bà lại còn nhìn
cô
bé lớn lên, có thể coi là người thân quen…
Bành Linh
nói: “Nghĩ lại năm đó, hai con còn
nhỏ,
không
hiểu chuyện, hơn nữa còn
yêu
đương trong thời điểm
không
thích hợp,
cô
sợ
sẽ
làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, cho nên khi đó
cô
thật
sự
không
thể tán thành.”
“Vâng, con hiểu ạ.” Cố Tư Ức
nhẹ
nhàng
nói, “Là do bọn con bướng bỉnh thích chống đối… Làm
cô
chú lo lắng ạ.”
“không
đâu
không
đâu.” Bành Linh cười phủ nhận, “Sau mấy năm nhìn lại,
cô
cũng hiểu ra rồi. A Tuyển trước nay
không
phải là
một
người hồ đồ mù quáng, nó chỉ cố chấp
yêu
một
mình con thôi, chắc chắn con là người mà nó cực kỳ thích, nếu
không
cưới con
thì
không
được.”
“…” Cố Tư Ức nghe giọng điệu của Bành Linh
thì
không
giống như
đang
trách mắng, tâm trạng của
cô
vì thế mà
nhẹ
nhõm
đi
nhiều.
Bành Linh lại
nói: “Các con định khi nào làm đám cưới?”
Cố Tư Ức
nói: “Bọn con tính tập trung vào
sự
nghiệp trước, cho nên tạm thời
không
nghĩ đến chuyện làm đám cưới ạ.”
Bành Linh gật đầu: “Cũng tốt, mọi người trong nhà cũng cần có thời gian để hòa hoãn lại. A Tuyển nó về nhà náo loạn tung trời với bố nó
một
trận đấy, con có biết
không?”
Cố Tư Ức lắc đầu: “Con
không
nghe
anh
ấy nhắc đến ạ.”
anh
không
nói
thì
cô
cũng
không
hỏi, vì
cô
biết, những chuyện
anh
không
chủ động kể với
cô
thì
chắc chắn đều là những chuyện
không
tốt.
“Bố nó
không
hề ghét con, trái lại cũng giống như A Tuyển vậy, rất thích con. Chẳng qua là trước giờ
cô
chú đều chưa từng nghĩ đến chuyện con
sẽ
trở thành con dâu của
cô
chú, bố nó
đã
vạch sẵn con đường cho nó là cưới
một
cô
gái
có bối cảnh tương đương, tương lai có thể vững vàng
trên
con đường làm quan. Mà
sự
xuất
hiện
của con
đã
phá vỡ tư tưởng của ông ấy.” Bành Linh
nói
xong liền cười tự giễu, “Tất nhiên, đó là tư tưởng mà ông ấy luôn tự cho là đúng.”
Cố Tư Ức chỉ cười,
không
biết nên
nói
gì.
Bành Linh
nói
tiếp: “Mấy năm nay A Tuyển vẫn luôn kiên trì,
thật
ra
thì
bố nó cũng nhìn thấy được, cho nên
không
còn cưỡng ép nó trong chuyện hôn nhân nữa. Nhưng về mặt
sự
nghiệp
thì
ông ấy vẫn rất cố chấp… Hay là con thử khuyên nhủ A Tuyển xem, bảo nó đừng tự khởi nghiệp nữa, vào làm trong viện nghiên cứu
đi,
sự
nghiệp ổn định mà tương lai cũng tươi sáng.”
Cố Tư Ức: “…”
“Nếu con làm cho A Tuyển thay đổi suy nghĩ
thì
bố nó chắc chắn
sẽ
vui lắm, ông ấy cũng
sẽ
càng thêm hài lòng với
cô
con dâu này.”
Chờ Bành Linh
nói
xong, Cố Tư Ức mới chậm rãi
nói: “Thưa
cô, con xin lỗi ạ, về chuyện này
thì
con
không
thể giúp được. A Tuyển có lý tưởng và hoài bão của mình, có lẽ con đường đó
không
phải là con đường tốt nhất dành cho
anh
ấy, nhưng nếu
anh
ấy vẫn muốn
đi
thì
con
sẽ
đi
theo
anh
ấy. Con
không
muốn quấy rầy làm đảo loạn cuộc đời của
anh
ấy, con chỉ muốn ở bên cạnh làm
một
người bạn tri kỷ của
anh
ấy thôi.”
Giọng Cố Tư Ức
nhỏ
nhẹ, nét mặt cũng dịu dàng, nhưng thái độ của
cô
thì
rất kiên quyết,
không
có
một
chút nào là muốn thỏa hiệp.
Bành Linh gần như
đã
hiểu được rằng vì sao con trai mình lại
yêu
thương
cô
bé đến vậy rồi.
Bà cố gắng thuyết phục Cố Tư Ức cũng là chuyện quá hoang đường, vợ chồng vốn nên đồng lòng với nhau mà.
Bành Linh thoải mái nở nụ cười, lấy hộp quà trong túi ra,
nói: “Dù có thế nào
thì
hai con cũng kết hôn rồi, con chính là con dâu nhà chúng ta, đây là quà ra mắt.”
