Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Tiểu Kiều nhìn bản hợp đồng trong tay. Phòng làm việc của Thẩm Bị ở bên tay trái cô, còn của Lỗ Tu Thừa thì ở bên tay phải.
Rẽ trái hay rẽ phải?
Đây là sự khởi đầu mới, Tiểu Kiều dự định đổi tiêu chuẩn, đổi tầm nhìn khác cho bản thân. Hợp đồng này là bản hợp đồng hợp tác chính thức, nhưng thái độ giấu diếm của Lỗ Tu Thừa mới là đáng nghi nhất. Cô tin Thẩm Bị kiên trì để cô và Lỗ Tu Thừa làm việc với nhau, còn để Đặng Thảo Thảo tra hợp đồng hẳn đều có cùng một lý do – Anh không tin Lỗ Tu Thừa!
Nếu giao bản hợp đồng này ra, chiến tranh ngầm xác định giữa Thẩm Bị và Lỗ Tu Thừa sẽ tăng thêm một nấc mới, có lẽ không phải là điểm trí mạng nhưng chắc chắn đó là điểm có ích.
Tiểu Kiều xoay quả địa cầu đang đặt ở trên bàn, ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh chỉ vào đầu bên kia Đại Dương. Đó là một thế giác khác, nhưng có thể đó là sự khởi đầu mới của cô.
“Reng….” Điện thoại reo lên, Tiểu Kiều nhấc ống nghe, “Tôi là Tiểu Kiều.”
“Chào cô, thông tin cô cần đã tìm được rồi. Lỗ Tu Thừa là…”
Tiểu Kiều bình tĩnh nghe điện thoại, chẳng qua là trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn khác mà thôi.
“Cô… đã quyết định giao cho tôi?” Thẩm Bị không xem, chẳng qua nó rơi vào tay hơi dễ, nên anh hơi chần chừ.
Tiểu Kiều gật đầu: “Đã quyết định rồi.”
“Coi chưa?”
“Coi rồi.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Bầu không khí trầm mặc vắt ngang giữa hai người, tất cả ngăn cách đều biến mất, nhưng đồng thời tất cả những thân thuộc cũng đã biến mất, giống như hai người xa lạ, thậm chí không muốn đi phỏng đoán đối phương.
Thẩm Bị suy cho cùng cũng có chút đáng tiếc: “Tại sao lại đưa cho tôi?”
Tiểu Kiều cười vui vẻ, giống như cuối cùng cô đã chờ được thứ mình muốn: “Vì em yêu anh.” Cô tự nhiên nói.
Thẩm Bị vuốt mũi, bất giác nhìn sang điện thoại đang ở chế độ im lặng.
“Tình yêu của em cũng giống như tình yêu Thảo Thảo, không khác chỗ nào. Cô ấy sẽ không trở nên tốt đẹp hơn vì đã có được nó, và em cũng sẽ không trở nên thấp kém vì không có được. Tình yêu và sinh tử cũng giống như hô hấp, đều là thứ cần thiết nhất trong cuộc sống của chúng ta.” Cô ấy nhìn bầu trời trong xanh hiếm thấy ở phương xa trong thành phố, thở dài, “Em yêu anh, rất rất yêu, dù được hồi đáp hay không, dù một ngày nào đó tình cảm này biến mất hay không, khi em vẫn còn yêu anh thì nó chính là yêu.”
Càng nghe, lông mày Thẩm Bị càng chau lại, cuối cùng hoàn toàn mơ hồ, chỉ đành đáp lại bằng sự im lặng.
“Không còn chuyện gì nữa thì em đi trước đây.” Tiểu Kiều hỏi.
Thẩm Bị vội vàng gật đầu.
Lúc kéo cửa ra, dường như Tiểu Kiều nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại cười quyến rũ, đúng lúc Thẩm Bị ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn cô: “Thẩm tổng, nếu anh hối hận, hãy cân nhắc em nhé, đừng ngại.” Ngôn từ khiêm tốn nhưng giọng điệu lại mang chút bố thí, sắc đẹp như hoa, rực rỡ như ánh xuân.
Thẩm Bị nhìn cửa đã đóng lại, cả buổi vẫn không khép mồm lại được. Là thế giới này thay đổi quá nhanh hay là phụ nữ thay đổi quá nhanh?
Lão "phiền phức" kéo Tiểu Trương lại hỏi: “Tiểu Trương, Tiểu Trương, hớt hải đi đâu thế?”
