Đêm giao thừa, Lâm Tiễn uyển chuyển từ chối lời mời của cha mẹ mình. Trải qua một đêm không ngủ đầu tiên ở nhà riêng của cô và Tiêu Uyển Thanh.
Điểm 12 giờ, tiếng pháo hoa chói tai vang lên, Lâm Tiễn bịt tai Tiêu Uyển Thanh, cùng nàng xem pháo hoa trên ban công. Trong không khí thoang thoảng mùi lửa, cô cảm nhận được tiếng thở gấp gáp của nhau.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, liền nghênh đón làn sóng khách đầu tiên của năm mới — Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn.
Nếu không phải năm mới không thể đuổi khách, cũng không thể nói lời khó nghe, Lâm Tiễn bật dậy dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mở cửa liền muốn mắng người.
Ai nửa đêm trời còn chưa sáng mà đến nhà người khác chúc Tết rồi?!
Nhưng mà Thời Mãn cười đến ngoan ngoãn, Hạ Chi Cẩn cười đến mỹ lệ chân thành, Lâm Tiễn muốn ngọa tào một tiếng những cũng không nỡ mắng gương mặt tươi cười của hai người kia.
Sau khi vào nhà, cả hai ngượng ngùng giải thích với Lâm Tiễn, bởi vì có paparazzi đang theo dõi, lại không tiện đón năm mới cùng nhau nên họ muốn đến chúc Tết cô và Tiêu Uyển Thanh. Bởi vậy chỉ có thể thừa tới đây, cũng không để ý giờ giấc mà đến đây.
Về tình cảm có thể tha thứ, còn phi thường có tâm. Lâm Tiễn lắc lắc đầu thanh tỉnh đầu óc, không chỉ tha thứ cho hai người kia, mà còn vì chính mình vừa rồi không vui mà cảm thấy xấu hổ. Để bù lại, thời điểm nấu mì, cô cho thêm một quả trứng luộc vào.
Sau khi ăn xong, Tiêu Uyển Thanh và Hạ Chi Cẩn ở trong phòng khách kể lại quá khứ. Lâm Tiễn cầu Thời Mãn cùng nhau rửa bát, kéo nàng vào bếp để tra hỏi tiến triển mối quan hệ của nàng và Hạ Chi Cẩn.
Thời Mãn nghiêm túc rửa một cái bát, không ngẩng đầu mà trả lời Lâm Tiễn, "Hiện tại là bằng hữu a."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiễn chợt nhăn lại, muốn nói lại thôi.
“Là loại bằng hữu trên giường.” Thời Mãn nói thêm.
Lâm Tiễn lấy đi chiếc bát trong tay Thời Mãn, lo lắng sốt ruột chuẩn bị cùng bằng hữu tán gẫu về vấn đề này một chút. Thời Mãn lấy một cái bát khác, tiếp tục rửa, nhẹ nhàng an ủi cô, "Tiễn Tiễn, cậu đừng lo, kỳ thật mình cảm thấy hiện tại khá tốt."
Nàng cười cười, dưới nụ cười này, ngũ quan hoàn toàn nở ra tia phong tình vạn chủng, nàng cảm khái nói: "Mình đã từng cảm thấy yêu nhau là mối quan hệ thân thiết nhất, thân mật nhất, hiểu nhau nhất. Nhưng hiện tại mình cảm thấy thấy có lẽ thân quá mức thân mật, ngược lại dễ bị mù quáng, tự cho mình là đúng, tâm mới xa lạ".
Lâm Tiễn đột nhiên nhớ tới một câu nói xưa: Thân nhất sơ nhất là phu thê, hình như là đồng cảm.
