- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Tháng Đó Ta Có Nhau
- Chương 11
Năm Tháng Đó Ta Có Nhau
Chương 11
Thoáng một tuần trôi qua, cuối cùng kì thi cuối kì cũng kết thúc một cách suôn sẻ. Tất cả mọi người ai nấy đều rất thoải mái vì sau một thời gian cắm mặt vào ôn thi thì cuối cùng cũng kết thúc.
Linh Hoa tươi cười bước vào lớp, trên tay cầm một bản thông báo “Thi xong nhìn mặt ai cũng tươi tắn nhỉ? Cô mang kết quả đến đây.”
Theo thường lệ Dương Dương đi lên cầm tờ giấy trong tay Linh Hoa dán lên bảng tin của lớp.
“Có vẻ như lớp chúng ta ý thức ôn luyện và học tập rất tốt cho nên kì thi lần này đạt điểm rất cao. Đặc biệt là Hạ Lam Ly, em vẫn giữ vững vị trí xếp đầu toàn khối. Bên cạnh đó một số bạn khác cũng đã tiến bộ rất nhiều. Chúc mừng tất cả các em đã vượt qua kì thi vừa rồi, chúng ta vẫn còn một kì thi nữa cho nên hãy nỗ lực thật tốt nhé.”
Cả lớp vui mừng reo hò vỗ tay, sau đó Linh Hoa lại nói tiếp “Như cô đã nói từ trước, lớp chúng ta sẽ đi du lịch 2 ngày sau khi kết thúc kì thi này. Còn hai ngày nữa sẽ đến kì nghỉ đông, cho nên chúng ta phải lên kế hoạch thật kĩ cho chuyến đi này để đảm bảo vui chơi bổ ích, cũng đảm bảo được sự an toàn cho các em và đặc biệt là gia đình chúng ta có thể lưu lại được nhiều kỉ niệm nhất. Ai có ý tưởng gì không?”
Nhật Huy dơ tay phát biểu “Em có biết một địa điểm cắm trại rất đẹp, có hồ nước, bãi cỏ, không khí trong lành thoáng mát… Em sẽ gửi địa chỉ vào nhóm lớp, nếu như cô vào các bạn ưng ý thì chúng ta chốt luôn.”
Dương Dương “Em có ý kiến ạ!”
Linh Hoa “Ừ em nói đi.”
Dương Dương “Nếu lớp chúng ta đi 2 ngày mà chỉ dừng chân ở một chỗ thì cũng chán, cho nên em có ý kiến như sau. Ngày thứ nhất chúng ta sẽ đi cắm trại, ngày thứ hai chúng ta sẽ chuyển đến một địa điểm khác ví dụ như Bảo Tàng, khu vui chơi…”
“Dừng chân ở một chỗ thì đúng là có nhàm chán thật, nhưng những nơi như Bảo Tàng hay khu vui chơi gì đó không phải ngay trong thành phố chúng ta cũng có hay sao? Những nơi như vậy chúng ta đi không biết bao nhiêu lần, như thế còn chán hơn.” Nhật Huy cắt ngang ý kiến của Dương Dương.
Một số bạn khác nghe Nhật Huy nói xong cũng đồng tình.
Dương Dương cười nói “Mình cũng chỉ đang nêu ý kiến thôi…”
Hà Tô Diệp “Mình thấy đi Bảo Tàng cũng tốt mà, mình có thể biết được nhiều thứ được lưu lại từ lịch sử của từng vùng miền khác nhau. Mặc dù trong thành phố của chúng ta cũng có nhưng đâu phải Bảo Tàng nào cũng giống nhau đâu đúng không?”
Nhật Huy “Tuy là mỗi nơi mỗi khác, nhưng như vậy thì cũng quá quen thuộc rồi. Chúng ta vẫn nên thay đổi một chút thì hơn.”
Tiếng bàn luật bắt đầu xôn xao, mỗi người một ý kiến, dần dần không khí cũng trở nên ồn ào. Linh Hoa gõ nhẹ thước xuống bàn nói “Thôi thôi, dừng hết lại ngay không nói nữa. Các em làm cô nhức đầu quá đấy.” Nếu như cô không chặn lại cuộc tranh luận sôi nổi này có khi lại cãi nhau cũng nên.
“Hạ Lam Ly, em không có ý kiến gì sao?” Bất chợt cô đánh mắt về phía con người từ nãy đến giờ chẳng màng thế sự, vẫn cắm cúi vào quyển sách trên bàn.