Dường như Tiểu Trương đã học cười rồi, mắt hí cong cong, “Thẩm tổng gọi tôi.”
“Chuyện gì mà gấp thế?”
“Không biết.”
“Ôi, bây giờ cậu là trợ lý chủ tịch rồi. Tiếng Anh cũng tốt nữa, sao vẫn còn lái xe? Hay là để Tiểu Đào san sẻ giúp cậu nhé?” Tiểu Đào là cháu trai của lão “phiền phức”. Tiểu Kiều đưa cháu ông ta vào tổ tài xế theo lời hứa.
“Cảm ơn! Nhưng mà trong phạm vi công việc có khoản này, đây là việc tôi nên làm.”
“Vậy hả? Sao tôi không nhớ ta. Hồi đầu Kiều tổng đâu có làm việc này."
“Chắc là mới thêm vào. Ha ha, lúc tôi tới thì đã sắp xếp thế này rồi. Còn bên Kiều tổng thì tôi không rõ lắm.”
“Ờ, vậy à! Ôi, Thẩm tổng đúng là người hao tâm khổ trí, ngay cả chuyện của tổ lái xe cũng phải quản. Đúng là không dễ dàng, không dễ dàng.” Lão "phiền phức" muốn hỏi tiếp nhưng Tiểu Trương nói: “Nếu ông không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Thẩm tổng vẫn đang đợi tôi, trễ là không hay.”
“Ờ, cậu đi đi.”
Hai người họ chào hỏi qua loa, rồi mỗi người tự bận việc của mình. Thẩm Bị đứng trước cửa sổ, nhìn cao ốc cao chót vót ở xa xa, lờ mờ thấy được tòa Quốc Mậu hình trụ tròn, còn có mấy tòa kiến trúc đã trở thành đặc trưng của CBD. Đài truyền hình Trung ương dù nhìn ở góc độ nào cũng đều là tòa cao ốc nghiêng, được bao phủ bởi các vòng xoắn nghiêng, lộ ra bộ khung thép nghiêng ba ngã bảy.
“Thẩm tổng.” Vừa bước vào văn phòng của Thẩm Bị, Tiểu Trương bất giác đứng thẳng người, chỉ còn thiếu giơ tay hành lễ hô báo cáo nữa thôi.
Thẩm Bị nhìn máy tính trước mặt, lại xử lý vài chuyện xong mới nói: “Việc thế nào rồi?”
“Bên đó phản hồi lại là đã đăng ký thành công rồi.”
“Ừ, vậy thì tốt. Cơ quan Quản lý Ngoại hối Quốc gia không nói gì chứ?”
“Quan tổng bảo đã thông qua rồi. Tiền vốn đã thuận lợi chuyển đến nơi.”
“Được.” Thẩm Bị ngẩng đầu lên: “Phải rồi, cậu đánh giá thế nào về chuyện này.”
Tiểu Trương trầm ngâm một hồi mới nói: “Tôi thấy… thấy…”
“Nói thẳng ra đi, đừng lắp ba lắp bắp như thế…”
“Vâng!” Tiểu Trương lập tức đứng thẳng người, “Tôi thấy dường như Quan tổng có vấn đề. Hai ngày trước, Lỗ tổng nói là Quan tổng mật báo cho viện kiểm sát, mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng thà tin chuyện này có thật thì tốt hơn.”
Thẩm Bị nhìn cậu ta: “Tin là có? Vì sao lại tốt hơn?”
Tiểu Trương nói: “Trên chiến trường, thông thường không chỉ có một điểm bắn tỉa, chúng ta không thể vì một điểm trong đó là bại lộ bản thân cho điểm khác thấy.”
Thẩm Bị gật đầu: “Hiện tại cậu quan sát được bao nhiêu điểm?”
“Có hai điểm khả nghi.”
“Vậy à?”
“À… còn có… nửa điểm nữa!”
“Nửa điểm ở đâu ra?”
“Là Tiểu Phùng nói với tôi, cô ấy bảo… bảo Kiều tổng có thể… có thể sẽ…” Tiểu Trương lắp bắp nói không ra lời.
Thẩm Bị nhớ tới lời Tiểu Kiều nói, lắc đầu: “Không cần lo nửa điểm đó. Phải rồi, bên chỗ cô Hoàng đã liên lạc với cậu chưa?”