"Trước đây, mình đang bế tắc trong mối quan hệ người yêu của nàng, tâm mình giống như nghĩ từ "chúng ta" nhiều hơn, thậm chí là "ta". Cho nên mình không hiểu nàng, nàng cũng không hiểu mình. Hiện tại, mình cùng nàng như cũ vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần như vậy. Nàng cũng nguyện ý thẳng thắn đối mặt với mình, mình cũng nghĩ cho từ "nàng" nhiều hơn, ngược lại giống như tâm mình cùng nàng càng lúc càng gần. Tiễn Tiễn, mình cùng nàng, cậu cùng Tiêu a di không giống nhau. Mấy năm nay, mình thay đổi rất nhiều, nàng cũng thay đổi rất nhiều, trong lòng chúng ta vẫn có nhau nhưng trong lòng đối với quá khứ vẫn còn sợ hãi."
“Cho nên, bắt đầu một lần nữa, một lần nữa cho nhau thời gian để hiểu ra cùng tiếp nhận nhau, không phải khá tốt sao?” Nàng đưa chiếc bát đã rửa cho Lâm Tiễn, thản nhiên cười.
Ánh mắt Lâm Tiễn nặng nề chăm chú nhìn nàng một lát, thở dài, đưa hai tờ giấy cho nàng lau tay, đau lòng nói: "Mãn Mãn, xem ra cậu đã thực sự trưởng thành rồi. Chuyện tình yêu cũng giống như uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ người trong cuộc mới biết. Trong lòng cậu hiểu rõ thì mình yên tâm rồi."
Thời Mãn không thích bầu không khí uy nghiêm như vậy, bỏ đi khuôn mặt thành thục cùng thâm trầm, đôi mắt màu hoa đào lóe lên, lộ ra nụ cười tà mị, giễu cợt nói: “Tiễn Tiễn, ngữ khí bà cụ non của cậu là có ý gì nga? Sau khi gả cho Tiêu a di liền muốn làm a di của mình luôn sao?” Dứt lời, nàng không cam lòng lấy bàn tay ướt đẫm nước của mình chọc eo Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn ngay lập tức tức giận, một bên né tránh ma trảo của nàng, một bên tức giận quát mắng bảo nàng tránh ra. Một lúc sau, hai người như hài tử vui đùa ầm ĩ.
Tiêu Uyển Thanh và Hạ Chi Cẩn nghe trong phòng bếp ầm ĩ, bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
Đầu tháng ba Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đến Nam khu chúc Tết. Đầu tiên, hai người đến nhà cha mẹ Lâm Tiễn, sau đó cả bốn người đến nhà ông bà của Lâm Tiễn. Cuối cùng, sáu người tập trung tại nhà lão nhân.
Mấy lão nhân nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh, liền nhiệt tình quá mức, lôi kéo nàng ngồi quanh bàn, ngươi một lời ta một ngữ mà ân cần hỏi han. Nhìn Lâm Tiễn ngồi một bên vẫn luôn ngắt lời, lão nhân cảm thấy lần đầu tiên cháu gái mình cản đường, tàn nhẫn xua đuổi cô đi giúp cha mẹ chuẩn bị cơm chiều. Lâm Tiễn vì ủy khuất mà cầu toàn, cho nên cô được phép chiếm một góc nhỏ.
Lão nhân biết rõ mối quan hệ giữa Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn, tuy có chút ngượng ngùng không nói thẳng nhưng tất cả đều là lời chúc phúc cùng mong đợi. Lão nhân nhìn cháu dâu, càng nhìn càng thuận mắt. Bà nội cùng bà ngoại của Lâm Tiễn đều khen Tiêu Uyển Thanh ngoan ngoãn, cư xử tốt, hiện tại càng là ngoại hình đẹp, tính tình tốt, sự nghiệp tốt, Lâm Tiễn phải học hỏi Tiêu Uyển Thanh nhiều hơn. Ông nội cùng Ông ngoại của Lâm Tiễn không nói nhiều, cuối cùng lời ít ý nhiều tóm gọn lại để hai người chăm sóc lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, hỗ trợ nhau, sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh gật đầu đáp ứng.
Ngày mồng 5 Tết, dưới sự chăm sóc của người nhà, Lâm Tiễn bắt đầu chuyến du lịch bất ngờ mà Tiêu Uyển Thanh dành cho cô - Tour du lịch Bắc Âu.