Hạ Lam Ly bấy giờ mới ngẩng đầu lên, cô nhìn xung quanh thấy mọi người cũng đang nhìn cô thì cười trừ “Em như nào cũng được ạ.”
Hà Tô Diệp “Sao lại như nào cũng được, chẳng phải cậu rất thích đến những nơi như Bảo Tàng sao?”
Hạ Lam Ly “???”
“Cậu rất thích đi Bảo Tàng có đúng không Lam Ly yêu dấu?” Hà Tô Diệp nháy nháy mắt nở một nụ cười rất thâm hiểm nhìn về phía cô bạn đang ngơ ngác ngồi một góc nãy giờ không hề lên tiếng hay để ý đến cuộc tranh luận này.
Biết rằng bản thân là một người có tiếng nói, nhưng cô không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên mọi người được. Tất cả đều được đối xử một cách công bằng văn mình, làm sao có chuyện chỉ vì cô bạn thân đang say mê một người, muốn bảo vệ ý kiến của người đó mà cô lại một mực chiều lòng Hà Tô Diệp được.
“Tuy rằng mình thích nhưng vẫn nên theo số đông thì tốt hơn. Với lại mình thấy rằng Bảo Tàng đúng thật là đã quá quen với chúng ta rồi.”
Hà Tô Diệp cắn môi hơi lườm lườm về phía Hạ Lam Ly. Ấy thế mà lại dám không giúp cô.
Dương Dương “Mình chỉ tiện đưa ra một vài ví dụ thôi, lớp trưởng nói rất đúng vẫn nên theo số đông sẽ tốt hơn.”
Linh Hoa nãy giờ ngồi yên tại chỗ bỗng nhiên đứng bật dậy, mặt cô trở nên nghiêm túc bước xuống dưới cuối lớp, nơi mà có một người đang gục xuống bàn ngủ rất ngon.
Nếu như nói Hạ Lam Ly là người không hay tranh luận trong những trường hợp này thì Diệp Phong Mạc mới là người yên lặng một cách đáng sợ. Ít ra thì Hạ Lam Ly cũng góp được vài câu nhưng chưa bao giờ Diệp Phong Mạc lên tiếng vì điều gì. Đúng là người giỏi thường sống nhẹ nhàng và lặng lẽ.
Linh Hoa đi tới hơi cúi người xuống thì thầm, giọng cô nhẹ nhàng trong trẻo như gió thổi qua tai “Chào Diệp Phong Mạc”
Diệp Phong Mạc mơ màng “Chào”
“Ta là nữ thần , ta đến để đưa ngươi đi cùng ta, đưa ngươi đi thật xa, thật xa…”
“Không phải nữ thần, cô là yêu quái” Nói rồi Diệp Phong Mạc ngẩng đầu lên nhìn Linh Hoa với ánh mắt lười biếng.
Linh Hoa lườm một cái rồi đá nhẹ vào chân Diệp Phong Mạc “Yêu quái cái đầu em.”
“Linh Hoa, chỉ có cô mới nghĩ ra được những trò sởn gai ốc như này nhỉ?”
“Nếu như không muốn cô đây thì thầm vào lỗ tai em thì đừng có ngủ nữa, không thấy cả lớp đang thảo luận chuyến đi sắp tới sao.”
“Em ngủ cũng đâu có ảnh hưởng đến mọi người.”
“Không được, em cũng phải đưa ra ý kiến. Mau ngồi thẳng dậy đi, cô không nói nhiều đâu.”
“Em không có ý kiến gì cả, em đi đâu cũng được, chỗ nào ngủ được là được.”
Mọi người cười rộ lên, Linh Hoa cũng buồn cười. Bình thường cô cũng hay bày trò để trêu chọc Diệp Phong Mạc, nhưng vẫn không có cách nào chỉnh đốn cái con người này. Mặc dù ít nói vô cùng, nhưng thành tích học tập của anh rất đáng ngưỡng mộ khiến Linh Hoa không thể chê được mà ngược lại còn đặc biệt để ý đến Diệp Phong Mạc rất nhiều.
Linh Hoa là một cô giáo trẻ, cô hiểu tâm lí mấy đứa trẻ bây giờ và cũng là người hay quan tâm học sinh. Cho nên cách xưng hô và cách đổi xử của các thành viên trong lớp đối với cô như một người mẹ cũng như một người chị vậy. Vô cùng thoải mái.