“Liên lạc rồi. Cô ta đã làm xong công việc giai đoạn đầu giúp chúng ta, bây giờ chỉ còn chờ chúng ta thôi.”
“Ừ! Người phụ nữ này… nếu không phải vì Quan Hạo thì thật ra cô ta cũng là một đối tác rất tốt.”
Tiểu Trương hơi rầu rĩ: “Thẩm tổng, tại sao việc của vợ chồng Quan Hạo lại chia cho chúng ta làm?”
Thẩm Bị cười thần bí, không giải thích mà chỉ nói: “Tiểu Trương, sắp tới đây có thể sẽ cần cậu đi làm một chuyện rất quan trọng khác.”
Tiểu Trương đứng nghiêm, háo hức chờ nhiệm vụ tiếp theo.
Thẩm Bị nói rất chậm, dường như không chắc lắm: “Tôi muốn cậu từ chức.”
Hả? “Thẩm tổng!” Tiểu Trương ngạc nhiên kêu, nhìn dáng vẻ của Thẩm Bị thì ngậm miệng lại, l*иg ngực nhấp nhô dữ dội, hồi lâu sau mới đáp, “Vâng!”
Thẩm Bị vội nói như vừa tỉnh mộng: “Đừng căng thẳng, ý tôi là cậu từ chức trước, sau đó đi đảm nhiệm chức chủ tịch, chủ tịch của công ty đầu tư nước ngoài.” Thẩm Bị cười, vẫn là nụ cười thần bí hơi đắc ý. Anh cũng không dặn dò gì nữa, đưa hồ sơ fax cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương không hỏi nhiều, dè dặt nhận lấy.
Thẩm Bị nhấp môi, thình lình nói một câu: “Cậu nói xem, tại sao bên cạnh Quan Hạo đều là phụ nữ tốt? Anh ta không hối hận chút nào sao?”
Tiểu Trương trề môi: “Loại người tồi tệ đó!” Không cần bàn đến.
“À, Thẩm tổng, đây là giấy chứng nhận cấp phép do Quan tổng gửi tới.” Tiểu Trương lấy một xấp giấy A4 trong túi công văn ra, trong đó có một tờ chất liệu giấy dày nặng, có thể lờ mờ thấy được viền vàng được viền lên đó.
Về tới nhà, Thẩm Bị đang tắm còn Thảo Thảo ôm đống quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, đột nhiên túi công văn của Thẩm Bị rơi xuống đấy, tài liệu bên trong rơi ra ngoài.
Thảo Thảo lắc đầu, rồi ung dung bỏ quần áo vào máy giặt, sau đó gọi điện cho tiệm giặt ủi kêu họ đến giặt khô, rồi mới đi đến trước sofa xếp từng tờ giấy lại.
Thẩm Bị tùy tiện quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài. Thảo Thảo đang ngồi ở sofa, cô nói mà không ngẩng đầu lên, dường như cô đã biết anh sẽ như thế: “Mặc áo choàng vào, bị cảm lạnh thì ngày mai không đi làm được đâu. Ở trên giường trong phòng ngủ đó.”
Thẩm Bị cười he he, tóc anh thẳng đứng như cái bồ cào, anh lại gần Thảo Thảo, vui vẻ ngoe nguẩy mạnh đầu giống như con chó đang giũ lông, nước bắn tung tóe lên người Thảo Thảo.
Thảo Thảo vội vàng che chắn hồ sơ trong tay, cũng may Thẩm Bị không phải chó, nên chỉ lác đác vài giọt nên chưa bắn lên hồ sơ, “Cẩn thận, coi chừng làm ướt.”
Thẩm Bị dường như không nhận ra Thảo Thảo đang quở mắng cũng như không nhìn thấy ánh mắt giận dữ của cô, mà hả hê lắc mông đi vào phòng ngủ.
“Đây là sao?” Thảo Thảo chờ anh ăn mặc đàng hoàng mới cầm hai bộ hồ sơ ra hỏi anh.
“Công ty mới đó.” Thẩm Bị phớt lờ, “Em là luật sư chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không biết?”
“Công ty cảnh ngoại ở Bermuda, sao em không nhớ công ty anh có nghiệp vụ đầu tư nước ngoài? Nghe nói vốn của công ty đã dùng trong thu mua sáp nhập sao còn có những cái này?” Thảo Thảo nghiêm túc hỏi.