Điểm dừng chân đầu tiên là Phần Lan.
Trên những con phố nhộn nhịp của Helsinki lúc nửa đêm, thị trấn nhỏ gần Phần Lan chìm trong ánh nắng nhu hòa. Trong trấn phủ đầy tuyết, dưới bầu trời xanh, giống như những cặp tình nhân đang yêu nhau, hai người đan chặt những ngón tay vào nhau, dắt tay nhau du ngoạn. Thoải mái hào phóng tiếp thu những ánh nhìn tò mò cùng chúc phúc từ những người lạ.
Đến Phần Lan, thời điểm đến ngôi nhà kính mong đợi nhất, là đã ngày thứ tư của chuyến đi.
Những ngày mùa đông ở Phần Lan cực kỳ ngắn ngủi, cứ như buổi sáng mở mắt ra, rồi tối nhắm mắt lại. Khi Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn xuống xe, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ có thể nhìn thấy lớp tuyết dày đặc cùng ánh sáng lạnh lẽo. Những cánh rừng nhỏ thưa thớt, mơ hồ có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ hình tam giác có ánh đèn vàng bên cánh đồng hoang xa. Mọi thứ giống như thế giới của truyện cổ tích băng tuyết trong giấc mơ thời thơ ấu, thế giới tĩnh lặng, như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi dày đặc trên mặt đất.
Lâm Tiễn kéo hành lý, nhìn ngang những bông tuyết mịn trên tóc Tiêu Uyển Thanh, đôi mắt đen nhánh của cô sáng như sao. Cô đưa tay ra giúp nàng khăn quàng cổ, quan tâm cười cười: "Có lạnh không?"
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười giúp cô kéo cổ áo khoác, sau đó khóa bàn tay mát lạnh vào trong túi, lắc đầu nói: "Không lạnh, rất ấm."
Con đường mòn đen kịt dưới chân hai người không có tuyết, chỉ là một ngọn đèn đường mờ, không có biển chỉ dẫn, không có người đi bộ. Giống như không có điểm kết thúc. Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn ngừng nói chuyện, lặng lẽ đi bên nhau trước những bông tuyết đang nở rộ. Hai người thỉnh thoảng nhìn nhau cười. Cảm thấy cứ đi như vậy thật lãng mạn cùng ngọt ngào.
Khi hai người đến phòng xông hơi khô do khách sạn đặc biệt chuẩn bị để tắm rửa, quầy lễ tân thân mật nhắc nhở Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn là hai người thật may mắn, tối nay khả năng có cực quang xuất hiện. Phòng pha lê là dịp ngắm cảnh tốt nhất.
Lâm Tiễn rõ ràng là đầy tò mò, khao khát một cảnh tượng lãng mạn như vậy, hứng thú bừng bừng cùng Tiêu Uyên Thanh chờ đợi đêm nay. Tiêu Uyển Thanh giống như đã mong đợi từ lâu, bình tĩnh sờ sờ đầu cô, bình tĩnh đáp ứng cô.
Sau khi tắm rửa quay trở lại phòng nhỏ. Lâm Tiễn ban đầu cảm thấy mới lạ, sau có chút buồn ngủ. Tiêu Uyển Thanh bảo cô an tâm ngủ một lát, nàng chờ là được rồi. Nhưng Lâm Tiễn sợ Tiêu Uyển Thanh ở một mình sẽ buồn chán nên nhất quyết không chịu đi ngủ.
Một giờ rưỡi sáng, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn vẫn đang đợi.
Lâm Tiễn nghiêng người, nắm lấy bàn chân trắng nõn gầy gò của Tiêu Uyển Thanh, hai ngày trước bởi vì đẹp mà nhịn không được mua sơn móng tay, hiện tại cẩn thận sơn lên. Sơn xong rồi, cô cũng làm khô nhân tạo, phồng má thổi nhiệt khí.
