Chương 2: Ấn Tượng Thời Thơ Ấu (2)

Ngày đầu tiên đi mẫu giáo, buổi sáng tan học lúc mẹ đến đón Diệc Lâm, Diệc Lâm hưng phấn khoe với mẹ, hôm nay bởi vì ngoan ngoãn nghe lời, giáo viên khen thưởng một hoa hồng nhỏ, mẹ cũng khen Diệc Lâm.

Mẹ hỏi Diệc Lâm cảm thấy trường mẫu giáo thế nào? Buổi sáng có tốt không? Đồ ăn có gì?

Đối với câu hỏi của mẹ, Diệc Lâm đều hưng phấn trả lời từng câu, giáo viên mẫu giáo rất đẹp, kết bạn với một người bạn tốt tên là Hứa An Y, buổi sáng điểm tâm uống một ly sữa đậu nành và ăn một cái bánh bao. Diệc Lâm rất hài lòng với ấn tượng đầu tiên của trường mẫu giáo, đến nỗi chiều hôm đó vẫn không ngưng hỏi mẹ khi nào đi mẫu giáo?

Khi đó Diệc Lâm biết thì ra đi nhà trẻ tốt như vây, có thế kết bạn mới cùng chơi, có thế ăn đồ ăn nhẹ, có thể lấy được hoa hồng nhỏ, có thể chơi cầu trượt. Sớm biết đi học mẫu giáo sớm.

Lúc đi mẫu giáo, mỗi buổi sáng luôn luôn ngủ đến gần giờ học, mẹ luôn vội vàng gọi Diệc Lâm rời giường, sau đó nhanh chóng rửa mặt, Diệc Lâm uống sữa nguyên chất nóng, mẹ thì ở phía sau chải tóc cho cô và buộc tóc đẹp mắt vô cùng.

Sau khi uống sữa xong, mẹ liền đạp xe chở Diệc Lâm đi nhà trẻ, hầu như ngày nào cũng đi, sau khi đến nhà trẻ không lâu đã có đồ ăn nhẹ ăn, cho nên mẹ cũng không lo Diệc Lâm đói bụng.

Ký ức của Diệc Lâm đổi với lớp mẫu giáo chỉ là mỗi ngày rất vội vàng đi học, sau đó chơi đồ chơi, hát, học đếm, ăn điểm tâm và chơi trò chơi, tiếp theo là chờ mẹ đến đón cô tan học.

Mẹ cô làm một thợ may trong một gia đình, cha tôi vẫn lái xe tải chở hàng, vì vậy thường không về nhà.

Cuối tuần không cần đi nhà trẻ, Diệc Lâm cùng mẹ đến nơi bà làm việc, chỉ nhớ đó là một căn nhà, bên trong bày sáu máy may, bao gồm cả mẹ tổng cộng có sáu dì đang làm việc.

Mỗi dì đều khen Diệc Lâm xinh đẹp, cũng sẽ thường xuyên lấy kẹo cho cô ăn, khi đó cô quen biết rất nhiều dì, lúc các bà làm việc, Diệc Lâm liền ngoan ngoãn ở một bên ăn kẹo, nếu không chính là hát.

Có một lần, Diệc Lâm tò mò vây quanh một người dì, nhìn cái thứ bánh xe bên phải máy móc kia đang xoay, muốn xem có thể dùng tay dừng nó hay không, liền vươn ngón trỏ tay trái chạm vào nó.

(Tui: Sao chị nghịch ngu quá vậy chị ơi 🥲)

Trong nháy mắt chạm vào, Diệc Lâm lập tức đau kêu một tiếng, ngón trỏ theo phản xạ rụt lại, nước mắt đã không ngừng chảy, máu ở đầu ngón tay cũng không nhịn được chảy, me hoảng sợ, mấy dì đều lập tức tới hỗ trợ cầm máu, an ủi cô.

Một dì duy nhất có xe điện lập tức nói với mẹ Diệc Lâm: "Nhanh lên, lên xe đến bệnh viện." Dì kia cầm chìa khóa đi lái xe, mẹ ôm Diệc Lâm ngồi ở phía sau, trên đường đến bệnh viện, máu trên ngón tay, mồ hôi trên trán và nước mắt bên trong đều chảy ra, me đã bất chấp trách cứ, rất lo lắng lấy vải giúp cô cầm máu.

Sau khi đến bênh viện, bác sĩ tiến hành xử lý vết thương, Diệc Lâm chỉ nhớ lúc đó rất đau rất đau, sau khi xử lý xong ngón trỏ được bảng bó, bác sĩ nói. may mắn chỉ là móng tay ngón trỏ chỉ bị gãy đi một nửa, để cho nó tự mình mọc lên thật tốt."

Sau đó trở về nhà, mẹ gọi điện thoại nói cho ba, ba lo lắng vô cùng, tự trách lúc ấy không ở bên cạnh Diệc Lâm.