Thẩm Bị cầm hồ sơ lên xem rồi để vào túi của mình, “Chuyện công việc phải được giữ bí mật! Thấy dáng vẻ tràn đầy tâm sự của Thảo Thảo, anh giơ tay nhéo má cô, “Em yên tâm, đừng nghiêm túc thế. Nào cười cái coi?”
Cặp chân mày thanh tú của Thảo Thảo từ từ chau lại, nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Anh… tại sao anh muốn che giấu? Bây giờ ưu đãi dành cho đầu tư nước ngoài có hạn, hạn chế đối với công ty anh càng cao, có nhất thiết là cái này không? Hay là… bản thân anh…”
Thẩm Bị nói: “Không có gì. Cần thiết trong phát triển nghiệp vụ của công ty. Em cũng biết đó, treo cái bảng “nhà nước”, mặc dù làm việc suôn sẻ, nhưng có lúc cũng phải kiêng dè. Kinh doanh mà, phải linh hoạt đúng không?” Anh mân mê gò má Thảo Thảo, “Mau đi rửa mặt đi, nên đi ngủ rồi.”
Thảo Thảo nửa tin nửa ngờ, “Chuyện này…”
Thẩm Bị thấy hơi phiền, “Đừng cái này cái kia nữa, mau đi ngủ thôi. Phụ nữ đúng là phiền phức!”
Thảo Thảo bực mình, trừng mắt nhìn anh, còn Thẩm Bị thì điềm nhiên đi vào phòng ngủ.
Ba ngày sau, Thẩm Bị nhận điện thoại của Thảo Thảo, hẹn gặp mặt ở công ty chứng khoán UBS ở cao ốc LG.
“Anh cũng thấy đó, đây là toàn bộ tài sản của em. Mặc dù không nhiều nhưng cũng có vài trăm vạn. Nếu anh cần, có thể cầm hết.” Thảo Thảo nhìn Thẩm Bị nói.
Thẩm Bị hơi ngạc nhiên, nhưng không nói nhiều. Anh im lặng rất lâu, sau đó đẩy hồ sơ đến trước mặt Thảo Thảo, nói: “Không, anh không cần.”
“Không phải tặng anh. Mặc dù chúng ta là vợ chồng nhưng cũng có thể ký thỏa thuận tài sản, số tiền này coi như em cho anh mượn. Em tin anh có thể trả lại em.”
Thẩm Bị lắc đầu cười khẽ: “Thảo Thảo, đó chỉ là kinh doanh bình thường, không cần dùng tiền trong nhà. Em đừng nghĩ bậy bạ!”
Thảo Thảo nói: “Anh có biết cố vấn pháp luật mà công ty Quan Hạo thuê ngoài là ai không? Là văn phòng Luật bên em, nghiệp vụ cụ thể đều là luật sư Tôn làm. Nếu không phải Tiểu Vương nói thì em vẫn không biết công ty cảnh ngoại này của anh lại do Hoàng Phán Phán đăng ký giúp anh. Thẩm Bị, rốt cuộc anh… đang giở trò gì thế?!”
Lúc này đột nhiên Thẩm Bị mới nhớ đến chuyện này, chẳng qua anh thiên về hướng Hoàng Phán Phán cố ý để Đặng Thảo Thảo biết, “Đây là chuyện của đàn ông, em đừng nhúng tay vào.”
Thảo Thảo nhịn không được hỏi: “Anh… còn để ý?”
Thẩm Bị lắc đầu: “Đồ ngốc! Có lúc phụ nữ là ngòi nổ, nhưng chiến tranh của đàn ông từ trước đến nay không liên quan đến phụ nữ.” Thẩm Bị hào hùng nói, Thảo Thảo thấy rất kỳ quặc.
“Ha ha, không ngờ anh lại chủ nghĩa Sô-vanh đến thế! Được rồi, em cũng không tự luyến nữa. Tiền để ở đây, anh thích dùng thì dùng.”
Thẩm Bị hiếm khi kiên trì trước cơn giận âm ỉ của Thảo Thảo.
Thảo Thảo ngồi trong văn phòng nghĩ ngợi, có lẽ Thẩm Bị nói đúng. Đấu tranh là bản năng của giống đực, phụ nữ hay thức ăn chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Điều duy nhất làm cô không thể bỏ qua chính là Hoàng Phán Phán cũng có trong đó!
Trong phòng làm việc, Tiểu Trương vẫn đứng nghiêm, tàn thuốc tụ thành lớp dày trong gạt tàn.