Tiêu Uyển Thanh nhìn xuống động tác của cô, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng nhu tình như nước.
“Có thể không xuất hiện, chúng ta đi ngủ đi.” Lâm Tiễn lại thổi một hơi, thấy Tiêu Uyển Thanh có chút mệt mỏi, đau lòng thỏa hiệp nói.
Nói xong cúi đầu thổi mấy hơi, không thấy Tiêu Uyển Thanh đáp lại, không khỏi có chút khó hiểu ngẩng đầu nhẹ giọng gọi nàng: "Phán Phán?"
Ánh mắt Tiêu Uyển Thanh rơi vào bầu trời xa xa, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, vẻ mặt có chút kỳ quái. Nghe thấy âm thanh, nàng liền thu hồi ánh mắt, đối mặt với Lâm Tiễn nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói có chút bất ổn nói: "Tiễn Tiễn, nhìn ra bên ngoài."
Trong bầu trời đêm rộng lớn, bầu trời mờ ảo giống như được họa sĩ tài nghệ hắt lên một màu xanh tím rực rỡ, từ từ nhòe đi, biến đổi chói mắt, thiếu chút nữa nuốt mất nửa bầu trời.
Lâm Tiễn nhìn theo ánh mắt của nàng quay đầu lại nhìn bầu trời đêm xa xăm bên ngoài thủy tinh, đôi mắt chợt lộ ra vẻ phấn khích cùng vui mừng. Cô kêu lên, "Cực quang! Phán Phán, chúng ta đã nhìn thấy cực quang!"
Tiêu Uyển Thanh thu lại ánh mắt, nhìn nụ cười chân thành đầy say mê của Lâm Tiễn, nhẹ nhàng đáp lại cô: "Ân, Tiễn Tiễn, là cực quang."
Lâm Tiễn không kìm được kích động cùng vui sướиɠ trong lòng, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhu tình của Tiêu Uyển Thanh, dương môi nói: "Phán Phán, dì biết không?"
Cô ngồi dậy, hai mắt gợn sóng, hạ thân mình, là tư thái yêu say đắm. Ở tia run rẩy của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn di chuyển khỏi đôi chân như ngọc của người yêu, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
"Trong truyền thuyết, những cặp tình nhân cùng nhau nhìn thấy cực quang là đôi tình nhân định mệnh được chúc phúc cùng có được tình yêu vĩnh cửu."
Đôi mắt sáng như sao của nữ hài chứa đựng tình yêu thuần túy cùng nóng rực. Trong nháy mắt, từ đôi mắt ấy đã đốt cháy trái tim Tiêu Uyển Thanh, khơi dậy ngọn lửa thảo nguyên.
Một tay nàng lần mò phía sau đầu giường ấn nút, nâng rèm cửa kính xung quanh. Tay kia tiến về phía trước tìm kiếm, châm lửa đốt vào vòng eo thon gọn săn chắc của nữ hài.
Lâm Tiễn nghe thấy giọng nói trầm thấp của nữ nhân vang lên bên tai cô, "Dì biết."
Tấm rèm che dần đi cánh đồng tuyết bất tận bên ngoài, giống như cũng cản đi tiết trời lạnh giá bên ngoài.
Căn phòng bắt đầu nóng lên, tựa như không khí trở nên ẩm ướt ...
Lâm Tiễn bị khi dễ rêи ɾỉ như mèo con, không nói được thành câu, chỉ khẽ gọi: "Phán Phán... Phán Phán ..."
Nữ nhân nhận lấy hương vị của cô, hôn lên nước mắt của cô. Giữa lông mày trầm mặc quét qua, là một loại gió thoảng mây bay, chợt xuất thần, giống như năm cô tám tuổi, một cái liếc mắt của một nữ nhân đã lấy đi tất cả tâm tư của cô.
“A di, dì thật đẹp, con muốn gả cho dì.” Giọng nói hài tử như vang lên ở chân trời xa xăm.