“Cảm ơn
cô
ạ!” Cố Tư Ức tươi cười rạng rỡ.
“Có phải nên đổi cách xưng hô rồi
không
nhỉ?” Bành Linh cười hỏi.
“Con cảm ơn mẹ…” Cố Tư Ức có chút ngượng ngùng,
cô
đã
hiểu được cảm giác của Hạ Chi Tuyển khi
nói
chuyện với bố mẹ
cô
rồi.
Bành Linh tặng cho Cố Tư Ức
một
bao lì xì lớn,
một
cái vòng đeo tay bằng vàng và
một
chiếc vòng ngọc gia truyền.
Cố Tư Ức vốn
không
định
nói
cho Hạ Chi Tuyển nghe là
cô
đã
gặp mẹ
anh, nhưng nếu buổi gặp mặt rất hòa hợp vui vẻ, còn nhận được quà và
sự
bằng lòng của mẹ
anh
thì
cô
chắc chắn phải
nói
với
anh
rồi. Hạ Chi Tuyển
không
phải người ương ngạnh, hơn nữa
anh
cũng
không
muốn mâu thuẫn gia đình mình khiến Cố Tư Ức cảm thấy lúng túng và tủi thân, cho nên khi biết mẹ
đã
chủ động tới lấy lòng,
anh
cũng chủ động gọi điện hỏi thăm bà.
Hôm sau, tranh thủ Bành Linh còn chưa về, Hạ Chi Tuyển hẹn mẹ ra ngoài cùng
đi
ăn
một
bữa với cả Cố Tư Ức. Ăn xong,
anh
gọi người lái xe đưa mẹ về.
Từ đó về sau, mỗi lần nghỉ phép Bành Linh đều
sẽ
đến thành phố S để gặp con trai và con dâu, cùng nhau ăn cơm trò chuyện.
Hạ Quảng Vũ mới đầu nổi giận với con trai, nhưng dần dần tâm trạng cũng ổn định trở lại, mỗi lần thấy vợ về, ông đều thuận tiện hỏi thăm
một
chút tình hình.
“Chế tạo tên lửa vệ tinh? Nực cười, nó lấy đâu ra năng lực và
sự
tự tin đó thế, muốn đoạt chén cơm của đội tuyển quốc gia à?”
“Đây là việc làm bổ trợ cho
sự
phát triển ngành tên lửa của quốc gia, đáp ứng cho thị trường vệ tinh
đang
bùng nổ
hiện
nay.” Bành Linh thường xuyên
nói
chuyện với con trai nên cũng hiểu được việc mà con trai
đang
làm, liền giải thích cho chồng nghe.
“Bà tưởng tôi
không
hiểu à? Ngành
không
gian vũ trụ đòi hỏi kỹ thuật rất cao, nguồn vốn khổng lồ, là lĩnh vực cực kỳ mạo hiểm! Cả thế giới biết bao nhiêu quốc gia, thử hỏi được mấy nước có khả năng phóng vệ tinh độc lập? Công ty của nó chỉ là
một
công ty
nhỏ, còn muốn bay lên trời ư? Đợi đến khi nó thất bại rồi
thì
mới biết tốt xấu! Để xem nợ nần chồng chất ra đấy
thì
ai trả cho? Chẳng lẽ lại dựa vào nhà lão Cố à?”
“Thế
thì
ông nhầm rồi, công ty của A Tuyển
không
phải chỉ là gánh hát rong như ông tưởng tượng đâu, A Tuyển là tiến sĩ tốt nghiệp trường Massachusetts,
đã
từng thực tập trong viện nghiên cứu ở bên đấy. Đoàn đội của nó có rất nhiều người là chuyên gia trong lĩnh vực
không
gian vũ trụ trong nước, cả chuyên gia nổi tiếng ở nước ngoài cũng có luôn, ai cũng sở hữu kinh nghiệm phong phú cả.”
“nói
thì
dễ lắm, bà cứ chờ mà xem,
không
dễ dàng thế đâu! Cái loại
không
biết trời cao đất rộng
thì
còn phải dạy dỗ nhiều!”
“Vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ thôi.”
Hạ Quảng Vũ cứ thế mang theo tâm trạng
không
tin tưởng đó suốt hai ba năm.
Cho đến khi công ty công nghệ hàng
không
vũ trụ Tư Tuyển phóng thành công tên lửa vệ tinh lên
không
trung…
Bành Linh giơ ngay ảnh chụp ở
hiện
trường cho chồng xem, tất cả các bài báo dồn dập đăng lên sau đó bà cũng đưa hết cho ông đọc luôn.
Bành Linh: “Lão Hạ, hồi trước ông
nói
cái gì ấy nhờ?”
Hạ Quảng Vũ: “…”
Ông đọc rất kỹ những bài báo kia, biểu cảm
trên
mặt vô cùng phong phú.
Bành Linh: “Con của ông là đồ
không
biết trời cao đất rộng à? Suy nghĩ viển vông sao?”
