Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Quan Hạo biết quán bar đó, nhưng trước giờ anh ta chưa từng nghĩ mình sẽ đến đó đón Thảo Thảo về. Trong ấn tượng của anh ta, nếu Thảo Thảo có uống say thì cũng say ở nhà. Bởi cô đã từng nói: Ở bên ngoài mà uống say thì rất dễ xảy ra chuyện. Quan Hạo biết Thảo Thảo là tuýp người sống rất nghiêm túc, cẩn thận. Cô luôn nói rằng: Em đã lớn đến từng này rồi, nếu mà có chuyện gì thì mẹ em phải làm sao đây?
Nhưng bây giờ, cô lại say đến bất tỉnh nhân sự ở quán bar, cô cố ý à?
Quan Hạo không hy vọng đấy là do Thảo Thảo cố ý làm thế.
Khi tái hôn, thậm chí anh ta còn mong rằng Thảo Thảo có thể thoát khỏi bóng ma năm đó, dường như chỉ có như thế, anh ta mới có thể dễ chịu đôi chút.
Đã hai năm rồi, anh ta vẫn mãi cho rằng Thảo Thảo sống rất tốt.
Thảo Thảo vừa học chuyên ngành nhiều người ngưỡng mộ, học lực tốt, lại có tinh thần chịu khó, Quan Hạo biết Thảo Thảo mà ra ngoài xã hội thì chẳng thua kém gì mình cả. Lần này, cuối cùng anh ta cũng buông tay. Không biết rồi Thảo Thảo sẽ giương cánh bay đến khung trời nào?
Ở trạm xe Đại Bắc Dao, chỉ cần thoáng nhìn là anh ta đã nhận ra Thảo Thảo trong biển người. Người có mái tóc xõa tung, mặt đầy mệt mỏi, mày cau có, ỉu xìu kia chính là Thảo Thảo sao?
Cô sống không tốt!
Trong một thời gian dài, Quan Hạo luôn đắm chìm trong ân hận, anh ta cho rằng sau khi rời khỏi anh ta, chắc chắn Thảo Thảo sẽ càng thêm tỏa sáng, chỉ có mình anh ta là vẫn còn đắm chìm trong quá khứ không thể nào thoát ra, chỉ có mình anh ta mới là kẻ chịu tổn thương nặng nhất. Khi nghĩ như thế, anh ta lại oán hận Thảo Thảo. Đó là nỗi oán hận không thể nào nói rõ. Nó bao trùm lấy anh ta, theo anh ta từ châu Âu đến Trung Quốc, theo anh ta dựng thêm gia đình mới. Anh ta muốn chứng minh rằng không có Thảo Thảo, anh ta vẫn sống tốt, anh ta vẫn là “nhân vật tinh anh”, túi tiền rủng rỉnh. Đặng Thảo Thảo rời khỏi anh ta chính là sai lầm của cô!
Đúng, là Đặng Thảo Thảo không cho anh ta cơ hội, là Đặng Thảo Thảo dứt khoát đòi ly hôn, là Đặng Thảo Thảo đưa con về quê, là Đặng Thảo Thảo tạo ra tất cả bi kịch này. Còn Quan Hạo anh đây chỉ là nạn nhân của bi kịch mà thôi!
Nhưng khi anh ta vừa thấy Thảo Thảo đứng ở trạm xe đông đúc, mặt mày lấm bụi nhìn xe ra xe vào. Không biết vẻ thảm hại hay sống lưng thẳng tắp đầy kiên cường bất khuất kia đã phá vỡ những suy nghĩ vốn có trong anh ta!
Anh ta không phải nạn nhân duy nhất, anh ta chẳng có lý do nào để đổ hết tất cả bị kịch lên đầu Thảo Thảo!
Chỉ trong chớp mắt, Quan Hạo chợt hiểu rằng, Thảo Thảo vẫn là Thảo Thảo mà anh ta không bỏ được và anh ta vẫn là người luôn ngước nhìn Thảo Thảo!
Nhưng, sai lầm đã trôi theo năm tháng. Ai có thể đi ngược thời gian, thay đổi lần đầu của lần đầu? Hoặc quay về ban đầu của một vòng luân hồi.
Thảo Thảo ngầm hiểu, bước lên xe anh ta. Quan Hạo ngỡ rằng đã quay về năm ấy. Nhưng gương mặt tái xanh, đôi mắt sáng trong của Thảo Thảo trong kính chiếu hậu đã nói cho anh ta biết, quá khứ không thể quay lại! Quan Hạo nhét danh thϊếp của mình vào túi Thảo Thảo, cô dứt khoát bước đi.