Giọng nói ôn nhu lại mê hoặc của nữ nhân gần trong gang tấc vang lên bên tai cô: "Tiễn Tiễn, gọi dì ..." Một tay nàng nhẹ nhàng xoa, tay kia chậm rãi đi xuống.
Đại não Lâm Tiễn "Ong" một tiếng, đôi mắt to ướŧ áŧ đầy kiều bực. Còn chưa kịp trách móc, cô đã nghe giọng nói cực hạn ôn nhu của nữ nhân, nàng tuyên bố: "Tiễn Tiễn, a di muốn cưới con."
Ngay sao đó, toàn thân Lâm Tiễn không khỏi run lên, chưa kịp kêu đau, trong cơn đau, thủy triều một lần nữa nhấn chìm cô.
Chỉ cần nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh, cô đã đủ hạnh phúc cùng mãn nguyện.
Ở tuổi 25, ước nguyện của cô cuối cùng đã thành hiện thực——
Cô ở trong tay nàng tan thành nước, lột xác thành phụ nữ.
Trong niềm vui sướиɠ tột độ, Lâm Tiễn nhìn thấy bên ngoài mái nhà trong suốt, cực quang rực rỡ của bầu trời giống như đang lơ lửng trên người, tựa như một giấc mơ.
Cũng giống như tình yêu mà Tiêu Uyển Thanh đã dành cho cô.
Vĩnh viễn khó quên.
*
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào thân ảnh hai người đang ôm nhau trên giường. Lâm Tiễn trợn tròn mắt, chật vật muốn tỉnh lại. Cô đưa tay lên dụi mắt, ma sát kỳ lạ giữa các ngón tay khiến cô vô thức mở mắt, đưa tay lên nhìn kỹ.
Ánh sáng ban mai tràn vào mắt cô qua những kẽ nứt của ngón tay, chiếc nhẫn kim cương đơn giản trên ngón áp út của cô sáng lên trong ánh sáng.
Một bàn tay mảnh khảnh vòng qua eo cô, nhẹ nhàng xoa dịu cái bụng đau của cô.
“Tiễn Tiễn, chúng ta kết hôn đi.” Tiêu Uyển Thanh dán ở sau lưng cô, tựa như khẩn cầu.
*
Ngày 14 tháng 2, mồng mười Tết, là ngày lễ tình nhân.
Bên cạnh những lời chúc mừng năm mới, tác giả mất tích từ lâu Lâu Mong Quân Về bất ngờ cập nhật Weibo thông báo kết hôn.
Nhấp vào hình đính kèm, dưới một cầu vồng nhỏ, hai bàn tay trắng trẻo xinh đẹp chồng lên nhau. Trong ánh nắng ấm áp, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cả hai bàn tay càng toát lên vẻ mềm mại nhưng rực rỡ.
Văn bản Weibo là:
Ở tuổi mười tám, ta đã nghĩ tình yêu là vì yêu ngươi mà dũng cảm chống lại thế giới.
Hai lăm tuổi, ta phát hiện ra tình yêu là vì yêu ngươi mà tự tin đón nhận thế giới.
Nếu ngươi nói tình yêu tuổi trẻ bấp bênh như gió, thì ta nguyện...
Quãng đời còn lại của ta, sẽ vượt qua đường dài nhào vào lòng ngươi.
xlx.
—Toàn văn -
Lời editor: Kết thúc viên mãn, mình xin cảm tạ bạn đã nhờ mình edit bộ này a. Cũng cám ơn những bạn đọc đã ủng hộ cùng tạo thêm động lực cho mình. Đối với mình bộ này rất rất rất hay, đang edit mà tâm trạng cũng bấp bênh theo từng tình huống truyện cùng với tâm trạng của nhân vật. Cuối cùng hoàn xong cũng có phần hoài niệm. Lời ít ý nhiều, mình chỉ có thế nói đến đây thôi. Chúc mọi người có cái TẾT vui vẻ, hạnh phúc. Qua tết chúng ta lại gặp nhau nhé!!!! Thân ái!❤❤❤