Sau chuyện này, Diệc Lâm đối với máy may thật sự kính nhi viễn chi, luôn cảm thấy vừa tới gần nó liền có nguy hiểm. Móng tay ngón trỏ trái cũng chậm rãi mọc lên, hiện tại vẫn có thể nhìn ra rõ ràng ở giữa móng tay kia có phân tầng, hai nửa trên dưới màu sắc không giống nhau.

Lúc lên lớp nhỏ, Diệc Lâm đã bốn tuổi, mẹ luôn cho rằng con gái nên học cái gì đó, vừa lúc con gái của một bác gái lớn hơn một tuổi đã đi học múa ở một lớp múa, mẹ liền cùng đưa Diệc Lâm đi học múa.

Bởi vậy mỗi cuối tuần Diệc Lâm đều phải đến lớp múa học múa hai tiếng đồng hồ vào buổi chiều, ở đó cô cũng quen biết rất nhiều bạn gái cùng nhau học múa.

Diệc Lâm rất thích khiêu vũ, bởi thân thể tương đối mềm mại, vừa mới đi mấy tiết học đã được rất nhiều kỹ năng cơ bản, bổ ngã ba, hạ thắt lưng, lăn về phía trước... Giáo viên cũng khen cô có năng khiếu.

Diệc Lâm và An Y trở thành bạn tốt, có một lần tan học vừa lúc hai bà mẹ đều đến đón con tan học, hai mẹ liền quen biết, mẹ An Y là ngoại thi gả đến huyện thành nhỏ này, cho nên ở đây cũng không có bằng hữu gì, mẹ Diệc Lâm lại tương đối hào phóng nhiệt tình, lúc tan học hai người không mấy lần liền trở thành bằng hữu.

Sau khi mẹ An Y biết Diệc Lâm đi học múa cũng muốn An Y đi học, vì thế liền vào một buổi chiều thứ bảy, An Y cùng mẹ cùng Diệc Lâm các cô đi lớp múa, muốn An Y thử xem có thích hay không, An Y lúc đầu còn rất hứng thú, trải qua máy tiết học liền không đi, nói là quá mệt mỏi.

Diệc Lâm cũng không cảm thấy mệt mỏi, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống đến lớp, sau khi trở về cũng sẽ chia sẻ chuyện hôm nay với mẹ, me mỗi lần đều rất nghiêm túc làm một thính giả.

Vào tháng 9 năm 2005, Diệc Lâm đã đi học lớp trung học, mặc dù trường mẫu giáo vẫn dạy ca hát vào đêm mỗi ngày, nhưng rõ ràng là thời gian chơi trò chơi và chơi đồ chơi trở nên ngắn hơn.

Đến học kỳ tiếp theo của lớp trung học, giáo viên nói rằng trường học phải để cho những đứa trẻ thông minh trong lớp học sau không cần phải học lớp trực tiếp đi học mầm non, Diệc Lâm đối với việc này cũng không có hứng thú gì, nhưng giáo viên dường như đặc biệt coi trọng cô.

Ngay sau khi khai giảng vào thang 9 năm 2006, Diệc Lâm và An Y và một nam sinh cùng lớp được giáo viên gửi đến trường mầm non để thử một lớp học đầu tiên. Đến một lớp học hoàn toàn xa lạ, đối mặt với bạn học mới hoàn toàn không quen biết, Diệc Lâm có chút hoảng hốt.

Giáo viên an bài Diệc Lâm và An Y ngồi cùng một chỗ, tiếp theo bắt đầu lên lớp, tiết học này là lớp toán, đối với bạn học cùng lớp đã học mấy ngày mà nói tựa hồ rất đơn giản, sau khi giáo viên viết ra một cách tính toán bọn họ luôn có thể nhanh chóng trả lời dáp án, bao gồm cả nam sinh đi cùng các cô.

Cả tiết chỉ có Diệc Lâm và An Y hai người ở trong trạng thái mơ hồ, chỉ có thể nói các cô học toán không sai, nhưng từ lớp nhỏ đến lớp trung học đều chỉ là số bài tuần hoàn còn có lặp đi lặp lại 0 ~ 10 con số, ngay cả hôm nay trong lớp cộng và trừ dấu hiệu các nàng đều là lần đầu tiên gặp, chứ đừng nói là trả lời ra những câu hỏi kia.

Và bài học đó vốn là lớp ôn tập, giáo viên là ra một số câu hỏi để cho bạn cùng lớp trả lời, học sinh đã trả lời chính xác, vì vậy giáo viên từ đầu đến cuối không nói tại sao đây là dấu cộng tại sao đó là dấu trừ?

Cuối cùng, giáo viên nói. "Bây giờ cô có một câu hỏi, tất cả mọi người sao chép nó vào sách bài tập về nhà và điền vào các biểu tượng của riêng mình, bạn nào trả lời chính xác có thể xếp hạng đầu tiên." Tan học đi xếp hàng đến cổng chờ cha mẹ.