Từ đầu đến cuối anh không tìm được cô, từ đầu đến cuối anh vẫn chẳng có cơ hội nói lời xin lỗi!
Quan Hạo hận Đặng Thảo Thảo, tại sao cô lại quá vô tình, tại sao cô không chịu nghe anh giải thích? Lẽ nào Thảo Thảo hoàn toàn chẳng có trách nhiệm nào sao? Cô dựa vào đâu mà cất bước bỏ đi, quẳng hết tất cả lại cho anh!
Ngày đó, lần đầu tiên về nước, Quan Hạo đã khóc – anh chỉ muốn làm lại từ đầu!
Thảo Thảo vẫn là bảo bối của anh, vẫn là động lực để anh phấn đấu.
Bọn họ sẽ nắm tay nhau đến già, khi tóc đã bạc trắng, họ bên nhau ôn lại quá khứ. Hơn nữa, họ vẫn sẽ có con, một đứa bé giống Quan Bác. Cùng Thảo Thảo đọc sách, học bài, cả nhà bọn họ sẽ đi du lịch thế giới để mở rộng tầm mắt. Cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc!
Mũi Quan Hạo cay cay, những ngọt ngào cay đắng hòa vào nhau, cay xè và đau lòng.
Anh vươn tay, cẩn thận ôm lấy Thảo Thảo.
Cơ thể Thảo Thảo vẫn mềm mại, vẫn vừa vặn trong vòng tay anh như trước. Hàng mi vẫn dài, không thừa không ngắn! Mọi thứ giống như chẳng có thay đổi gì, Thảo Thảo vẫn ở trong lòng anh!
Có điều, Thảo Thảo đã ốm rồi, rõ ràng ốm hơn xưa rồi. Xương cốt vẫn mềm mại nhưng ốm. Thân thể nhẹ tênh làm anh đau lòng!
“Thảo Thảo, em ở đâu?” Vừa lên xe, Quan Hạo khẽ lay lay, hỏi Thảo Thảo.
Thảo Thảo hừ hừ mấy tiếng, “Khó chịu…” rồi không nói thêm gì nữa.
Quan Hạo lắc đầu bó tay. Trước khi ly hôn hai năm, hầu như ngày nào Thảo Thảo cũng uống rượu, hồi đầu cô còn nói: “Tôi thích uống.” Sau đó chẳng nói thêm gì, chẳng giải thích gì. Quan Hạo ngỡ rằng Thảo Thảo thật sự thích uống rượu, còn cười nhạo cô. Về sau thấy cô đúng là đồ đàn bà nát rượu thì bắt đầu chán ghét cô. Đợi đến khi mọi thứ đều chấm hết, anh mới có thể đủ bình tĩnh để nhìn lại quá khứ, khi ấy mới hiểu rằng, Thảo Thảo bắt đầu uống rượu từ sau khi anh nɠɵạı ŧìиɧ. Có lẽ Thảo Thảo không có chứng cứ nhưng không có nghĩa rằng Thảo Thảo không có cảm giác.
Làm sao phụ nữ có thể thích uống rượu cơ chứ? Nghiện rượu là vì giải sầu thôi!
Còn bây giờ?
Quan Hạo ngắm nhìn gương mặt cô, gò má ửng hồng vì rượu vẫn mịn màng như sứ.
Không biết từ lúc nào anh đã đặt tay lên đôi gò má ấy, xúc giác vẫn như xưa. Trong lòng Quan Hạo gợn sóng, đã hai năm rồi, khó khăn lắm mới nằm mơ thấy cô, cảm giác khi đó không hề giống bây giờ!
Quan Hạo nghiêng người, khẽ ngậm lấy đôi môi ửng đỏ của cô, quên tất cả mọi việc.
Thảo Thảo của anh đã quay về rồi.
Ợ…
Thảo Thảo mơ thấy mình đang thoải mái uống rượu, hé mắt cười bảo: “Xin lỗi nha, tình nhân không nấc cục!” Rồi ngoẹo đầu, ngáy khò khò. Tình nhân? Hai chữ này như chậu nước lạnh hất thẳng vào mặt Quan Hạo làm anh tỉnh táo.
Thảo Thảo … làm… tình nhân… của người khác?
Trong lòng Quan Hạo phức tạp đan xen, là anh nhầm hay bản chất Thảo Thảo bất lương? Những năm qua, cô ấy đã sống ra sao?