Hạ Quảng Vũ: “…” Bị vả mặt đau quá.
Bành Linh: “Tư Ức Chi Tinh, thành công phóng lên trời rồi!”
Hạ Quảng Vũ: “Được rồi, tôi tự đọc được,
không
cần bà đứng cạnh đọc hộ!”
Bành Linh cứ muốn
nói
tiếp: “Bí thư Hạ, con của ông
đã
tự bước
đi
được
trên
con đường mà nó chọn, thành công thực
hiện
điều nó mong muốn, ông có điều gì muốn
nói
lúc này
không
ạ?”
Hạ Quảng Vũ lầm lì: “Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi, đừng có vênh váo, sau này còn phải phóng nhiều vệ tinh hơn nữa mới được, lần tiếp theo đừng có thất bại
không
thì
mất mặt lắm.”
Bành Linh cười
nói: “Tôi
thì
thấy rất yên tâm.”
một
thời gian ngắn sau đó, cái tên Hạ Chi Tuyển được nhắc tới rất nhiều.
Hạ Quảng Vũ cũng
không
tránh khỏi việc bị hỏi đến, hơn nữa còn có nhiều người muốn nịnh nọt ông, ca ngợi về thành tích mà con trai ông
đã
đạt được.
Ngoài mặt
thì
ông vẫn tỏ ra bình thường, nhưng sau lưng
thì
đã
chủ động sưu tầm các thông tin về công ty Tư Tuyển, lại tìm hiểu thêm cả về lĩnh vực
không
gian vũ trụ để biết những điều căn bản. Sau này khi có người nhắc tới
thì
ông còn có thể chậm rãi trò chuyện với người ta mấy câu, thấy người ngoài khen ngợi, gương mặt ông
không
che giấu được
sự
tự hào.
một
hôm, Hạ Quảng Vũ nghỉ ở nhà, lật xem tạp chí về hàng
không
vũ trụ.
Bành Linh vừa về, ông liền vội vàng để cuốn tạp chí lên bàn trà, lấy mấy cuốn sách che
đi, sau đó giả vờ ngồi đọc báo như
không
có chuyện gì.
Lúc ăn cơm tối, hai người
nói
chuyện với nhau.
Bành Linh: “Hai đứa nó kết hôn được ba năm rồi mà vẫn chưa sinh con, tôi muốn bế cháu quá rồi.”
Hạ Quảng Vũ: “Hai đứa nó
đã
làm đám cưới chưa?”
“Cũng chưa luôn, làm đám cưới mà
không
có bố mẹ nhà trai
thì
thà
không
làm còn hơn.”
“…” Hạ Quảng Vũ
không
còn lời nào để phản bác.
Bành Linh
nói
tiếp: “nói
không
chừng hai vợ chồng nó chưa muốn có con cũng là vì nguyên nhân này cũng nên.”
Hạ Quảng Vũ: “Nên sinh con rồi.”
“Vậy ông ra mặt bảo hai đứa nó làm hôn lễ
đi, được
không? À, ngày mai tôi
đi
ăn với hai đứa đấy, ông có
đi
cùng
không?”
“không.” Hạ Quảng Vũ từ chối.
“đi
đi
mà, cả nhà mặt đối mặt
nói
chuyện tử tế với nhau
một
lần.” Bành Linh khuyên nhủ, “Ông cố chấp với con trai là
một
chuyện, nhưng
không
thể
không
gặp con dâu được, Tư Ức nó buồn lắm biết
không? Dù sao ông cũng phải để ý đến cảm nhận của con dâu
một
chút chứ! Chẳng lẽ ông
không
có ý định chấp nhận con bé à?”
Hạ Quảng Vũ trầm tư
không
nói.
Có đôi khi, có những chuyện, cứ cố chấp lại thấy dễ hơn là khuất phục.
Bành Linh lười chẳng buồn
nói
lắm với chồng, hôm sau bà thu dọn hành lý để tới thành phố S.
Trước khi
đi, Hạ Quảng Vũ ngồi
trên
salon xem giấy tờ, thờ ơ liếc nhìn vợ
một
cái,
nói: “Kẻ phản bội cách mạng.”
Bành Linh xách túi, quay đầu nhìn ông, cười
nói: “Cải cách mở cửa bao nhiêu năm rồi mà ông còn ở đấy mà cách mạng cái gì? Đáng đời ông bị thời đại vứt bỏ!”
Hạ Quảng Vũ: “…??”
“Con trai đúng là niềm kiêu hãnh của tôi, nó có thể làm được những chuyện mà ông cho là
không
thể.”
“…Bà còn muốn nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây?” Hạ Quảng Vũ bị vả mặt hết lần này tới lần khác, bực bội
nói.
“Cho nên ông phải hiểu là suy nghĩ của ông
không
nhất định
sẽ
đúng, con trai cũng
không
nhất định là sai.”
“Muốn
đi
thì
đi
nhanh lên, đừng càm ràm nữa.” Hạ Quảng Vũ đứng dậy
đi
lên gác