Thẩm Bị nói: “Đã sắp xếp xong hết rồi?”
"Vâng.” Tiểu Trương hơi chần chừ: “Thẩm tổng, làm như thế có nguy hiểm quá không?”
Thẩm Bị phà khói thuốc, “Thì sao? Chờ từng người hoặc bọn họ ăn sống tôi à? Không làm thế này thì tôi có thể làm thế nào đây?”
“Nhưng, lỡ như cô Hoàng…”
“Cậu yên tâm, Hoàng Phán Phán không muốn hại Quan Hạo, cô ta chỉ muốn cải tạo cuộc sống của Quan Hạo theo cách của mình! Chúng ta mỗi người được lợi riêng, không có người thua.”
“Thẩm tổng, tôi cảm thấy không yên lòng cho lắm. Dù sao Hoàng Phán Phán và Quan Hạo cũng là vợ chồng!”
Thẩm Bị đưa mắt nhìn vào một điểm trong không trung, “Đúng thế, họ là vợ chồng.”
Trong phút chốc, Tiểu Trương cho rằng người Thẩm Bị đang nói là luật sư Đặng, cúi đầu trốn tránh.
Thẩm Bị nói: “Tiểu Trương, cậu nói xem, bây giờ chúng ta rốt cuộc sống vì cái gì? Có lúc tôi nghĩ, nếu như chúng ta vẫn còn ở bộ đội, nếu đây là trận chiến tranh thật sự, có thể sẽ không có lo trước lo sau nhiều thế này.” Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Trương rồi vỗ vai cậu ta, nói tiếp: “Đối với mỗi cá nhân chúng ta mà nói thì sẽ không để tâm đến sinh tử, dũng cảm tiến lên phía trước! Vì chúng ta tin chắc rằng, vì nước quên mình là vinh dự và cõi về của mỗi quân nhân. Nhưng bây giờ, cảm giác vinh quang của chúng ta đang ở đâu? Nơi nào là cõi về của chúng ta? Tôi không cầm một đồng tiền nào của quốc gia, nhưng…” Anh ngưng lại, dường như câu tiếp theo rất khó thốt nên lời, “Tôi không thể lại tiếp tục giống như trước đây, bị người ta hãm hại mà phải giữ im lặng!”
“Thẩm tổng,” Tiểu Trương kích động ngẩng đầu, “Chúng ta không sai! Đó là anh tự vệ, còn chủ ý mà Quan Hạo đưa cho anh, rõ ràng là muốn kéo anh vào cuộc, cho dù anh từ chối thì hắn ta cũng sẽ lôi kéo người khác. Tất nhiên đề nghị của Hoàng tiểu thư rất thâm độc, nhưng cũng là một cách. Thật ra, lúc tôi làm lính, không có nghĩ cái gì mà vinh dự quốc gia. Khi đó tôi chỉ nghĩ, không thể để anh em chiến hữu của mình bị người ta đánh chết, không thể để tiểu đội chúng ta, đại đội chúng ta tụt lại phía sau vì tôi. Bây giờ, tôi càng không thể để anh phạm phải sai lầm hoặc bị người ta hãm hại! Lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, tôi sẽ không chối từ.”
“Hồ đồ!” Thẩm Bị quát Tiểu Trương, “Càng nói càng không ra gì! Ở trong quân đội chỉ học được những nghĩa khí giang hồ này? Thật là hết cách với cậu!” Thẩm Bị nghiêm túc nói, “Không sao, tôi sẽ cẩn thận. Về phía Hoàng Phán Phán, tôi sẽ có chừng mực. Cậu đi tiến hành các bước tiếp theo đi, không cần nhúng tay bên cơ quan quản lý đầu tư nước ngoài đâu, với lại phải giữ vững liên lạc với quan kiểm sát Triệu, thông báo cho tôi tình huống của bên cậu bất cứ lúc nào. Nếu Hoàng Phán Phán và Quan Hạo hợp nhau giở trò thì chúng ta đành phải giấu thực lực. Đến lúc đó thì không thể thuận theo chúng ta rồi.” Trong mắt Thẩm Bị thoáng hiện một tia tàn độc, sau đó nhẹ nhàng rũ mắt xuống.
“Chỗ Lỗ Tu Thừa, có thể phải nhường rồi!” Anh thở dài, “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”
Tên Lỗ Tu Thừa này đúng là cao thủ chơi đùa. Quan Hạo quá tự phụ rồi, tự phụ đến đáng tiếc…