Lần đầu tiên, Quan Hạo mới đối diện với sự thật. Mọi chuyện hoàn toàn không như anh nghĩ, Thảo Thảo vốn không hề thoát ra được.
Giờ không thể về nhà được rồi, mà anh cũng không biết Thảo Thảo ở chỗ nào, trong túi xách của cô thì rỗng tuếch, chỉ còn sót vài tờ tiền thừa mà cậu bartender tốt bụng trả lại và một chùm chìa khóa nhà.
Quan Hạo nhìn sang người bên cạnh, trong lòng bốc lửa. Bèn xoay vô lăng đi về hướng Vương Phủ Tĩnh, đầu óc trống rỗng. Anh chỉ biết hiện giờ mình muốn làm gì đó, dứt khoát không đắn đo, dứt khoát không nghĩ đến hậu quả.
Tay run run mở cửa khách sạn.
Bịch… không rõ là tiếng đóng cửa hay tiếng hai người ngã xuống giường.
Quan Hạo gấp gáp lột sạch quần áo Thảo Thảo, ôm chặt cô vào lòng. Cả người Thảo Thảo đầy mùi rượu, nóng bức khó chịu cựa quậy dưới người anh, kêu: “Không… Không thích… Buông ra…”
Quan Hạo giữ chặt mặt cô, run run hỏi: “Thảo Thảo, nhìn anh. Anh là ai?”
Thảo Thảo mơ màng mở mắt, đôi mắt mông lung, giọng nói chứa lệ: “Quan Hạo, em được gặp anh rồi. Em đang nằm mơ sao? Đừng để em tỉnh lại! Đừng để em tỉnh…” Vừa lên tiếng, Thảo Thảo từ từ nhắm mắt lại, khóe môi vẫn mỉm cười vui vẻ, lẩm bẩm: “Nhất định em đang nằm mơ rồi, Quan Hạo, em mơ thấy ác mộng, Bác Bác chết rồi. Huhuhu, anh không cần em nữa. Hai người đều bỏ đi, không cần em nữa…”
Lòng Quan Hạo đau như dao cắt, một hồi lâu sau mới bình thường trở lại. Anh cúi đầu hôn Thảo Thảo, cẩn thận vỗ về nỗi bất an của cô, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống người cô.
Nằm mơ, đến anh cũng đang nằm mơ! Chúng ta nhất định đang nằm mơ!
Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường quấn lấy nhau, điều hòa mát lạnh cùng lửa nóng của cơ thể quấn chặt du͙© vọиɠ dâng trào của Thảo Thảo. Sức nặng trên người lúc nhẹ lúc nặng, lại thêm suy nghĩ rối loạn vòng vòng trong đầu, đặc biệt là gương mặt nửa ảo nửa thật của Quan Hạo làm Thảo Thảo thôi kiềm chế bản thân.
Quan Hạo động tình, đột nhiên xoay người ngồi dậy, ưỡn người muốn tiến vào. Thảo Thảo bất ngờ xoay người, nhoài ra giường ói liên tục. Nháy mắt cả phòng đầy vật ô uế, mùi rượu, mùi bãi ói bốc lên!
Tiếng chim kêu, hương hoa thoang thoảng ngoài cửa sổ, ánh ban mai chiếu vào phòng, rèm cửa để mở toang. Thảo Thảo miễn cưỡng mở mắt, đầu đau như búa bổ. Đã thề là cai rượu rồi mà sao lại uống nữa chứ? Khẽ động đậy cơ thể, có gì đó là lạ? Ngẩng đầu nhìn thì thấy gương mặt mình không ngờ tới - Quan Hạo?
Mình lại đang nằm trong vòng tay anh ta.
Mùi hương quen thuộc, vòng tay quen thuộc, thậm chí Thảo Thảo còn hiểu rõ mình đã dùng gương mặt vô cùng thân thuộc nằm trong lòng anh ta!
Thảo Thảo bật người ngồi dậy, kinh hãi nhìn xung quanh, đang mơ sao?
Quan Hạo cau mày tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Thảo Thảo, duỗi tay kéo Thảo Thảo vào lòng: “Buồn ngủ quá, Thảo Thảo, em đừng ồn ào!”
Thảo Thảo đờ đẫn ngã xuống giường, mạnh đến mức làm nệm giường rung rung. Hai người đều đã tỉnh giấc nhưng chẳng ai động đậy.
