Thành Kim Dung được xây dựng từ thời Ngụy Minh - Tam Quốc, là một thành nhỏ nằm ở góc tây bắc của Lạc Dương, tương đương với thành phòng ngự của Lạc Dương. Tường thành Kim Dung dày rộng kiên cố, có địa thế hiểm yếu, dựa vào phía bắc Mang Sơn và phía nam Đại Thành, là cứ điểm quan trọng trấn giữ Lạc Dương. Tấn Vũ Đế là người đã thống nhất toàn vẹn lãnh thổ và hiện giờ Lạc Dương cũng không bị chiến tranh quấy nhiễu trong nhiều năm rồi, thế nên tác dụng phòng ngự của thành lũy nhỏ này đã bị bãi bỏ và bây giờ chuyển thành nhà giam cấp cao: Hoàng tộc bị phế truất sẽ bị giam giữ tại đây. "Các hộ" đến đây sớm nhất là những người trong gia tộc họ Tào đã bị hoàng tộc Tư Mã phế bỏ.
Bây giờ người quan trọng nhất bị giam ở đây là Hoàng hậu Giả Nam Phong. Trước ả ta, là Thái tử Tư Mã Duật. Chính tại đây, Giả Nam Phong đã gϊếŧ Tư Mã Duật và người con trưởng của Thái tử. Trước đó nữa, chính là Hoàng Thái hậu Dương Chỉ. Bà là Hoàng hậu của Tấn Vũ Đế, sau khi Tấn Vũ Đế qua đời, bà trở thành Thái hậu và từ đó việc triều chính đều do cha bà là Dương Tuấn lên nắm quyền thao túng. Sau này, Giả Nam Phong hợp lực với Nhữ Nam Vương Tư Mã Lượng và Sở Vương Tư Mã Vĩ cùng gi.ết chết Dương Tuấn, phế bỏ Thái hậu Dương Chỉ xuống làm thường dân và ném bà vào thành Kim Dung và bỏ đói bà cho đến chết.
Giả Nam Phong đã ngang ngược tàn độc trong nhiều năm và gϊếŧ không ít kẻ đối địch trong thành Kim Dung, nhưng ả ta chưa bao giờ nghĩ rằng kết cục của mình cũng sẽ ở trong thành lũy kiên cố, u ám và lạnh lẽo này. Dưới ánh đuốc sáng trưng, ả đang quỳ trên chỗ đất trống bên ngoài, trên người vẫn mặc bộ quần áo gấm màu vàng tối hôm trước, nhưng dù có mặc loại vải quý giá đến đâu, cũng không thể che giấu được sự ô uế của bản thân ả. Phần tóc được búi gọn gàng giờ đã rối tung rối mù, đồ trang sức mang trên người cũng lộn xộn hết thảy, trông ả nhếch nhác thảm hại không chịu nổi. Nỗi lo lắng cùng sợ hãi luôn thường trực trên khuôn mặt xấu xí sưng vù như đầu heo của ả, chỉ qua một đêm nhìn ả so với trước kia già hẳn đi.
Nhưng bây giờ Giả Nam Phong làm gì còn tâm trạng để chú ý đến vẻ ngoài của mình ra sao, cả hai tay ả bị một người nam cường tráng vặn về phía sau, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được. Có một người đi về phía ả với một bình rượu đồng trên tay, trong chiếc bình ấy chứa phần chất lỏng không màu trong suốt đang sóng sánh lắc lư. Ả ngửi thấy một mùi hăng chua, mùi vị này đối với ả mà nói thì hoàn toàn không xa lạ gì. Trong cuộc đời bốn mươi ba năm của mình, Giả hậu đã dùng thứ nước này không biết bao nhiêu lần để diệt trừ tận gốc những hồ ly tinh muốn bò lên giường của Huệ đế và những nam nhân muốn tranh giành quyền lực với ả. Bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt ả rồi.