Linh Hoa cười cười “Này Diệp Phong Mạc, nếu như em còn ngủ nhiều như vậy có khi cô phải suy nghĩ về việc đổi chỗ ngồi cho em rồi. Có phải em nghĩ rằng mình ngồi ở góc này quá thuận lợi rồi không hả? Mau mau đưa ra cho cô một ý kiến, nhanh lên!”
Diệp Phong Mạc ngái ngủ, bây giờ mới lười biếng ngồi thẳng dậy “Em thấy chúng ta tìm một homestay nào đấy…”
Linh Hoa vội ngắt lời “Dừng ngay cái ý tưởng đi ngủ đi, nghiêm túc!”
Hạ Lam Ly ngồi phía trên quay xuống, nãy giờ cô với Nhật Huy đang thảo luận qua địa điểm đi chơi giờ cô mới để ý mọi người đang dồn tất cả ánh mắt về phía Diệp Phong Mạc. Nghe sơ qua câu Linh Hoa vừa nói Hạ Lam Ly cũng hiểu được một chút vấn đề.
Cô thở hắt ra một hơi rồi cũng lên tiếng, coi như là giải vây cho tên đáng ghét kia vậy “Em thấy lớp chúng ta nói nãy giờ cũng nhiều rồi mà vẫn chưa chốt được. Nhật Huy vừa cho em xem qua địa điểm cắm trại, em thấy địa điểm rất hợp lí và an toàn.”
Nói rồi cô cầm điện thoại đi đến đưa cho Linh Hoa xem “Đây là một nơi nằm ở vùng ngoại ô, cách chúng ta cũng không quá xa. Ngoài khu cắm trại ra thì ở đây cũng có homestay mới được xây dựng cách đây khoảng hơn 1 năm nên cũng chưa có nhiều du khách biết đến. Đặc biệt là khu cắm trại này nằm giữa một ngôi làng nhỏ.
Cô biết đấy, ở những vùng quê như này không khí rất trong lành, quanh đây đều là dân làng nên chắc chắn an toàn. Theo như Nhật Huy nói thì, do công trình homestay của họ chưa hoàn thiện hoàn toàn cho nên họ chưa quảng cáo và cũng không tính phí người đến cắm trại ở đó. Chúng ta chỉ cần đảm bảo rằng mọi sinh hoạt giữ vệ sinh khu đất chúng ta cắm trại là được.”
Linh Hoa tạm thời xem ảnh nhưng cũng chưa nói gì. Mặc dù đúng như lời Nhật Huy nói, có hồ nước, cỏ cây hoa lá rất trong lành. Hạ Lam Ly cũng nói xung quanh đều là dân làng thân thiện. Nhưng Linh Hoa cũng phải suy nghĩ một chút bởi vì cô vẫn lo lắng đến sự an toàn của mọi người.
Nhật Huy nhìn Linh Hoa có vẻ vẫn chưa được thuyết phục, cười nói “Nơi đây 2 3 năm nữa vốn dĩ sẽ phát triển thành khu nghỉ dưỡng, mặc dù bên phía homestay chưa được hoàn thiện nhưng khu cắm trại thì lại không ảnh hưởng gì. Với lại khu nghỉ dưỡng này là của một người họ hàng nhà em, cô yên tâm là rất an toàn.”
Linh Hoa bấy giờ mới nhíu mày liếc về phía Nhật Huy cười nhẹ “Cô thấy em quan hệ cũng rộng quá đấy nhỉ. Chỗ nào cũng thấy người nhà em, không họ hàng thì cũng thân quen.”
Nhật Huy cười “Nếu đến đó cắm trại chúng ta sẽ có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều bạn nhỏ ở đó, mấy đứa nhỏ rất dễ thương. Ngôi làng ấy mặc dù giờ đã phát triển hơn nhưng vẫn còn rất nhiều nhà còn khó khăn. Thay vì chúng ta đi khắp nơi để ăn uống vui đùa thì so với việc mang đến điều gì đó cho những đứa trẻ ấy sẽ ý nghĩa hơn nhiều.”
Diêu Na Na “Ý cậu là từ thiện sao?”
Hạ Lam Ly “Mình thấy rằng điều kiện gia đình của lớp chúng mình cũng tốt. Với lại lần này chúng ta đi gần cũng không tốn kém quá nhiều. Đa số đều là những hoạt động giống như trải nghiệm. Nếu như các cậu thấy hợp lí thì mình có ý như này.