Thảo Thảo nhìn cánh tay trần của Quan Hạo, lại nhìn mình đang mặc áo ngủ của khách sạn, áo quần xốc xếch, chỉ cần lơ đễnh là lộ ra hơn nửa bộ ngực.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thảo Thảo bình tĩnh nằm trong lòng Quan Hạo, cô không rõ tại sao mình không ngồi dậy, tại sao không đẩy anh ra. Mùi hương quen thuộc vấn vương quanh mũi, là mùi Boss mà Quan Hạo thường dùng, nếu là mơ thì tốt rồi, mình không cần phải nghĩ thêm gì cả?
Thảo Thảo định xem mọi thứ như một giấc mộng, chớp chớp mắt, liền hiểu rằng đây là sự thật.
Quan Hạo cũng không động đậy, mái tóc của Thảo Thảo lòa xòa ngay trước mắt anh, quấn lấy cánh tay anh. Anh vẫn nhớ đêm qua, khi lửa tình thiêu đốt, anh gần như thuận lợi tiến vào cô. Nhưng thình lình Thảo Thảo ói một trận, hiện thực phá tan mộng đẹp.
Đợi đến khi anh dọn dẹp xong thì cũng chẳng còn hơi sức đâu làm chuyện gì khác, chỉ ôm lấy Thảo Thảo ngủ say sưa.
Anh hơi tiếc khi mình tỉnh dậy quá sớm, tiếp tục giả vờ nữa được không?
Thảo Thảo từ từ ngồi dậy, thầm khẽ cảm nhận thân thể mình, trừ chóng mặt do say xỉn ra thì hình như không có chỗ nào khó chịu cả. Quần áo không chỉnh tề cũng chẳng thể nói lên được điều gì đúng không?
Nhìn bộ dạng phòng bị của cô, Quan Hạo cười cười ngồi dậy: “Em yên tâm đi, anh không có hứng thú với xác chết. Hơn nữa em còn ói một trận. Em thử ngửi mùi trong phòng xem!” Quan Hạo giả vờ tự nhiên thoải mái.
Thảo Thảo lúng túng cười, cũng đỡ chóng mặt hơn rồi. Bèn leo xuống giường: “Tôi đi tắm chút.”
Quan Hạo gật đầu: “Anh ngủ tiếp đã, hơn bốn giờ sáng đến đón em về, giờ buồn ngủ quá. Lát tắm xong kêu anh một tiếng, để anh tắm rửa sạch sẽ.”
Thảo Thảo gật đầu, đi vào phòng vệ sinh.
Quan Hạo nhìn bóng lưng Thảo Thảo, muốn hỏi điều tối qua anh nghĩ: “Thảo Thảo. em… sống có tốt không?”
Thảo Thảo ngừng bước, hơi cúi đầu rồi ngẩng lên, đáp: “Rất tốt. Còn anh? Tái hôn lúc nào?”
Quan Hạo đờ ra, cúi đầu cười khổ nhìn nhẫn đeo trên tay. Thảo Thảo vẫn nhạy cảm như xưa, chỉ cần thoáng nhìn, cái nên thấy đều đã thấy: “Hơn nửa năm rồi.”
“Chúc mừng!”
Thảo Thảo đi thẳng vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Vẫn là đôi tay ấy nhẹ lay mình, vẫn là giọng nói ấy khe khẽ gọi mình, khi Quan Hạo tỉnh dậy vẫn ngỡ rằng mình đang ở biệt thự trong khu Mai Côi (*)
(*) Khu Mai Côi: khu biệt thự cao cấp tọa lạc trong khu vực các trường Đại học ở Bắc Kinh.
Quan Hạo tỉnh táo nhìn Thảo Thảo ăn mặc chỉn chu, cười cười: “Em nghỉ ngơi chút đi, vẫn còn sớm. Anh đi tắm cái đã.”
Thảo Thảo nhìn anh, vẻ mặt phức tạp, chợt có một cảm giác không diễn tả được, nhưng Quan Hạo vẫn cảm giác được chút quyến luyến.
Khi sắp bước vào phòng vệ sinh, Quan Hạo khẽ liếc nhìn Thảo Thảo. Thảo Thảo đang xoay đầu nhìn anh, đứng ngược sáng, dường như muốn nói gì đó.
Không vội, đợi tắm xong mình sẽ cẩn thận hỏi cô ấy, tình nhân là chuyện gì?
Trong một thoáng, thậm chí Quan Hạo đã nghĩ rằng, cho dù thật sự muốn làʍ t̠ìиɦ nhân, cũng không được làʍ t̠ìиɦ nhân của kẻ khác!