Trên bầu trời có một tia chớp lóe lên, theo sau đó là tiếng sấm rền vang. Từng cơn gió lớn cuốn theo bụi bay mịt mù cùng với mùi tanh của bùn đất. Giả Nam Phong trừng mắt nhìn Tôn Tú đang đứng đối diện, ả chửi rủa, vùng vẫy trong vô vọng: "Lão cẩu Tư Mã Luân, ngươi cho rằng ngươi có thể ngồi trên ngai vàng sao? Ngươi hãy soi gương xem lại dáng vẻ già nua của ngươi có xứng hay không đi! Tiên đế đã phong tước cho rất nhiều Vương tôn, trong tay mỗi người đều nắm giữ binh quyền trấn thủ một phương. Tư Mã Luân ngươi có bao nhiêu binh mã để có thể trấn áp được lớp thế hệ sau của hoàng thất toàn những người có tâm tư khó lường đó hả?"
Có người đứng bên cầm ô che cho Tôn Tú, hắn cười khẩy và nhởn nhơ nói ra: "Bây giờ ngươi đã là phế hậu, ngươi có nói nhiều lời thừa thải đến thế nào thì cũng chẳng thể giữ được tính mạng mình, thà hơn chết sớm để còn đầu thai sớm."
Tôn Tú phất tay, một người tiến lên bóp mũi Giả Nam Phong và bóp chặt cằm ả, cưỡng ép ả mở miệng. Một người khác cầm bình đồng trong tay rót vào miệng ả, Giả Nam Phong không muốn uống nhưng vì không thở nổi nên sau một hồi thở d.ốc liền nuốt xuống một ngụm lớn. Khi rượu trong bình đồng chảy vào miệng, ả buộc phải uống gần hết. Người nọ buông ả ra, ả ngã lăn ra đất, chỉ còn hơi thở thoi thóp. Tia chớp xé tan màn đêm, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Giả Nam Phong, trận cuồng phong nổi lên kéo theo mưa bụi bay đầy trời, giống như vô số nhác roi quất vào người sắp chết.
Những hạt mưa rơi lộp độp xuống đất, bắn tung tóe vô số chấm bùn khắp người ả. Giả Nam Phong ôm chặt bụng, vẻ mặt nhăn lại đau đớn đến tột cùng, mồ hôi túa ra trên trán, ả thở hổn hển hét to: "Giả Nam Phong ta dù có xấu đi nữa, nhưng ta vẫn là Hoàng hậu chính thống do tiên đế khâm định, ta còn có thể chống đỡ được cục diện chính sự. Ta chết đi rồi, Hoàng thượng sẽ trở thành một cái bánh bao không nhân thơm ngon mà bất cứ ai cũng có thể ngoạm được......"
Nói rồi Giả hậu phun ra ngụm máu, máu đen đó bốc mùi tanh nồng. Ả ta cười dữ tỡn, miệng đầy máu đen dính cả trên nướu răng, ả vươn bàn tay run rẩy chỉ về phía Tôn Tú: "Sự hỗn loạn của triều Tấn đang ở gần ngay trước mắt, các ngươi sẽ không thể tự mãn được lâu đâu......"
Một tiếng sấm ầm vang, bàn tay giơ lên của ả buông xuống, vết máu đen từ miệng chảy ra trông rất kinh người. Mưa to đến mức chiếc ô không còn che chắn được cho Tôn Tú, ngay cả những ngọn đuốc cũng bị mưa dập tắt. Ông ta che mũi kinh tởm rồi khua tay, liền có người đến xử lý cái xác béo mập nằm trên mặt đất. Cuối cùng, Tôn Tú cũng hoàn thành xong nhiệm vụ và đi về phía cổng thành Kim Dung.
Gió, mưa và bụi trộn lẫn vào nhau, biến cả trời đất thành một màu hỗn loạn......
*****
*Chú thích:
- Mang Sơn: ngày nay ở phía bắc Lạc Dương, Hà Nam, Trung Quốc, có địa hình hiểm trở khó lường, dễ giữ khó đánh, trở thành một vị trí chiến lược quan trọng cần phải nắm giữ nếu muốn chiếm được trọng trấn Lạc Dương.
[Haizz!🤧Cuộc đời của Giả Nam Phong tới đây cũng kết thúc rồi. Mấy chục năm Phong múa lụa bung lụa đủ kiểu trong triều đình rồi, giờ về với đất mẹ nghỉ ngơi thôi! Nhường vai ác cho người khác lên Phong nhá🤧]