Chúng ta vận động quyên góp một số quần áo cũ nhưng vẫn có thể dùng được, sau đó lọc ra rồi mang đến đó ủng hộ họ. Nếu có thể thì bỏ một khoản tiền quỹ ra mua một vài bộ đồ mới tặng cho những người có hoàn cảnh khó khăn nhất ở chỗ đó.”
Đổng Thiên Nguyệt “Nhưng chúng ta đã đến nơi đó bao giờ đâu, làm sao biết được có bao nhiêu nhà.”
Nhật Huy “Chuyện này không cần lo, bởi vì nếu các cậu chốt thì ngay lập tức mình sẽ có danh sách số người ở đó liền”
Linh Hoa nghe xong cũng gật gù, có vẻ cũng ưng ý “Thôi được rồi, dừng ở đây nhé. Cô sẽ hỏi ý kiến phụ huynh. Dù sao thì cũng không thể đi quá xa được mà cũng phải đảm bảo an toàn. Trách nhiệm của chị đây cao lắm đấy mấy đứa đừng coi thường”
Cả lớp nghe vậy thì phì cười, người chị này thật khéo làm cho người khác cảm thấy vui vẻ.
* * *
Kết thúc giờ học chiều, Hạ Lam Ly xếp đồ chuẩn bị đi về. Vì hôm nay là sinh nhật mẹ cô cho nên cô xin nghỉ một buổi ở lớp nâng cao rồi về trước. Ra đến ngoài cửa đã thấy bóng Lục Tử Thiên đi đến gần.
“Xe đợi ở bên ngoài, mình đưa cậu đi lấy bánh rồi về nhà. Mẹ mình vừa gọi, cũng phải tầm 6 giờ tối mẹ mình với bố mẹ cậu mới về.” Hạ Lam Ly “Ừ” một tiếng rồi cùng Lục Tử Thiên rời đi.
Đi đến đầu hành lang thì bỗng một người đi đến đứng trước họ. Người này nhìn Hạ Lam Ly cười rồi nói “Nghe thầy nói hôm nay cậu không lên lớp nên mình đến mượn tập tài liệu mà hôm qua cậu cầm. Không biết cậu có mang không?”
Hạ Lam Ly nhìn người trước mặt, nhận ra bạn học này là người hôm qua đã nhường lại bộ tài liệu sinh ở trong thư viện cho cô. Cậu ta nói rằng mình cũng học cùng lớp nâng cao với cô cho nên cô cứ cầm trước khi nào dùng xong thì đưa cho cậu ta.
Bình thường Hạ Lam Ly không để ý hay tiếp xúc với ai quá nhiều cho nên cũng không biết ai học cùng với mình.
Cô gật đầu rồi đưa chiếc áo khoác đang cầm trong tay cho Lục Tử Thiên cầm hộ rồi mở cặp lấy bộ tài liệu đấy ra đưa cho người trước mặt “Tôi chưa đọc xong, nhưng cậu cần thì cứ cầm đi.”
Nói xong cô lấy lại áo rồi rời đi, không để lại một ánh mắt hay cảm xúc dư thừa nào.
Lục Tử Thiên nhìn bóng Hạ Lam Ly khuất sau hành lang phía trước thì mới đánh mắt nhìn người trước mặt. Anh lạnh lùng nói “Thiếu gia nhà họ Lưu dạo này chăm học quá nhỉ? Nếu như chỉ học thôi thì tôi thấy cũng hơi…”
Người kia nãy giờ cầm tập tài liệu lật qua lật lại một lúc, nghe Lục Tử Thiên nói vậy thì khẽ nhếch môi hờ hững nói “Cậu có ý kiến gì sao?”
“Tôi thì chẳng có ý kiến gì nhưng cách thức của cậu sử dụng thì quá lỗi thời rồi.” Lục Tử Thiên nói bằng giọng châm biếm. Rõ ràng là anh không vừa mắt người trước mặt.
Người kia chẳng nói gì, chỉ khẽ cười rồi rời đi. Ngay khi người kia vừa đi ngang qua thì Lục Tử Thiên không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng nói “Lưu Bách Tùng, cậu không đủ tư cách để tiếp cận bạn tôi.” Nói rồi anh thong thả rời đi.
HẾT CHƯƠNG 11
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Năm Tháng Đó Ta Có Nhau
- Chương 11