Nước ấm chảy từ đầu đến chân đánh tan suy nghĩ kia, Quan Hạo thở dài thườn thượt: Mình và Thảo Thảo lại gặp nhau rồi.
Cảm giác vui sướиɠ lan tỏa khắp người.
Trong phòng im ắng, Quan Hạo quấn khăn tắm đi ra, thất vọng tràn trề.
Thảo Thảo đi rồi, im lặng mà đi.
Quan Hạo cười giễu, ngồi xuống bên giường, đỡ trán, hút thuốc.
Thảo Thảo vẫn không thay đổi.
Thảo Thảo bước đến quầy tiếp tân mới nhận ra đây là Quân Duyệt. Quan Hạo đã trả tiền cọc, có thể chọn khách sạn Quân Duyệt, xem ra bây giờ anh ta rất có tiền. Thảo Thảo xúc động, cô vốn muốn tự mình trả tiền chẳng muốn thiếu anh ta gì cả. Đến đại sảnh liền thở dài một hơi, chẳng mang ví tiền, túi xách chỉ vỏn vẹn còn hai ba trăm tệ, không đủ rồi.
Hiện thực tàn khốc. Thảo Thảo vẫn bước đi, quay gót ra cửa.
Lúc nào Quan Hạo cũng phát triển tốt, mặc kệ có cô hay không.
“Thảo Thảo, đợi anh có tiền, chúng ta sẽ đi du lịch thế giới. Đến một đất nước sẽ sinh một đứa con, nào là Quan Mỹ, Quan La Mã, Quan Ý, em thấy sao?”
Thảo Thảo vẫy taxi, dựa vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ mông lung. Một tấm danh thϊếp bay ra khỏi cửa xe, màu trắng giống như tiền giấy rơi rơi trên xe tang…
Bắc Kinh vào sáng sớm rất ít sương mù, trên đường vẫn có xe chạy qua chạy lại lặng lẽ lướt qua ngoài cửa xe.
Thảo Thảo đờ đẫn nhìn xung quanh như con rối, hình như có thứ gì đó từ từ trào ra khỏi lòng mình, bay vào không khí, để lại lỗ sâu hun hút, không lấp đầy cũng chẳng lấp được, cứ ở đó, nhìn nó từ từ cắn nuốt tâm can, cắm vào trong…
Thứ bảy, 7 giờ 15 phút, cô về đến tiểu khu Thiên Thông Uyển.
Thảo Thảo ngồi bệt xuống bãi cỏ, nhìn người già tập thể dục buổi sáng, trên mái đầu bạc phơ là tiếng cười như chim sơn ca của tụi nhỏ, phiêu đãng bay đến tận trời xanh. Thảo Thảo dời tầm mắt, lần đầu tiên cô không lẩn tránh đám nhóc tầm ba tuổi, bằng tuổi với Quan Bác. Cô vẫn còn nhớ mình đã nhìn cơ thể nhỏ bé cứng ngắc yên tĩnh nằm đó, mảng rong xanh vẫn ngoan cố quấn lấy cánh tay nhỏ của con, trắng trẻo mềm mại. Thứ này sao nỡ gϊếŧ chết Quan Bác hồn nhiên hoạt bát của cô chứ?
“Đều tại cô hết, cô là đồ sao chổi!” Mẹ chồng chửi mắng kêu trời gọi đất, mặc dù Quan Bác rơi xuống nước dưới sự chăm sóc của bà ta, nhưng bà ta vẫn có lý do cho mình: “Báo ứng! Các người tạo nghiệt, tại sao lại trả lên người con cái. Đặng Thảo Thảo, cô chính là thứ cỏ đã quấn chết Bác Bác! Cô là người mẹ vô trách nhiệm!...”
Bên người là màu xanh tươi tốt, giống như đang nhảy nhót nhe nanh múa vuốt bổ vào cô, Thảo Thảo bật dậy chạy trốn, ngay cả giày không mang cô cũng chẳng biết.
Hoảng hốt khóa cửa, cánh cửa màu nâu như che đi thứ gì đó đáng sợ, Thảo Thảo mỏi mệt dựa vào cửa, từ từ trượt xuống. “Hu hu…” Tiếng nức nở nghẹn ngào, những giọt nước mắt tích tụ lâu ngày vì con lại tuôn trào. Chẳng phải đã quên, chẳng phải nhớ mãi, mà những giọt nước mắt cứ như ao sâu hồ lớn gặp mưa rào, đất cao cũng chẳng giữ được, càng trút xuống nhiều hơn….
