Chương 1-1: Tương Phùng

Ngày hôm đó ở Thân Thành là một ngày âm u lạnh lẽo.

(*)Thân Thành: Tên gọi khác của Thượng Hải.

Hà Du bước vào quán lẩu, không khí ấm áp cùng hương thơm khiến cho những khối cơ vốn đang lạnh cứng của cô được thả lỏng.

"Xin chào." Cô lên tiếng chào hỏi nhân viên quán ăn rồi bước nhanh đến chỗ có chiếc bàn vuông ở sâu bên trong.

Ở đó có đến hơn mười người đang nói chuyện trên trời dưới đất.

"Du Du!" Một cô gái trong số đó đứng dậy vẫy tay với Hà Du: "Cuối cùng cậu cũng đến! Thịt sắp hết rồi đây này!"

Cô gái này là bạn cùng bàn kiêm bạn tốt hồi cấp ba của Hà Du - Mộc Lan Yên. Cô ra hiệu bảo Hà Du ngồi xuống chỗ trống bên cạnh mình.

Sau khi Hà Du ngồi xuống thì bắt đầu hàn huyên với bạn học cấp ba cũng đã gần nửa năm không gặp.

"Hà Du, hôm nay khoa vật lý vừa thi xong à?" Lớp trưởng Ngụy Kí Thần lên tiếng hỏi. Cậu ấy và Hà Du cùng nhau thi vào trường đại học nổi tiếng ở thành phố bên cạnh nhưng cậu ấy lại ở khoa công nghệ.

Hà Du gắp một miếng thịt bò sắp chín nhừ bỏ vào trong bát: "Hôm qua đã thi xong rồi, nếu không thì không phải hôm nay mình đã không cần kéo vali tới đây rồi, đúng không?"

Ngụy Kí Thần gãi đầu, dường như còn muốn nói thêm điều gì nữa. Cậu bạn bên cạnh nhìn ra sự lúng túng của cậu ấy thì bắt đầu đùa giỡn.

Hà Du có chút xấu hổ nên vùi đầu vào ăn cơm, cũng may mà mọi người nhanh chóng thay đổi đề tài, bắt đầu nhớ lại chuyện ngốc nghếch của "Ba năm ngày tháng học tập gian khổ", cười đùa xong lại nói về về cuộc sống đại học của nhau.

Chủ đề nói chuyện dường như không bao giờ hết, luôn có người cười và nâng ly chúc mừng. Hà Du cứ vùi đầu ăn, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Mộc Lan Yên.

Đây là lần đầu tiên Hà Du họp lớp sau khi tốt nghiệp trung học, người đến không nhiều lắm, có người còn đang thi cuối kỳ, có người đã đi du lịch còn có người chỉ đơn giản là lười đến thôi.

Có lẽ sau này ngay cả họp lớp như thế này cũng không thể tổ chức nổi. Hà Du nghĩ như vậy thì cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Du Du, mình nghe nói cô Lục được một học sinh tỏ tình!" Mộc Lan Yên nói đến tin đồn của trường cũ.

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao. Mặc dù học lớp khoa học tự nhiên nhưng ai cũng biết giáo viên đẹp nhất Trường cấp ba Thân Nam chính là Lục Nam Giai của tổ khoa văn.

"Ha ha ha, nghe nói có học sinh nam khóa sau tỏ tình với cô ấy!"

"Mình còn nghe nói hình như có cả một học sinh nữ. Hết cách rồi, cô Lục hấp dẫn quá mà!"

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán làm Hà Du nhớ lại lần đầu gặp Lục Nam Giai.

Lần đầu tiên Hà Du gặp Lục Nam Giai là vào ngày khai giảng lớp mười. Trước khi lên lớp cô đã nghe học sinh nam trong lớp nói giáo viên lịch sử là một cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp. Lúc đó Hà Du còn không biết trong ngày tháng của tương lai sau này Lục Nam Giai quan trọng thế nào với cô.

Cô nhớ rõ năm phút trước khi tiếng chuông vào lớp reo lên, phòng học bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Cô ngồi ở hàng thứ nhất nghi hoặc ngẩng đầu lên thì vừa vặn lại bốn mắt nhìn nhau với cô gái trẻ tuổi có mái tóc dài ngang vai trước bục giảng. Áo sơ mi trắng đơn giản lại làm cho đường nét trên gương mặt cô trở nên vô cùng dịu dàng.

Nhìn thấy giáo viên tới, học sinh đang tụ tập cũng nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình. Bởi vì ngồi ở hàng ghế đầu tiên sát bục giảng nên Hà Du bắt được một nét căng thẳng hiện lên trên mặt của cô.

Khi Lục Nam Giai viết tên mình lên bảng đen, Hà Du không nhịn được mà viết xuống giấy "Phương Nam có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập."