“Thảo Thảo, em sao vậy?” Có người giữ chặt lấy vai cô.
Trong mơ hồ không rõ đấy là ai, cũng chẳng cần phân biệt đấy là ai!
Chỉ cần không phải Quan Hạo, chỉ cần không phải thứ gì của quá khứ, chẳng sợ đó là bờ vai của người lạ, cô cũng muốn mượn dùng một lát: “Bác Bác, mẹ xin lỗi con mà…” Thảo Thảo ngã vào vai người đó, đau khổ khóc lên!
Sau câu nói đó, tiếng khóc và nước mắt không ngừng trào ra, nhưng vẫn không nghe thấy ai lên tiếng!
Nửa đêm Thẩm Bị ngủ không được, đúng hơn là bị nóng nực làm cho tỉnh ngủ.
Trong tay anh nắm chặt tờ giấy note mà Thảo Thảo để lại, kim đồng hồ chỉ ba giờ.
Trước tiên anh nhắn một tin hỏi Thảo Thảo đang ở đâu? Đợi năm phút chẳng thấy trả lời. Lại nhắn thêm tin nữa: Dậy chưa?
Sau đó anh cảm thấy mình thật là rỗi hơi. Không trả lời thì còn đang ngủ chứ gì nữa.
Anh nằm trên giường, bật điều hòa, bên ngoài đèn sáng trưng, Thẩm Bị dứt khoát kéo màn lên. Đến khi anh làm xong, điện thoại vẫn im lìm chẳng có phản ứng.
Không rõ vì sao Thẩm Bị lại thấy bực dọc, bất giác cầm điện thoại lên ấn bàn phím. Dứt khoát tìm tên Thảo Thảo. Thôi đi, gọi thử xem, nếu quấy rầy người ta ngủ thì cùng lắm là xin lỗi thôi, biết cô ấy đang ở nhà là mình yên tâm rồi.
Vẫn là ca khúc đó, trong đêm tối giai điệu phát ra càng buồn thảm.
Chẳng ai nhận!
Thẩm Bị bật đèn, thay đồ đi ra ngoài.
Chiếc Audi màu bạc chạy ra khỏi gara, sáng sớm chạy về khu Thiên Thông Uyển trên đường phố Bắc Kinh.
Cùng lúc đó, một chiếc Audi màu đen phóng nhanh ra khỏi Hi Phủ Đào Viên, chạy về quán bar Hậu Hải…
Thảo Thảo khóc nhiều đến mức gần như ngất đi, Thẩm Bị bối rối. Thính lực của anh rất tốt, nghe thấy cái tên Ba Ba gì đó, lẽ nào là con của Thảo Thảo? Chưa từng nghe nói cô có con!
Thẩm Bị khó hiểu, mình không bảo cô ấy trốn đi, cũng không có nói gì khác. Nếu cô ấy có con…
Thẩm Bị ngẫm nghĩ, trước tiên không nên nghĩ lung tung, chờ Thảo Thảo tỉnh táo rồi hỏi vậy. Bế Thảo Thảo vào phòng ngủ, sóng vai nằm lên giường, Thẩm Bị có chìa khóa của Thảo Thảo, nhìn phòng ốc không một bóng người, anh lập tức lo lắng. Những suy nghĩ xấu bay đến, anh biết, chờ Thảo Thảo về là cách duy nhất. Anh đủ kiên nhẫn, nhưng khi tiếng mở cửa của Thảo Thảo truyền đến, những lời trách móc và phê bình sắp tuôn ra thì anh thấy Thảo Thảo khóc sướt mướt, tinh thần rối loạn, nước nóng hừng hực cũng chẳng tẩy hết mùi rượu. Anh tưởng là xảy ra chuyện gì không tốt rồi, nhưng câu “Mẹ xin lỗi con!” đó đã làm anh nhẹ nhõm.
Hẳn là không có việc gì nhỉ?
Cho nên, dù kiệt sức cả đêm, lại có tiếng Thảo Thảo khóc, nhưng Thẩm Bị vẫn ngủ mê man. Tiếng khóc nhỏ dần, lâu lâu nức nở. Thẩm Bị mơ mơ màng màng không biết làm gì, đành học theo tivi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành: “Ngoan nào, ngoan, Thảo Thảo đừng khóc nữa, ngoan nào, ngoan!”
Vừa dỗ Thảo Thảo, vừa ru ngủ cả mình, dỗ dỗ dành dành, Thẩm Bị ngủ mất tiêu.