Câu gốc: "Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập". Một câu trong bài thơ "Bài ca Lý Diên Niên" của tác giả Lý Diên Niên. "Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập" là hai câu đầu trong bài, dùng dể miêu tả trực tiếp người phụ nữ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng lại rất độc lập, chỉ có một mình.

Sau khi tan học thì cô mới nhớ ra câu gốc phải là "Phương Bắc có giai nhân" mới đúng.

Hơn một giờ đồng hồ sau, mười mấy người vừa cười đùa vừa đi ra khỏi quán lẩu. Trên đường đã không còn đông nghịt như mấy tiếng trước, mọi người cùng nhau đứng ở lề đường, trò chuyện câu được câu chăng.

"Mọi người định ngày mai về trường cấp ba thăm cô." Mộc Lan Yên lấy điện thoại ra gọi xe, quay đầu hỏi Hà Du: "Ngày mai cậu có đi không?"

Hà Du lắc đầu nói: "Bây giờ cấp ba đang là cuối kỳ nên mình sẽ không đi, chỉ gây thêm phiền phức mà thôi."

Mộc Lan Yên đặt điện thoại xuống, nhìn người đàn ông tay trong tay bên cạnh rồi nói: "Cũng đúng, nhưng mình cũng muốn về thăm, chờ tốt nghiệp lâu hơn một chút thì có lẽ chúng ta cũng sẽ lười về hơn."

Cô ấy thoáng dừng một chút rồi lại nói thêm một câu: "Khi đó có thể giáo viên không còn nhớ rõ chúng ta nữa rồi."

Hà Du nghe xong những lời này, trong lòng có chút khó chịu.

[Cố thi giữa kỳ nhé!] Nghĩ đến tin nhắn cuối cùng trong hộp thoại tin nhắn của Lục Nam Giai đã là hơn hai tháng trước thì tâm tình lại càng phức tạp hơn.

Lục Nam Giai ấy à... cũng đã lâu không liên lạc với cô ấy rồi.

Lúc mới vào đại học, cô còn thường xuyên nói chuyện phiếm với Lục Nam Giai, chia sẻ về cuộc sống đại học mới mẻ. Kỳ thi giữa kỳ đến, áp lực học tập cũng theo đó mà dần dần tăng lên, tần suất nói chuyện của hai người cũng càng ngày càng ít đi. Sau khi kết thúc kỳ thi, Hà Du đã ý thức được đại học và trung học phổ thông hoàn toàn không giống nhau. Mỗi ngày Hà Du lại phải học tập với cường độ cao như lớp mười hai, cứ kéo dài như vậy đến khi kết thúc một học kỳ.

"Bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ?"

Sau khi Hà Du tạm biệt bạn bè xong thì cô vừa một mình sầu não vừa đi về phía ga tàu điện ngầm.

"Hà Du?" Giọng nói quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ của Hà Du.

Cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên thì trông thấy Lục Nam Giai từ cửa tàu điện ngầm đi ra.

"Cô Lục? Đã lâu không gặp!" Hà Du cố nén sự kích động rồi đi về phía Lục Nam Giai.

Mấy tháng không gặp thật ra cũng không có gì thay đổi quá nhiều. Cho dù hai người đã một thời gian không liên lạc, nhưng sự kinh ngạc vui mừng không thể giấu trên mặt cô vẫn làm cho Lục Nam Giai cảm thấy vừa vui vừa yên tâm.

"Thi xong cuối kỳ rồi à?" Hơi nóng tỏa ra từ ga tàu điện ngầm làm cho khuôn mặt Lục Nam Giai có chút hồng lên.

"Vâng ạ, hôm qua vừa thi xong thì em về Thân Thành ngay luôn."

"Cô giáo, cô mới tan làm ạ? Đã giờ này rồi..." Hà Du ngẩng đầu nhìn trời, ý bảo trời đã tối.

Lục Nam Giai cười cười: "Hôm nay có bài kiểm tra thường xuyên nên tôi phải ở lại chấm bài."

Người qua đường thì vội vã, hai người dừng lại để nói chuyện thì có chút không thích hợp cho lắm.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Lục Nam Giai vuốt tóc bên tai và ngửi thấy mùi lẩu nhàn nhạt.

Nhìn người ở trước mắt, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra những lời muốn nói: "Tôi đang định đi ăn cơm tối, em đã ăn chưa?"

"A... em đã ăn rồi ạ." Hà Du cảm thấy cả người mình đầy mùi lẩu thì có chút chán ngán: "Nhưng đã lâu không gặp cô rồi nên… em vẫn có thể đi cùng với cô." Nói xong mấy từ cuối cùng thì Hà Du có chút chột dạ, dù sao cũng đã mấy tháng không gặp rồi.